Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 2 - Chương 15: Lưu Gia

Địa lao ở quận Thủ phủ cũng không lớn lắm, cộng thêm vài tên thân vệ chịu trách nhiệm bảo hộ quận thủ đại nhân, nhân thủ trông coi địa lao bình thường cũng khá ít ỏi, địa lao cũng vốn nhỏ bé. Bình thường đều giam giữ bọn người hầu phạm tội trong quận Thủ phủ, hoặc là một ít phàm nhân bị quận thủ đại nhân bắt giữ thôi. Nếu thật sự là trọng phạm... đều bị Giam giữ trong Đại lao của Lục Phiến môn.

Lúc này, trong địa lao.

Một nam tử trung niên bị trói trên giá gỗ, y phục trên người đã có chút rách nát, nhìn xuyên qua lớp quần áo rách có thể thấy người hắn đầy vết roi, đầu hắn buông nhẹ xuống thở hổn hển từng hồi.

- Đại nhân.

Lính gác trong địa lao thấy quận thủ đến liền cung kính hành lễ.

- Lưu tộc trưởng, vừa rồi bận quá, phải gặp đủ thứ người khắp Quảng Lăng quận, hôm nay mới rảnh mà tới gặp ngươi.

Công Dã quận thủ cười đi tới.

Nam tử trung niên nghe được tiếng nói, ngẩng đầu lên, nhìn Công Dã quận thủ, mở miệng giọng nói khàn khàn:

- Quận thủ đại nhân, quận thủ đại nhân! Ta nguyện vì quận thủ đại nhân làm một con chó săn chỉ đâu đánh đó, xin quận thủ đại nhân cho Lưu Gia một con đường sống đi.

Lưu Gia.

Lúc trước cũng có thể coi là Gia tộc đứng vị trí thứ ba trong các đại Gia tộc ở Quảng Lăng quận, nhưng thực tế, trong ba Gia tộc đứng đầu, căn cơ của Lưu Gia là yếu nhất! Bởi vì Lưu Gia lúc trước đứng vững cũng hoàn toàn dựa vào vị quận thủ trước đây - Ôn quận thủ, còn nội tình của bản thân vô cùng yếu, lúc này Ôn quận thủ đã rời đi! Tại Quảng Lăng quận, Lưu Gia cũng không còn chỗ dựa.

- Trước khi ngài đến Quảng Lăng quận, ta đã phái người dâng lên một số tiền lớn cho đại nhân, quận thủ đại nhân cần Lưu Gia làm cái gì, cứ việc dặn dò cho ta.

Nam tử trung niên vội vàng nói.

- Ta còn phải cần Lưu Gia người làm cái gì sao, hình như ngươi còn dấu ta cái gì đó?

Công Dã quận thủ nói.

Nam tử kia liền nói:

- Nhưng, nhưng...

- Chẳng lẽ người của ngươi còn chưa nói cho ngươi biết?

Công Dã quận thủ khẽ gật đầu.

- Vậy tội của Lưu Gia lần này, thật sự không nhận không được rồi! Ta sẽ nói cho ngươi biết một lần, rất đơn giản, Lưu Gia giao ra ba mươi hai vạn lượng bạc, hoặc là dùng cửa hàng nhà cửa mà thế chấp, làm sao cho đủ ba mươi hai vạn. Sự tình của Lưu Gia, ta xem như bỏ qua, không truy cứu nữa. Nếu không cả nhà ngươi một người đều không sống được.

- Ba mươi hai vạn, Lưu Gia ta làm sao gom góp đủ được.

Lưu tộc trưởng mặt tràn đầy nước mắt.

- Quận thủ đại nhân minh giám, lúc trước Lưu Gia làm việc cho Ôn quận thủ, tiền bạc đều tuyệt đối hiến cho Ôn quận thủ, cũng không dám giữ lại làm gì, nếu tính nhà cửa cùng hàng quán, mới miễn cưỡng hơn mười vạn lượng mà thôi.

- Xem ra ngươi không muốn sống rồi.

Công Dã quận thủ khẽ gật đầu.

- Nói cho ngươi biết, chết cũng có hai loại chết, một loại nhanh gọn lẹ chết đi, loại khác là sống không được chết không xong bị tra tấn mười ngày nửa tháng sẽ chết? Chà Chà, thủ đoạn tra tấn trong lao, Lưu tộc trưởng vừa rồi chỉ mới nếm vài loại nhẹ nhất mà thôi, thủ đoạn chính thức ta còn chưa xài đến.

- Ta thật không xoay xở được mà.

Lưu tộc trưởng khẩn cầu nói.

- Cho Lưu tộc trưởng nếm thử tất cả thủ đoạn cùng hình phạt, cho hắn nếm đủ ba ngày, ba ngày sau cho hắn chết!

Công Dã quận thủ lạnh nhạt dặn dò.

- Đến lúc đó cho cả nhà Lưu Gia cùng nhau đoàn tụ.

- Vâng.

Mấy tên lính chịu trách nhiệm thi hình cung kính đáp.

- Công Dã Bính! Ngươi xem mạng người như cỏ rác, ngươi đối đãi với Lưu Gia như thế, về sau ai còn dám làm làm việc cho ngươi?

Lưu tộc trưởng mặt vô cùng phẫn nộ nói.

- Ai còn sẽ tin phục ngươi?

- Tin phục? Không, ta chỉ muốn bọn hắn sợ ta.

Công Dã quận thủ cười nhạo.

- Về phần làm việc cho ta, khắp thiên hạ này thiếu gì người mà còn tới lượt bọn ngươi sao.

Lưu tộc trưởng gào rú:

- Ta không làm gì được ngươi, nhưng mà, sẽ có báo ứng đấy, ngươi sẽ bị báo ứng.

- Báo ứng?

Công Dã quận thủ cười một tiếng, rồi bước ra ngoài.

Mà giờ khắc này ở bên trong một trạch viện ở Đông Hải Quận.

Lưu Kỳ tên mập đang đi tới đi lui trong sân, dưới ánh sáng đèn l*иg lờ mờ chiếu sáng.

- Kỳ Nhi.

Một vị phu nhân bước ra khỏi phòng hỏi.

- Có thư gửi từ Quảng Lăng không?

- Chưa có gì hết, mẫu thân.

Lưu Kỳ liền nói.

Vừa dứt lời.

- Công tử, công tử, có thư rồi, có thư rồi.

Cửa bên ngoài bị đẩy ra, một vị người hầu cầm thư vội vã chạy tới.

Lưu Kỳ vội vàng cầm lấy, bắt đầu đọc qua, lập tức sắc mặt trở nên đại biến.

- Làm sao vậy?

Vị phu nhân bên cạnh bất chợt hỏi.

- Phụ thân cùng với bọn hắn, toàn bộ đã bị bắt đi.

Giọng nói Lưu Kỳ đã có chút run rẩy.

- Một đám cao thủ lạ mặt, không biết từ đâu tới bắt đi người của Lưu Gia. Nếu con đoán không lầm, chắc cũng do vị tân quận thủ kia phái người làm như vậy rồi.

Lưu tộc trưởng rất cẩn thận.

Hắn thăm dò được thanh danh của vị tân nhiệm quận thủ Công Dã Bính này, biết cách làm việc của người này vô cùng bá đạo cường thế, cẩn thận ra lệnh cho con cháu Lưu Gia di chuyển ra xa Quảng Lăng quận, phân chia ra mang đến ba chỗ. Giống như trưởng tử của hắn Lưu Kỳ... Cầm theo mười vạn lượng bạc, Đại phu nhân cũng theo Lưu Kỳ đi tới Giang châu đệ nhất quận Đông Hải Quận! Ở địa phương xa xôi như vậy, vị Công Dã quận thủ kia tay dù dài cũng không thể ảnh hưởng tới đây.

Lưu Gia, cũng từ đó phân ra ba chi mạch!

Lưu tộc trưởng bản thân tuổi cũng đã cao, khoảng cách từ Quảng Lăng quận đến quê hắn cũng xa. Hơn nữa còn rất nhiều cửa hàng quán rượu nhà cửa cũng không cách nào đổi thành ngân lượng một cách nhanh chóng được, vì vậy hắn cùng một ít người Lưu Gia còn lưu lại Quảng Lăng quận, cũng tin tưởng vị quận thủ đương nhiệm, làm việc chắc có lẽ không quá khó nhìn.

Nào ngờ vị Công Dã quận thủ này quá mức tàn nhẫn, cho dù tất cả tài sản của Lưu Gia tại Quảng Lăng quận còn xót lại toàn bộ dâng lên cũng không vừa lòng, hắn muốn trọn vẹn ba mươi hai vạn... Số tiền kia chắc phải kêu ba chi mạch đem toàn bộ tài sản trở về có thể miễn cưỡng đủ.

- Lão Gia.

Người phụ nữ bên cạnh hắn nhất thời ngã xuống đất.

- Mẫu thân, mẫu thân.

Lưu Kỳ lập tức ôm lấy mẫu thân, nội tâm vô cùng hốt hoảng.

Giờ khắc này, Lưu Kỳ còn nhớ rõ việc mà phụ thân hắn dặn dò... khoảnh khắc đó.

- Kỳ Nhi, căn cơ của Lưu Gia ta vốn yếu, dựa vào Ôn quận thủ mới có gia nghiệp to lớn như thế, Ôn quận thủ coi như nhân hậu, nhưng tân quận thủ ta còn không chắc, căn cơ Lưu Gia ta vốn yếu, lúc nào cũng có khả năng sụp đổ, không thể đánh cược vào vị quận thủ tân nhiệm này, ngươi là trưởng tử, dẫn theo ngươi đi Đông Hải Quận. Về sau phồn vinh gia tộc phải nhờ vào chính ngươi.

Lưu tộc trưởng nói.

- Phụ thân, đi cùng chúng ta đi.

- Ta đã sống nhiều năm như vậy ở Quảng Lăng rồi, ra đi còn có chút không nỡ, còn nếu tên kia muốn bạc, tiền bạc của Lưu Gia ở Quảng Lăng cho hắn hết là được chứ gì. Hắn còn muốn mạng của ta? Việc này sẽ phá hỏng thanh danh của hắn, không đến mức đấy đâu.

Lưu tộc trưởng nói.

- Mặc kệ về sau Lưu Gia ở Quảng Lăng như thế nào, một mạch của ngươi không được trở về, từ đây về sau ngươi chính là Đông hải Lưu Gia rồi.

- Hài nhi hiểu rồi.

Nhớ lại tình hình lúc đó, đọc xong bức thư này, Lưu Kỳ cũng hiểu ra, vị tân nhiệm quận thủ so với phụ thân dự đoán còn đáng sợ hơn, người còn chưa tới Quảng Lăng, liền phái người đến Lưu Gia.

Hắn không thể dựa vào phụ thân nữa rồi! Đông hải Lưu Gia, chỉ có thể dựa vào một thân Lưu Kỳ, hắn còn mẫu thân, còn đệ đệ muội muội, có rất nhiều người theo Lưu Gia cần hắn che chở.

Lưu Kỳ bỗng nhiên cảm giác, trách nhiệm trên vài dần nặng hơn.

- Công Dã Bính.

Lưu Kỳ trong lòng vô cùng tức giận, lại cảm thấy vô cùng bất lực.



Cửu Sơn Đảo.

Cửu Sơn đảo chủ an tọa ở đó, trong con ngươi tóe ra tia lửa giận.

- Tên sư đệ này đủ lông đủ cánh rồi, không cho ta chút mặt mũi nào.

Cửu Sơn đảo chủ hừ nhẹ nói, hắn cũng biết hắn không làm gì được sư đệ hắn, tên sư đệ này chỉ biểu hiện ra tu vi Tiên Thiên Hư Đan Cảnh, nhưng bởi vì hắn muốn tiến nhập vào triều đình làm nội gián, thực lực đều phải che dấu đi mấy phần! Thực lực chân thật của hắn đã sớm đạt tới Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, bởi vì tu hành bí pháp, mới có thể che giấu người ngoài, mới có lòng tin tiến vào triều đình Nhân tộc, không sợ bị phát hiện. Dù sao pháp môn yêu ma, một khi bị phát hiện, triều đình nhất định sẽ xử tử.

Có thực lực như vậy! Lại có lực lượng của quan phủ triều đình, một số thủ đoạn nhỏ của Cửu Sơn đảo chủ tất nhiên chẳng làm được gì hắn. Về phần tự mình động thủ? Chỉ sợ làm cho sư phụ trên Vân Ma sơn tức giận! Dù sao Công Dã Bính là quân cờ quan trọng của Vân Ma sơn phái tiến vào trong triều đình.

Vì vậy, hắn đường đường đại yêu ma Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, đánh bó tay trước vị sư đệ này.

- Sư tôn.

Thanh Ngưu Đại Yêu tiến đến, cung kính nói.

- Sư tôn gọi đệ tử, không biết có chuyện gì?

- Ngươi đi tìm Ngũ sư đệ của ngươi.

Cửu Sơn đảo chủ dặn dò.

- Tu vi hắn đã sớm tiến vào Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, sở trường phi hành thuật, hôm nay lão đầu Nguyên Phù, cùng Hồng Ngọc đạo nhân đều đã rời khỏi Quảng Lăng. Lệnh cho Ngũ sư đệ của ngươi đêm tới đánh lén Tần phủ, gϊếŧ Tần Vân đoạt bảo. Lấy phi hành thuật của hắn, lúc nào cũng có thể đào tẩu, quan phủ cũng không làm gì được hắn.

- Ngũ sư đệ chưa chắc sẽ chịu đi đâu sư phụ.

Thanh Ngưu Đại Yêu nói.

- Nói cho hắn biết, nếu như hắn lấy lại được máu của đồng nam đồng nữ, thì Thiên Yêu Bí Quyển quyển thượng ta có thể ban cho hắn.

Cửu Sơn đảo chủ nói.

Thanh Ngưu Đại yêu có chút do dự, gật đầu:

- Vâng.

Thiên Yêu Bí Quyển chính là truyền thừa đứng đầu trong giới yêu ma, Cửu Sơn đảo chủ cũng chỉ đạt được quyển thượng, Thanh Ngưu Đại Yêu cam tâm cống hiến sức lực bấy nay, trong tất cả đồ đệ, cũng chỉ có Thanh Ngưu Đại Yêu đạt được quyển thượng mà thôi.

Lần này lại ban thưởng quyển thượng cho Ngũ sư đệ.

Có thể thấy, Cửu Sơn Đảo vô cùng quan tâm tới máu từ tim của đồng nam đồng nữ, mặc dù Thủy Thần đại yêu chết rồi, bây giờ muốn lấy lại cũng quá khó khăn.

Đêm ở Tần phủ.

Tần Vân cùng phụ thân Tần Liệt Hổ đang cùng nhau uống trà trò chuyện.

- Đêm nay quận thủ mở tiệc chiêu đãi mọi người, ngươi có thấy Lưu Gia không.

Tần Liệt Hổ nói.

- Con cũng không thấy.

Tần Vân gật đầu, lần đó ở Yến Phượng lâu mình giáo huấn Lưu Kỳ chính là người của Lưu Gia.

- Phụ thân cũng là Lục Phiến môn Ngân Chương bộ đầu, quen biết nhiều nhiều huynh đệ, ta nghe được tin là... Lưu Gia hẳn là bị bắt vào địa lao quận Thủ phủ.

Tần Liệt Hổ lắc đầu.

- Vị tân quận thủ này, vô cùng ngoan độc. So với Ôn quận thủ còn ác hơn nhiều.

Tần Vân kinh ngạc:

- Quận thủ đại nhân vừa đến Quảng Lăng, Lưu Gia liền bị bắt sao?

- Trước lúc hắn đến, Lưu Gia đã bị bắt rồi.

Tần Liệt Hổ nói.