Editor: Ốc
Nguồn: Hội hiền lười
Thẩm Nghiên mặc một bộ áo gió, tóc dài buộc cao lên, lúc cô hỏi những lời này thì hàng mi gọn gàng hơi nhíu lại, giống hệt như mẹ cô, cả người được chau chuốt đoan trang nền nã.
Thẩm Dịch mỉm cười gật đầu, nghiêng người để lộ cửa, vươn tay ra dấu mời.
Thẩm Nghiên nhìn thoáng qua Tô Đường đứng bên cạnh Thẩm Dịch, không nhúc nhích mà nói: “Đã mười mấy năm chưa gặp, tôi cũng không nhận ra anh.”
Tô Đường nhìn gò má Thẩm Dịch.
Lúc cô đi phòng khách thay quần áo, không những Thẩm Dịch đã thay xong đồ mà anh còn cạo râu sạch sẽ, tóc cũng chải cẩn thận, được ngủ ngon mấy giờ nên sắc mặt của Thẩm Dịch đã khá hơn, lại được trau chuốt
nhan sắc nên nhìn không giống bệnh nhân nữa.
Chắc do mấy này nay ốm nên ăn không ngon, Thẩm Dịch nhìn có vẻ hơi gầy, gò má hơi nhô ra nhưng được nụ cười dịu dàng phủ lên nhìn rất đúng kiểu đàn ông vô cùng dịu dàng.
Ma xui quỷ khiến thế nào Tô Đường lại nghĩ, thời gian chính là người kỹ sư giỏi nhất, mười mấy năm trước Thẩm Dịch mới có mười mấy tuổi, hẳn là chưa… ‘mê người’ như bây giờ đâu nhỉ.
Thẩm Nghiên nói xong, đưa thùng giấy trong tay, cười khách khí: “Cua trong hồ Dương Trừng, vừa rồi tôi xách đi trên đường thì nó vẫn còn sống đấy, không có gì đáng giá, chỉ nếm hương vị lạ mà thôi.”
Thẩm Dịch hơi ngẩn người một lát mới mỉm cười gật đầu, vươn tay nhận lấy, quay đầu nhìn về phía Tô Đường, có lẽ anh muốn cô nói vài lời khách sáo, nhưng cô vừa định nói cảm ơn thì đột nhiên thấy câu ‘nếm chút hương vị lạ’ nên ngừng lại một chút.
Thẩm Dịch bị đau dạ dày nghiêm trọng như vậy, hẳn là nên ăn kiêng cua thời gian này đúng không?
Cô ta khách khí thật hay là giả vờ thế…
Không đợi Tô Đường nghĩ xem có nên tiếp tục khách sáo với cô ta hay không, Thẩm Nghiên đã chủ động bỏ qua chuyện này, có lẽ biết rõ Thẩm Dịch đọc môi không dễ nên Thẩm Nghiên nói chuyện vừa chậm vừa kỹ.
“Hôm nay tôi đến đây còn muốn hỏi anh một chuyện.”
Thẩm Dịch khẽ gật đầu, xoay người đặt hộp cua ở một nơi gần đó, lại mỉm cười ra hiệu mời vào với cô ta.
Thẩm Nghiên cười cười, đứng tại chỗ lắc đầu: “Cũng không phải chuyện gì không thể cho người khác biết, chỉ có mấy câu mà thôi, tôi còn chuyện khác phải làm, hỏi xong tôi sẽ đi, không vào đâu.”
Lời nói nửa đùa nửa thật của Thẩm Nghiên dường như có chút chói tai, Tô Đường vội nhìn về phía Thẩm Dịch, rõ ràng Thẩm Dịch cũng phát hiện ra được, vui vẻ giữa hàng lông mày nhạt bớt vài phần, nhưng mà cũng không mất hết.
Thẩm Dịch gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào đôi môi được tô đỏ của Thẩm Nghiên.
Hàng mi Thẩm Nghiên sắc bén, làm lu mờ đi ý cười trên khuôn mặt ửng đỏ như được đánh má hồng, tốc độ nói vẫn chầm chậm, nói từng chữ rõ ràng.
“Anh lớn lên ở Mĩ, có lẽ không quen làm tết Trung Thu, tôi có thể hiểu được nhưng mà anh còn có thể khiến chúng tôi không thể có một ngày trung thu tốt đẹp, anh có biết lý lẽ không hả?”
Tô Đường sững sờ, không phải mấy ngày nay anh bị ốm luôn ở nhà sao?
Cho dù anh không bị ốm phải ở nhà thì với tính cách của anh cũng không thể nào làm ra chuyện như vậy được.
Thẩm Dịch cũng hơi sững sờ, hàng mi hơi nhíu lại, không hiểu nhìn Thẩm Nghiên.
Thẩm Nghiên bị vẻ mặt vô tội của anh chọc tức, cặp môi đỏ mọng mím chặt lại, giọng nói lạnh lùng hơn nhiều: “Hôm trước lãnh đạo của anh phái người đến bệnh viện thăm mẹ anh, vừa vào cửa phòng bệnh đã mở miệng nói Thẩm phu nhân, thăm mẹ anh xong còn tới phòng viện trưởng tìm cha tôi, còn tặng rượu với cua, trước mặt nhiều bác sĩ y tá như thế, mẹ anh nằm ở đằng kia rất tự tại, thế còn mẹ tôi thì sao?”
Tô Đường cúi đầu nhìn hộp cua bên tường.
Cô còn tưởng rằng câu nói ‘nếm thử hương vị mới lạ’ của Thẩm Nghiên là có dụng ý, bây giờ xem ra, ý của cô ta sợ là ‘không phải thứ gì đáng giá’.
Lời của Thẩm Nghiên nghe không hay, nhưng bình tĩnh mà xem xét thì người đi thăm bệnh này chẳng có chút lòng nào.
Thẩm Dịch nhíu chặt mày, lắc đầu.
Tô Đường đoán, hẳn là anh cũng không biết chuyện này, nếu như anh biết rõ thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Rõ ràng là Thẩm Nghiên không tin, bị Thẩm Dịch lặng lẽ phủ nhận thì giọng nói lại cao hơn: “Ngày nghỉ lễ, cha mẹ tôi vì chuyện của mẹ anh mà trong nhà long trời lở đất, ngày hôm qua cha tôi ăn một nửa thì ném đũa đi ra ngoài, mẹ tôi thì khóa mình trong phòng khóc suốt đêm, anh không có chút cảm giác thành công
gì à?”
Coi như Tô Đường đã rõ Thẩm Nghiên đến đây làm gì.
Nếu như Thẩm Dịch không phải Thẩm Dịch, có lẽ
Tô Đường sẽ đứng về phía Thẩm Nghiên, cô hiểu rất rõ, đôi khi gia đình không hòa thuận còn đáng sợ hơn là không có gia đình.
Nhưng bây giờ Thẩm Nghiên đang mắng Thẩm Dịch, người cho dù oan uổng cũng không cách nào cãi lại được.
Trước đó Thẩm Dịch không chuẩn bị cho việc đứng ở cửa nói chuyện, anh lại không mang điện thoại trên người, chỉ đành nhíu mày lắc đầu, Tô Đường vừa định nói giúp anh thì đột nhiên nhớ đến lời dặn của bà ngoại, cô do dự một chút, Thẩm Nghiên lại nói, bởi vì cố ý thả chậm tốc độ nên nghe vô cùng lạnh lùng.
“Tôi biết rõ anh kiếm được tiền, tôi nghe bạn nói, anh là một người nổi tiếng trong ngành của mình, rất nhiều người chơi chứng khoán Mĩ đều biết anh, lãnh đạo của anh cũng coi anh như là Phật vậy, với kinh tế của anh bây giờ chắc là có thể mua được bệnh viện Bác Nhã và viện an dưỡng Bác Nhã rồi.”
Thẩm Nghiên cắn răng ngừng lại một chút, hốc mắt được kẻ màu đất thật đậm hơi ửng đỏ: “Nhưng mà trước khi anh mua lại nó thì có thể đưa mẹ anh tới bệnh viện khác nằm được không?”
Thẩm Dịch lại nhíu mày, sắc mặt hơi trắng, Tô Đường ở bên cạnh nhìn thấy yết hầu anh hơi run lên một cái nhưng vẫn không phát ra tiếng gì.
Trái tim Tô Đường như bị càng cua vặn xoắn lấy, nóng hừng hực và đau nhói.
Tô Đường không cãi nhau với người khác, không có nghĩa là cô không biết dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Cô vừa xúc động muốn đánh người, còn chưa kịp hành động thì Thẩm Dịch như cảm giác được điều gì, đột nhiên anh quay đầu lại, lo lắng nhìn cô, hơi nghiêng đầu vào trong nhà, ý bảo cô rời khỏi khu vực đầy mùi thuốc súng này.
Tô Đường sửng sốt một chút, lại hơi tủi thân, cô hiểu được Thẩm Dịch không lo lắng cô sẽ làm gì với Thẩm Nghiên mà anh sợ Thẩm Nghiên càng ngày càng không biết kiềm chế, ồn ào sẽ ảnh hưởng đến cô.
Tô Đường thản nhiên nhìn Thẩm Nghiên, xoay người đi vào nhà.
Có lẽ Tô Đường rời đi khiến Thẩm Nghiên không còn để ý vì có người ngoài nữa, tiếng nói bén nhọn chói tai được phóng đại vang lên khắp ngõ ngách trong nhà Thẩm Dịch.
“Không phải là anh không có tiền, bệnh viện Bác Nhã cũng không phải bệnh viện tốt nhất thành phố S, tại sao anh lại để mẹ anh ở đây, khiến người nhà chúng tôi ghê tởm hả?”
“Không phải ngành tài chính các anh giỏi nhất là bày mưu tính kế
sao, chính anh đếm xem, mẹ tôi đã nhịn hai mẹ con anh bao nhiêu năm rồi, coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, anh lại không biết xấu hổ mà vẫn còn tiếp tục làm cái chuyện thất đức này!”
“Tôi hỏi anh một chút, rốt cuộc nhà chúng tôi nợ anh cái gì, anh nói cho tôi biết, dù đập nồi bán sắt thì tôi cũng trả lại cho anh!”
“Anh là một người đàn ông mà sử dụng kế hạ lưu này, anh có thấy xấu hổ không hả!”
Thẩm Nghiên la lớn tiếng như bị điên, Tô Đường từ từ trở lại, khóe miệng còn treo nụ cười lạnh lùng, trong tay cầm một con dao sáng loáng.
Sắc mặt Thẩm Dịch rất khó nhìn, thấy Tô Đường trở lại như thế thì mặt anh càng khó coi hơn.
Không nhìn ra tâm tình Tô Đường thế nào, Thẩm Dịch cũng không biết cô muốn làm gì, anh vội vàng kéo cánh tay cô, Tô Đường cũng không tránh tay anh mà thuận thế đứng bên cạnh anh, nhẹ nhàng đổi con dao phay trong tay mình.
“Cô…” Thẩm Nghiên ngạc nhiên nhìn con dao trong tay Tô Đường, bị dọa không dám rơi nước mắt, vừa mở miệng ra nói thì giọng hơi khàn vì vừa rồi kích động, to tiếng: “Cô là ai?”
“Vừa rồi cô cứ nói liên tục, tôi cũng không có cơ hội nói chen vào, còn chưa kịp tự giới thiệu.”
Tô Đường nhẹ nhàng cười: “Tôi là vệ sĩ của Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Dịch vẫn luôn khẩn trương nhìn môi cô, đột nhiên thấy một câu như vậy thì sửng sốt ngây ngốc.
Tô Đường lại bồi thêm một câu: “Gần đây người không có lễ độ với Thẩm tiên sinh hơi bị nhiều.”
Thẩm Nghiên còn chưa kịp bình tĩnh lại sau kích động, gò mà ửng đỏ, hơi thở dồn dập, tuyệt đối không hùng hồn như vừa rồi: “Cô muốn làm gì?”
Tô Đường bất đắc dĩ cười cười như một người còn sót lại chút lương thiện, thuận tiện nhẹ nhàng ước lượng con dao trong tay: “Lấy tiền tài của người thì phải giúp người loại bỏ tai họa.”
Rõ ràng là Thẩm Dịch không hiểu lắm ý nghĩa của câu nói này, vẻ mặt vừa mờ mịt vừa khẩn trương.
Sắc đỏ trên mặt Thẩm Nghiên nhạt dần, thở ra một hơi, hất cằm lên, cúi xuống nhìn Tô Đường thấp hơn nửa cái đầu, giọng nói cũng vững vàng hơn một chút: “Trong hành lang này có vô số camera, cô dám ra tay xem.”
Tô Đường khẽ cong môi, cười tùy ý: “Cô yên tâm, tôi biết đạo lý hơn anh ta nhiều, tôi bảo đảm sẽ kịp thời đưa cô đến bệnh viện tốt nhất thành phố S, hơn nữa chủ động gánh mọi chi phí thuốc men và ăn uống cho cô, cần thiết thì chi phí mai táng cũng không thành vấn đề.”
Tô Đường nói rất bình tĩnh, giống như chuyện này ngày nào cũng trải qua mấy lần vậy.
Thẩm Nghiên hung ác lườm cô một cái, nhưng dường như đã không còn sắc bén như trước.
Cho dù thế nào thì cô ta đến một mình, Tô Đường với Thẩm Dịch là hai người, cộng thêm một con dao phay nữa.
Chỉ giằng co trong hai giây, Thẩm Nghiên nghiêng đầu rời đi.
Nhìn cái người còn không dám đợi cả thang máy mà vội vàng chạy mất, Tô Đường nhẹ nhàng thở ra, ung dung ngâm nga một bài hát chế.
“Gió bắc cầm cái búa, bông tuyết cầm cái gáo, bông tuyết cầm cái gáo gáo…”
(*Chế từ bài ‘Bạch mao nữ’, câu chuẩn là Gió bắc thổi, bông tuyết bay =)))
Thẩm Dịch không quan tâm cô hát cái gì, thở phào cầm lấy tay cô, đóng cửa lại, xoay người trở về phòng ngủ, hàng mi nhíu chặt lại, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Tô Đường đặt dao về lại phòng bếp, rót một chén nước ấm đi theo Thẩm Dịch vào phòng ngủ.
Thẩm Dịch dựa người vào đầu giường, cổ hơi ngửa lên, một tay đặt lên trán, ngón cái và một ngón tay xoa huyệt Thái Dương, ấn rất mạnh, gân xanh nổi trên mu bàn tay khiến người ta đau lòng.
Tô Đường đi qua bắt lấy bàn tay trên trán anh: “Đừng đau đầu việc báo cảnh sát, em tự thú là được.”
Dường như Thẩm Dịch không còn sức kéo eo của mình rời khỏi giường, anh nhìn Tô Đường, miễn cưỡng nở nụ cười, dùng thủ ngữ nói ‘cảm ơn’ với cô, sau đó mới nhận lấy cái chén, nhẹ nhàng ngậm lấy uống một ngụm, cố gắng nuốt xuống.
Tô Đường thấy lo lắng, sờ lên trán anh, cảm giác nóng hổi: “Nếu anh khó chịu thì đến bệnh viện ——”
Cô còn chưa nói dứt lời, mím môi không nói nữa.
Cô còn nói bệnh viện với anh nữa chứ…
Thẩm Dịch nhẹ nhàng cười, vươn tay đặt cốc lên tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại trên giường, đánh mấy chữ, đưa cho Tô Đường.
—— Anh khỏe lắm, anh chỉ hơi đau đầu buồn nôn thôi. Cảm ơn vì em đã bảo vệ anh, nhưng việc em làm rất nguy hiểm, về sau không cho phép em cầm dao ra khỏi bếp nữa.
Tô Đường ngồi xuống giường, giơ ba ngón tay thề: “Em cam đoan, lần tới em nhất định sẽ túm cô ta vào bếp để dọa.”
Thẩm Dịch bất đắc dĩ cười, vươn tay đè ba ngón của cô xuống.
—— Con bé chỉ sợ hãi, cho nên đến để thổ lộ tâm tình, con bé không chịu vào nhà vì sợ anh làm tổn thương nó, con bé biết trong hành lang có camera, nhất định sẽ không dám làm gì anh.
Tô Đường tức giận trừng mắt nhìn người ‘lấy tay bắt cá’: “Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện là đạo đức nghề nghiệp cơ bản của Kỹ sư, nếu như hai người đánh nhau thật thì phải đến nơi khác để hành sự, em mặc kệ đấy.”
Thẩm Dịch không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng.
Tô Đường hơi nhíu mày, nhìn người mệt mỏi vì đột nhiên bị dày vò về thể xác và tinh thần, đau lòng than một tiếng: “Lãnh đạo nhà anh cũng thật là, vì sao lại có một người không biết lo liệu thế chứ…”
Thẩm Dịch lắc đầu, cười khổ.
—— Anh chưa từng nói với người trong công ty về chuyện trong nhà anh. Anh cũng vừa hỏi rồi, trong công ty không ai phái người đến bệnh viện cả.
Tô Đường sửng sốt một chút: “Vậy thì đó là ai?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Dịch nhạt đi vài phần.
—— Hẳn là người của Trần Quốc Huy.
Tô Đường trợn tròn mắt: “Ông ta ăn no rỗi việc à!”
Thẩm Dịch hơi mím môi, khẽ lắc đầu.
—— Ông ta đang nhắc nhở anh, nếu như anh làm khó ông ta thì ông ta cũng có cách để làm anh khó xử.