Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 2 - Chương 30: Phiêu Thủy Tiên Thạch

Dãy núi nguy nga này là một trong những cửa ải hiểm yếu ở Bắc Địa, tên là 'Huyết Phong quan’ cũng là nơi Tần Vân từng ở ba năm.

Tộc trưởng Huyết Phong quan có kinh nghiệm kinh doanh, từ lâu đã biến nơi này trở thành một tòa thành lớn!

Bên trong Huyết Phong quan, một trạch viện rộng hai mẫu, chính là phủ đệ của Vương lão tướng quân.

- Là tin của Tần Vân tiểu tử? Mới trở về hơn nửa năm đã gửi thư sao?

Vương lão tướng quân lưng hùm vai gấu, râu tóc bạc trắng, hơn nửa đời người đều ở Bắc Địa biên quan cùng Yêu tộc chém gϊếŧ. Hắn cười cười mở thư ra, vừa đọc xong sắc mặt liền đổi.

- Lẽ nào lại như vậy! Quận thủ quản lý một phương, triều đình ban cho hắn quyền hành, là vì đối phó với yêu ma! Hắn lại ra tay với công thân, vu tội cho phụ thân Tần Vân. Tần Vân vốn là công thần, cũng là người tu hành, lần này bị người hãm hại, sự việc này chắn chắn không bình thường.

Vương lão tướng quân trong mắt lạnh lẽo. Công thần lập chiến công ở Bắc Địa biên quan, quan viên địa phương nếu muốn khiển trách, hoặc là chém đầu… đều phải thông truyền cho quân đội.

Vì vậy bọn họ thường không dám tùy tiện ra tay với công thần, càng huống chi là người tu hành. Tuy nhiên quân đội không có tư cách nhúng tay vào chuyện của các quận huyện. Quận thủ dù sao cũng là người có quyền sinh sát ở một vùng, có bằng chứng đưa ra, quân đội cũng không có cách nào cản được.

- Tần Vân tiểu tử sẽ không nói láo, nhưng vẫn phải điều tra lại cho rõ.

Vương lão tướng quân trong lòng tức giận, nhưng chinh chiến nhiều năm sớm đã luyện thành thói quen, không thể nghe tin từ một phía.

- Nếu như điều tra chuyện này có thực, ta nhất định phải dâng tấu lên triều!

Nếu là quan viên bình thường làm khó tướng sĩ, Vương lão tướng quân sẽ mời hảo bằng hữu hỗ trợ, chuyện này có thể giải quyết được, nhưng đây lại là quận thủ đứng đầu một phương.

Toàn bộ Giang châu, người có thể đối phó được với quận thủ cũng chỉ có Châu Mục đại nhân! Giang châu Châu Mục đức cao vọng trọng ở Đại Xương vương triều, Vương lão tướng quân luận về chức quan vẫn kém Châu Mục đại nhân rất nhiều, nhưng ông có thể dâng tấu lên triều.

Tần Vân lần này gửi ba phong thư, Ôn quận thủ, Vương lão tướng quân chức quan so với Công Dã Bính không cao hơn nhiều, nhưng đều có thể dâng thư lên triều đình. Mà phong thư thứ ba gửi cho 'Tiểu Hầu Gia', phía sau Tiểu Hầu Gia chính là Khiêm Hầu!

Khiêm Hầu địa vị cao không thua kém phe Châu Mục, thậm chí còn cao hơn.

Tân châu, Cực Ô thành.

Toàn bộ Cực Ô thành đều thuộc Khiêm Hầu phủ, bởi vì năm đó lúc phong hầu đã đem cả một vùng đều ban cho Khiêm Hầu!

- Ha ha, Vân Phong Tử gửi thư rồi, còn biết gửi thư cho ta cơ đấy.

Lý Du cười tủm tỉm mở thư ra, đọc xong sắc mặt biến đổi.

- Dám đối phó với huynh đệ của ta? Chúng ta ở Bắc Địa biên quan liều mạng gϊếŧ yêu, về tới quê nhà lại bị cẩu quan ức hϊếp sao?

Lý Du tức giận nghiến răng, thế nhưng là bản thân hắn cũng chỉ là Tiểu Hầu Gia.

- Tìm phụ thân.

Lý Du lửa giận bừng bừng, mặc dù đối với phụ thân vẫn luôn kính sợ, nhưng lúc này vì huynh đệ, hắn cũng bất chấp.

Hắn cảm thấy, chỉ cần phụ thân giúp đỡ, chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa. Hắn vội vã chạy đi.

Ngoài cửa một tòa trạch viện có người trông giữ, đó là một trung niên nam tử, là một người tu hành đạt tới Tiên Thiên Hư Đan Cảnh.

- Lục công tử.

Người trung niên thấp giọng nói:

- Hầu Gia đang tĩnh tâm, không có việc quan trọng không thể quấy rầy.

Khiêm Hầu... Là trung tâm của cả Khiêm Hầu phủ, bao gồm trạch viện của đám huynh đệ tỷ muội Lý Du, bao gồm cả mẫu thân cùng với đại nương, nhị nương... Còn có một ít tộc nhân Lý Gia, thêm vào đệ tử của Khiêm Hầu, mỗi trạch viện đều ở xung quanh Khiêm Hầu! Khiêm Hầu phủ có quyền thế lớn như vậy, toàn bộ đều là vì Khiêm Hầu.

- Ta muốn gặp phụ thân.

Lý Du liền nói.

Người canh cửa có chút kinh ngạc, khẽ gật đầu:

- Được, thuộc hạ đi truyền lời.

- Hầu Gia.

Người trung niên cung kính mở miệng nói, thanh âm cũng truyền đến trong đại viện:

- Lục công tử muốn gặp ngài.

- A, là Du Nhi? Vào đi.

Bên trong truyền đến một âm thanh ôn hòa.

Lý Du lúc này mới đẩy cửa vào.

Bên trong đại viện có bãi cỏ vườn hoa cùng một hồ nước. Hồ nước rộng ba, bốn mẫu, một nam tử mặc áo bào đen, khoanh chân bên hồ, mặt hướng về phía hồ. Nghe được tiếng bước chân, nam tử áo bào đen đứng lên, vẻ mặt tươi cười đi về phía Lý Du.

Lý Du thận trọng đi tới, dù ở Bắc Địa biên quan tôi luyện, nhưng đối mặt với phụ thân, cho dù phụ thân luôn ôn hòa, nhưng hắn vẫn làm thấy có áp lực vô hình.

Hắn biết rõ... Phụ thân đáng sợ đến mức nào.

Thời điểm hắn thấy phụ thân tức giận, đó là cả thiên địa đều tức giận!

- Du Nhi, có việc thì cứ nói đi.

Khiêm Hầu cười, người nhi tử thứ sáu của hắn một mình chạy tới Bắc Địa biên quan chém gϊếŧ mấy ngày, hắn đối với nhi tử này xem trọng hơn rất nhiều.

- Đây là thư của huynh đệ Tần Vân, người mà nhi tử kết giao tại Bắc Địa biên quan.

Lý Du đưa một phong thư ra.

Khiêm Hầu cau mày nói:

- Không phải hắn đòi ngươi cho ít lợi lộc gì chứ?

Từ khi Lý Du bại lộ thân phận, kẻ muốn nịnh bợ Lý Du, đều vì muốn một ít lợi lộc.

- Không phải, không phải! Tần Vân không phải loại người đó, hắn là huynh đệ sinh tử của nhi tử, là người có thể phó thác sinh tử.

Lý Du liền nói:

- Không có hắn, tiểu đội lúc trước của bọn nhi tử đều chết cả.

- Vậy sao?

Khiêm Hầu cầm phong thư, bình tĩnh đọc. Hắn đã chứng kiến bao nhiêu sóng gió, nhìn thấy bao nhiêu tranh đấu trong chốn quan trường, cũng không quá ngạc nhiên.

- Được rồi, ngươi lui ra

Khiêm Hầu gật đầu nói.

- Phụ thân, người có thể giúp đỡ được không, nhi tử cầu xin người.

Lý Du khẩn cầu.

Khiêm Hầu thấy thế sắc mặt hơi đổi. Nhi tử của hắn mọi ngày quật cường, vậy mà lúc này lại hạ mình cầu hắn? Hắn bình thường không có nhiều thời gian chung sống với người nhà, phần lớn thời gian đều dành cho tu hành, nhưng đối với con cái như thế nào lại không quan tâm?

- Ta sẽ điều tra chân tướng.

Khiêm Hầu nói:

- Nếu như là lời thực, lúc đó ta sẽ an bài cho người dâng tấu là được, ta không cần tự mình dâng tấu.

Nếu là hắn tự mình dâng tấu, sợ là sẽ kinh động Nhân Hoàng.

Nhân Hoàng tuy rằng ngồi ở trên ghế rồng hơn ba trăm năm, nhưng thực tế sự vụ đều do các trọng thần xử lý, chỉ có những việc trọng đại khó lường mới bẩm cáo lên Nhân Hoàng. Ví dụ như việc Khiêm Hầu dâng tấu chẳng hạn, có thể trực tiếp đưa tấu tới trước mặt Nhân Hoàng luôn.

- Vậy quá tốt rồi.

Lý Du vui mừng, phụ thân hắn một khi đáp ứng là sẽ làm.

- Đi đi, ngươi phải dụng công tu luyện nhiều hơn, sớm bước vào cảnh giới Tiên Thiên.

Khiêm Hầu nói.

- Vâng, hài nhi cáo lui.

Lý Du ngoan ngoãn lui ra, Khiêm Hầu đưa mắt nhìn nhi tử rời đi, lúc này mới quay người, mặt hướng hồ nước khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Lý Du rời khỏi nơi tu hành của phụ thân, trong lòng kích động không ngừng. Phụ thân thương yêu nhất là trưởng tử. Dù sao đại ca cũng đạt tới Tiên Thiên Thực Đan Cảnh rồi, hôm nay cũng đã cầm quyền ở một phương. Hắn đứng thứ sáu, thực lực yếu hơn rất nhiều.

Lý Du rất mau đi tới một lầu các tao nhã có tên 'Tàng Bảo'.

- Tiểu Du?

Trong lầu các có một lão giả đang nằm ở đó, lão giả thấy hắn liền ngồi dậy, cười cười nhìn Lý Du.

- Vương gia gia, nhờ người tìm giúp điệt nhi tìm một viên 'Phiêu Thủy tiên thạch' ở trong Tàng Bảo.

Lý Du liền nói.

Lão giả nghi ngờ hỏi:

- Tiểu Du, ngươi đã Luyện Khí tới tầng mười hai rồi. Phiêu Thủy tiên thạch cũng chỉ giúp ngươi bớt một năm rưỡi khổ công mà thôi, ngươi cũng không cần phải dùng nó?

- Vương gia gia, người cứ lấy ra đi, đừng quan tâm điệt nhi dùng nó làm gì.

Lý Du thúc giục.

- Cũng được, nhưng Tiểu Du, ngân lượng không thể thiếu đâu.

Ông già liền nói.

- Tám mươi vạn lượng bạc, đủ không?

Lý Du nói:

- Làm như điệt nhi mua cả Tàng Bảo các vậy, nhưng mà điệt nhi phải nợ mấy ngày đấy.

- Được.

Lão giả tủm tỉm cười mà gật đầu. Từ trong Tàng Bảo lão giả đem một hộp báu đi ra, mở trước mặt Lý Du. Trong hộp có một viên đá trong suốt to bằng nắm đấm tay, nhìn xuyên thấu có thể mơ hồ thấy lớp sương mù màu xanh đang không ngừng chuyển động bên trong. Đây chính là trân phẩm quý hiếm 'Phiêu Thủy tiên thạch'.

- Tốt rồi.

Lý Du vui mừng đóng nắp hộp, quay đầu rời đi.

- Uy thúc, nhờ người giúp ta một việc, đi một chuyến tới Giang châu Quảng Lăng!

Lý Du tìm một vị môn khách ở Khiêm Hầu phủ, bình thường lúc đi ra ngoài, là Uy thúc này chịu trách nhiệm bảo vệ Lục công tử.

Uy thúc, cũng là một đệ tử của Khiêm Hầu.

- Dựa theo cách thức liên lạc trong thư, thúc hãy tìm Tần Vân, giao Phiêu Thủy tiên thạch này cho hắn.

Lý Du nói:

- Hắn nếu đưa một triệu lượng bạc cho thúc, thúc đừng lấy, chỉ cần lấy tám mươi vạn hai lượng bạc là đủ rồi. Nếu như hắn không có đủ bằng đó bạc cũng không sao.

- Không có bạc cũng cho hắn?

Uy thúc kinh ngạc.

- Cho hắn.

Lý Du gật đầu.

- Nhưng trong thư hắn đã nói trả một triệu lượng bạc, theo như hiểu biết của ta về hắn, hắn tuyệt đối có đủ số bạc đó, chúng ta lấy tám mươi vạn hai là đủ rồi, ta không thể lấy nhiều tiền của huynh đệ được.

- Được, ta sẽ đi ngay bây giờ, khoảng sáng sớm ngày mai sẽ tới Quảng Lăng.

Uy thúc gật đầu.

Lý Du mỉm cười:

- Cực khổ cho Uy thúc rồi.

Uy thúc lập tức biến ra một tầng sương mù màu đỏ, sau đó bay ra khỏi Khiêm Hầu phủ, bay lên tầng mây, hướng Giang châu mà bay đi.

Lý Du nhìn theo màn sương mù đó, thấp giọng nói:

- Vân Phong Tử, những việc ta có thể làm đều đã làm, ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.