Thương Tâm

Chương 5

- Tiểu công chúa lại đây với chú!

Người đàn ông dang tay về phía tôi, miệng nở ra một nụ cười sáng lạng. Lưng

áo người đó hẳn còn ướt, giày lấm lem bùn đất, mái tóc cũng bị gió lớn

đánh loạn như thể vừa từ một vùng xa xôi nào đó trở về.

Tôi lấy đà chạy tới, lúc còn cách người đó chừng hai bước liền co chân nhảy lên cao. Người đó cũng rất hiểu ý, thuận lợi đưa tay ra bắt lấy tôi bế thốc vào lòng. Tôi dụi đầu vào khuôn ngực to lớn rắn chắt, hít lấy hít để

mùi xạ hương, cảm giác mãn nguyện lan tỏa trong lòng. Người đó hôn lên

trán tôi, vừa cười lớn vừa nói đùa:

- Tiểu công chúa con lớn nhanh thật, chú sắp không bế con nổi nữa rồi!

Người đó rõ ràng là đang mong chờ tôi náo, nhưng tôi không buồn dỗi, cũng

không muốn cử động, chỉ im lặng ôm chặt người đó, đối với tôi lớn lên

hay không vốn chẳng hề quan trọng. Thế nhưng trong khoảnh khắc câu nói

kia truyền vào tai tôi, đáy lòng lại quặn lên một chút.

Tôi sắp không còn được nằm gọn trong lòng người đó như thế này nữa rồi.

Năm đó tôi 6 tuổi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

- Thương Tâm! Thương Tâm! ĐI!

Giọng nói khàn khàn quyết liệt của “cha” kéo tôi về thực tại. Xung quanh lễ

đường mọi người đều đang hướng mắt nhìn tôi, vẻ thích thú chờ xem trò

hay không hề giấu giếm. Tôi lại ngẩng đầu nhìn về phía người đó. Vẫn

gương mặt trầm tĩnh, nụ cười tự tin, nhưng trong đôi mắt sắc lạnh kia đã hiện lên vài tia chán ghét. Tôi hít vào một hơi, bất giác mỉm cười.

Người đó... sẽ chẳng bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi.

Tôi

thả lỏng tay ra một chút rồi lại tiếp tục nắm lấy tay cha, theo ông tiến về lễ đài. Khóe miệng tôi cong lên, nâng đầu, ưỡn ngực, bây giờ tôi là

Thương Tâm không phải sao? Thương Tâm này không sợ trời không sợ đất,

chỉ vì một Dương Tẫn Phong mà trở thành một cô gái yếu đuối, cam chịu,

hy sinh tất cả vì tình. Dương Tẫn Phong ơi Dương Tẫn Phong, cho dù anh

có là nam chủ hoàn mỹ do chính tôi nhào nặn thì tôi cũng chẳng thể nhún

nhường làm khổ chính mình. Vở kịch này bây giờ mới chính thức bắt đầu!

Cha trao tay tôi cho chú rể, diễn một bộ mặt không nỡ, vỗ nhẹ tay tôi rồi

rời đi. Tôi cũng thuận theo tình thế mà gật đầu, trưng lên mặt một chút

lưu luyến cùng e thẹn. Nhưng thật tiếc nhìn từ ngoài vào vẫn không đủ tự nhiên.

Khóe môi chú rể hơi cong lên, rõ ràng là đã nhìn ra một

màn này vẫn cố giữ vẻ dễ chịu. Bàn tay tôi nằm gọn trong bàn tay to lớn

của anh ta. Cảm giác nóng hổi liên tục truyền tới làm tôi không thể tập

trung nổi. Ngay cả bàn tay của anh ta cũng tạo cảm giác giống y hệt

người đó. Tôi hơi cúi đầu, chỉ biết cười khổ rồi tự bảo mình ngàn vạn

lần rằng đây là Dương Tẫn Phong, không thể nào là người đó!

Bên

cạnh, MC đang thao thao bất tuyệt kể về “hôn ước tuyệt vời và hoàn mỹ”

của hai nhà Dương - Vũ. Phía dưới đám đông nhìn như chăm chú nhưng thi

thoảng lại thấy người ghé tai người nhỏ to, kẻ quay sang kẻ che miệng

cười. Cho tới lúc chân tôi bắt đầu tê đến đứng không nổi, MC cuối cùng

cũng ngừng nói, quay sang nhìn chúng tôi cười đầy ý vị.

Cả gian

phòng to lớn lại một lần nữa chìm trong bóng tối, chỉ duy nhất vị trí

tôi đang đứng được hội tụ ánh đèn. Dương Tẫn Phong kéo tay khiến tôi

phải quay sang nhìn anh ta, trong đáy mắt ý cười nồng đậm. Tôi có chút

không hiểu, nhưng trái tim tôi thì thật thà hơn rất nhiều, ngay khoảnh

khắc anh ta cúi đầu xuống, lần thứ hai trong đời tôi cảm nhận được, trái tim mình lại trật nhịp nữa rồi...

--- ------ ------ ------ -----

Tôi đứng trong phòng chờ VIP của nhà hàng, lúc này đây cha mẹ tôi cùng cô

trợ lý đặc biệt kiêm dâu phụ kia đang loay hoay ngoài sảnh lớn nhà hàng

tiễn khách. Đôi giày cao gót khiến chân tôi tê cứng, nhưng tôi vẫn không buồn gỡ ra. Kịch bản đã hoàn toàn sai lệch so với những gì tôi dự tính, nhưng lại đúng với cốt truyện đặt ra. Tôi đã yêu anh ta, bất chấp có

phải là thật sự yêu anh ta hay là vì anh ta giống với ai đó thì điều này đã là sự thật không thể chối bỏ.

Tôi tiến tới ba bước, cầm tách trà tinh xảo trên bàn lên xoay tới xoay lui, nếu theo đúng cốt truyện

thì chừng năm phút nữa Dương Tẫn Phong sẽ bước vào đây nói ra vài câu

khó nghe, sau đó, tôi phải đập vỡ tách trà này, rồi dùng mảnh vỡ của nó mà cứa vào động mạch chủ. Thật tiếc là Hoàng Liên tôi đã diễn trò cắt

động mạch này một lần rồi, hoàn toàn không có hứng thú diễn lại lần nữa. Nghĩ vậy tôi liền đưa tay đặt tách trà xuống.

- Này!

”Xoảng”

Tiếng gọi từ phía sau khiến tôi giật mình, tay trật khỏi mặt bàn. Nhìn xuống

chiếc tách bây giờ chỉ còn lại những mảnh vỡ không rõ hình dạng, trong

lòng tôi dấy lên một linh cảm chẳng lành.

- Cô làm gì thế?

Dương Tẫn Phong cau mày nhìn xuống vị trí mấy mảnh vỡ, rồi lại hướng về phía

tôi buông một câu hỏi mà trong giọng nói không hề che giấu sự chán ghét. Tôi quay lại nhìn anh ta, không trả lời, rồi im lặng ngồi xuống nhặt

từng miếng vụn tách.

- Cô lại diễn trò gì nữa đây? Đừng tưởng làm ra vẻ hiền lành cam chịu thì tôi sẽ tin. Thương Tâm, hôn sự này nếu

không phải ông già nhà tôi ép buộc tôi cũng không dại dột mà đồng ý đâu. Sau này cô làm ơn ngoan ngoãn một chút, nhà họ Dương không phải nhà họ

Vũ mà cô muốn giở chứng công chúa lúc nào cũng được.

Anh ta ngừng lại một chút, nhìn thấy tôi vẫn cặm cụi ngồi đó lần tìm từng mảnh vụn liền nói tiếp:

- Sau này về nhà, đừng có không biết điều, tôi làm gì là việc của tôi,

bổn thiếu gia đây từ trước tới nay không thích ai quản, càng đừng nghĩ

đến chuyện bắt tôi một lòng một dạ với cô. Dĩ nhiên tôi cũng rất biết

điều, nếu cô muốn tìm người đàn ông khác tôi cũng rất sẵn lòng, chỉ là

đừng làm ảnh hưởng tới tôi là được. Tôi gợi ý cho cô nhé, tốt nhất nên

là loại ăn bánh trả tiền, đừng học đòi người ta làm hồ ly tinh gian díu

với người đã có vợ. Lúc đó dù tôi có muốn bỏ qua cho cô thì thiên hạ

cũng không bỏ qua cho tôi...

”Xoảng”

Tôi đưa tay nắm lấy thành bàn, nhưng không may tạt trúng cái tách thứ hai, vỡ vụn.

Anh ta vừa nói gì thế? Sao hoàn toàn không giống với những gì tôi đã viết

ra? Cái gì mà gian díu? Cái gì mà hồ ly tinh? Hồ ly tinh? Hồ ly tinh? Ba từ này cứ thế xoay vòng trong đầu tôi. Người tôi run lên bần bật. Bàn

tay cầm mấy mảnh tách vỡ bất tri bất giác siết chặt lại tự bao giờ. Máu

đỏ từ bàn tay chảy dọc xuống trên làn da trắng như ngọc lại càng tăng

thêm vẻ thê lương. Dương Tẫn Phong cũng nhận ra biểu hiện khác thường

của tôi, anh ta tiếng tới mấy bước, môi mấp máy nói ra vài câu gì đó

nhưng tôi không nghe rõ. Tôi chỉ cảm thấy hai mắt tôi đang mờ dần, bên

tai cũng ù đi. Dưới sàn máu đỏ từng giọt từng giọt rơi xuống, thoáng

chốc loan đỏ một vùng...