Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Sau khi hai người về nhà, chuyện đầu tiên Tô Đậu muốn làm chính là xông thẳng vào nhà bếp tìm món cô thích nhất …..
Kem!
Thi Cảng Bác để chìa khóa xuống bàn trà, nhíu mi nhìn kem trên tay Tô Đậu, mỗi ngày cô gái này phải ăn mấy que nhưng không mập, tóm lại thân hình cô bây giờ không đẫy đà lắm, ngược lại ăn kem khiến là da cô càng non mềm, cảm giác sờ vào nhẵn nhịn như đậu hũ, vẫn khiến người ta nghiện như thế.
“Cô bé, đừng ăn nhiều như vậy!”
“Que đầu tiên ngày hôm nay.” Tô Đậu vừa liếʍ vừa giơ kem trên tay lên, hàm hồ nói.
Nhìn động tác liếʍ này khiến Thi Cảng Bác miếng đắng lưỡi khô, hạ thân căng cứng, có xúc động muốn buông thả. Thi Cảng Bác đi đến gần, đưa tay cướp kem Tô Đậu đang hăng say liếʍ, trên tay bỗng không còn kem Tô Đậu lập tức đứng dậy nhào vào cướp, nhưng đành chịu vì chiều cao khác biệt khiến Tô Đậu nhảy lên cũng không với tới kem mà Thi Cảng Bác giơ lên cao, vì động tác nhảy nên ngực Tô Đậu vô ý ma sát vào ngực Thi Cảng Bác, khiến anh càng có suy nghĩ linh tinh.
“Hừ…” Thi Cảng Bác hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo nói: “Đừng động đậy, động nữa tôi sẽ ăn nó.” Tô Đậu vừa nghe thấy lập tức không dám động đậy, sau đó đáng thương nói: “Chú hai, tôi đứng im, chú mau trả lại kem cho tôi!” Nhìn kem sắp bị tan chảy, trái tim Tô Đậu rỉ máu, tan ra thì không có mà ăn nữa, hơn nữa mùi vị ăn không còn ngon như lúc đầu.
Ăn, ăn, ăn…. Trong đầu Tô Đậu đầy là từ ăn, nhưng khổ cho Thi Cảng Bác kìm nén du͙© vọиɠ xuống, nếu như không phải sợ hù cô sợ, Thi Cảng Bác không phải chỉ hôn nhẹ, ăn đậu hũ cô đơn giản như vậy!
“Không được, bây giờ em đang thời kỳ dậy thì, không thể ăn nhiều kem như thế.” Thi Cảng Bác không chịu thỏa hiệp, nói như đinh chặt sắt.
“Nhưng… Hôm nay tôi không ăn nhiều, tôi đồng ý với chú hai, mỗi ngày ăn một que!” Vì ăn, Tô Đậu cố gắng dây dưa, còn lúc lắc cánh tay Thi Cảng Bác nũng nịu. Nhìn bộ dạng tham ăn mà cố chịu đáng yêu mê người, khiến Thi Cảng Bác không tự chủ nghiêng người hôn cô, làn môi lành lạnh như băng khiến Tô Đậu cảm nhận như kem, sau đó vô tình liếʍ lên, động tác vô tâm của Tô Đậu hoàn toàn là đổ thêm dầu vào lửa, thiêu đốt lý trí Thi Cảng Bác không còn một mống.
Kem từ trong tay Thi Cảng Bác rớt xuống, sau đó rơi lên sàn nhà, tan chảy tràn ra đầy đất, Tô Đậu bị đè vào ghê salon, ánh mắt chạm vào que kem chảy toe toét trên đất, trái tim nhỏ máu, ô ô….. Kem của cô!
Tô Đậu còn chưa kịp mặc niệm, cái lưỡi cô đã bị dây dưa, mυ'ŧ, lợi dụng lúc này Thi Cảng Bác cởi từng nút áo cô ra, trong nháy mắt lộ ra áo ngực đáng yêu.
“Chú hai…” Bị hôn đến thở không nổi Tô Đậu vươn tay đánh vào l*иg ngực rắn chắc, Thi Cảng Bác như một ngọn núi đồ sộ, khiến Tô Đậu gần như hít thở không thông.
Vì thiếu dưỡng khí nên gương mặt Tô Đậu đỏ ửng, Thi Cảng Bác luyến tiếc buông đôi môi mềm ra, lưỡi dài một đường đi xuống, hôn lên xương quai xanh, sau đó hôn lên ngực vẫn còn đang dậy thì, kiềm chế du͙© vọиɠ khiến toàn thân Thi Cảng Bác đau đớn, trán rỉ mồ hôi. Bây giờ anh rất muốn xuyên qua phía dưới, nhưng đành chịu, đối với chuyện tình cảm cô bé này không biết gì cả, anh thật sự ngại hù cô hoảng sợ, sau đó trốn cách xa anh.
Ngón tay dài đưa lên, áo ngực Tô Đậu bị vạch ra một khe nhỏ, Thi Cảng Bác nhìn hạt đậu màu đó, cúi đầu ngậm vào, trằn trọc mυ'ŧ. Cảm giác dời núi lấp bể xa lạ xông vào trong lòng Tô Đậu, toàn thân tê dại như bị điện giật, luồng cảm giác khiến Tô Đậu không nói ra lời, khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt từng cơn kɧoáı ©ảʍ đập vào tim Tô Đậu, sau đó một tiếng rên hừ nhẹ từ trong miệng nhỏ cô khẽ phun ra. Tiếng rên này kí©ɧ ŧɧí©ɧ hành động bú ʍúŧ của Thi Cảng Bác từ dịu dàng đến hơi thô bạo, lúc bàn tay có điện dọc theo đường cong xinh đẹp đi xuống, bầu không khí mập mờ bị tiếng chuông cắt ngang trong nháy mắt, đồng thời tiếng chuông này kéo lý trí hai người trở về, Thi Cảng Bác lập tức nghe máy, còn quần áo gần như đã thoát khỏi cơ thể Tô Đậu, mặt trái xoan đỏ bừng, xấu hổ sửa sang lại quần áo.
Ô ô… Chú hai là đại sắc lang! Nhưng, cô không ngăn cản, cũng không sợ chú hai chạm vào, ngược lại… Nơi l*иg ngực thấy mất mát, đúng rồi, cú điện thoại đáng chết phá hư cô và chú hai thân mật! A a…. Cô nàng thuần khiết biến thành tiểu sắc nữ rồi!
Chương 15: Tôi nguyện ý
Thi Cảng Bác cầm máy đi về phía bên cửa sổ, chờ đối phương nói chuyện, tròng mắt chim ưng đen nhánh dừng ở hình ảnh phản chiếu của cửa sổ thủy tinh, Tô Đậu xấu hổ cúi thấp đầu, tay cài cúc áo, cảnh ngực đẹp dần dần bị giấu dưới lớp quần áo, ngăn trở đường cong nóng bỏng, ánh mắt thâm thúy tiếp tục quan sát.
Lê quý đôn,
“Tổng giám đốc, đã xảy ra chuyện, mảnh đất ký hợp đồng với Rose tất cả đều thuộc về chính phú, tiền hợp đồng đã chuyển đi.” Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói dồn dập, sau khi Thi Cảng Bác nghe xong sắc mặt lập tức lạnh xuống, dặn dò trợ lý đặc biệt: “Điều tra tình trạng Rose gần đây, giúp tôi đặt vé máy bay chuyến sớm nhất.”
“Vâng, tổng giám đốc!” Trợ lý đặc biệt nhận được chỉ thị lập tức tắt máy, triển khai hành động điều tra, đồng thời nhanh chóng đặt vé máy bay đi Paris. Sau khi Thi Cảng Bác cúp máy, sắc mặt cũng không dịu xuống, tối mặt nói với Tô Đậu: “Công ty xảy ra chút chuyện, tôi về Paris đã, em ngoan ngoãn chờ tôi trở lại.”
“Mấy ngày?” Tô Đậu thấy sắc mặt Thi Cảng Bác âm u kinh người, hoảng sợ hỏi, nhưng cô đi theo sát Thi Cảng Bác trở lại phòng ngủ chính, giúp anh sửa soạn hành lý.
“Mau thì một tuần, chậm thì một tháng nói không chừng, tóm lại, em ngoan ngoãn chờ tôi trở lại.” Thi Cảng Bác rất muốn mang Tô Đậu về Paris, nhưng lại sợ Tô Đậu không muốn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên thôi, đành chờ Tô Đậu cam tâm tình nguyện đi cùng anh.
Tô Đậu kéo khóa, đưa hành lý trao tay Thi Cảng Bác, sau đó nắm vạt áo, nói: “Tôi sẽ ngoan ngoãn chờ chú trở về.” Suy nghĩ sắp chia lìa, trong lòng Tô Đậu nhất thời dâng lên cảm giác lưu luyến không nỡ, rất nhớ, rất muốn đi cùng với anh….
“Lúc tôi không có ở nhà thì có thể về nhà chú em, nhớ đừng để tôi lo lắng, hửm?”
“Tôi sẽ ở nhà chờ chú về!” Cô không đi đâu cả, cô phải ở chỗ này chờ anh trở về, nơi này mới là nhà của bọn họ!
“Đậu Đậu.” Thi Cảng Bác gọi một tiếng, Tô Đậu lập tức nâng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn, chờ Thi Cảng Bác nói: “Em nguyện ý cùng về Paris với tôi không?” Cuối cùng, Thi Cảng Bác hỏi ra miệng, vì không nỡ, vì không muốn, nhưng hơn hết là anh sợ, sợ Tô Đậu ở một mình thì bị những ong bướm kia nhào vào.
“Tôi….” Tô Đậu chần chừ hai giây, sau đó kiên định gật đầu, nói: “Tôi đồng ý, chú hai dẫn Đậu Đậu cùng nhau về Paris.” Hốc mắt Tô Đậu vẫn đỏ ửng, trong lòng kích động, Thi Cảng Bác nghe thấy ba chữ kia của Tô Đậu, dĩ nhiên tâm tình kích động không ít hơn Tô Đậu, nghĩ tới Tô Đậu còn học trung học, Thi Cảng Bác thấy mâu thuẫn.
“Sau khi Đậu Đậu tốt nghiệp trung học, chú hai dẫn Đậu Đậu đi, trong khoảng thời gian này em ngoan ngoan chờ chú hai trở về, nhé?”
“Vâng!” Nhất thời chia lìa khiến Tô Đậu biết quý trọng, hai người lên xe, Thi Cảng Bác lái xe về phía sân bay, trên đường gọi điện cho Tô Thần Tôn nhắn phải trông chừng chặt chẽ Tô Đậu từng giây từng phút. Nhìn người đàn ông vào khoang máy bay, Tô Đậu đau lòng khóc, Tô Thần Tôn đứng bên cạnh an ủi.
“Cô bé, đừng khóc!”
“Vâng!” Tô Đậu hít hít lỗ mũi ê ẩm, hai người bước ra khỏi sân bay, sau khi ngồi lên xe, Tô Thần Tôn mở miệng hỏi: “Trở về nhà chú hả? Ngày mai em phải đi học.”
“Vâng.” Tô Đậu khẽ gật đầu một cái, Tô Thần Tôn lái xe chạy theo hướng về nhà, bận lòng chăm chú nhìn em họ bên cạnh, cô bé này, biết đau khổ chờ đợi rồi? Để cô nếm thử sự khổ cực mà người khác chịu đựng quả không tồi, con người sẽ lớn lên, hơn nữa trong thời gian chia lìa càng trưởng thành hơn, hiểu biết nhiều hơn, cũng biết quý trọng hơn.
Tô Đậu về nhà chú, đêm đó là đêm đầu tiên không có cái ôm ấm áp của Thi Cảng Bác…
Hết chương 15