Hồng y nhân không đáp lại, chỉ hơi hơi nghiêng người, chuông bạc bên hông đinh đang lay động. Hóa trang quỷ dị này khắp giang hồ chắc chỉ có duy độc chính chủ mà không có hàng nhái nào nhỉ? Sư phụ nếu suy đoán người này tên là Ly Vô Ngôn, thế thì chắc hẳn có mười phần đúng là người này, ít nhất nhìn hóa trang này thì chắc là Ly Vô Ngôn không sai. Chỉ là, Ly Vô Ngôn là loại người nào? Yêu nghiệt phương nào?
Ly Vô Ngôn đưa tay rút sáo ngọc gài trên tóc xuống, cách lớp lụa đỏ mỏng đưa đến sát môi.
Đường Đường vẻ như ghê tởm rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay đến gần bên tai Lưu Vân thấp giọng nói: “Sư phụ ngươi nem người này kinh tởm quá, không biết tóc đã mấy ngày chưa gội, mà cứ thế đưa sáo lên miệng, không sợ bệnh chui vào từ đường miệng. Ầy~~~ chậc chậc~~~ Quá là mất vệ sinh!”
Lưu Vân liếc mắt nhìn nhìn hắn, biểu cảm không có biến hóa gì rõ ràng, nhưng vẻ sắc lạnh trong mắt lại rút đi mấy phần.
Ly Vô Ngôn đặt sáo bên môi bắt đầu thổi, một vòng rắn sặc sỡ dưới chân nhất thời điên cuồng ngoe nguẩy, nhưng lại rất có quy luật, ngẩng cái đầu hình tam giác, thè lưỡi tùy ý đong đưa, bụng rắn uốn trái lượn phải trên mặt đất, khi đi qua lá rụng thì phát ra tiếng vang sàn sạt, từng bước chậm rãi ép sát, quây sư đồ hai người họ lại.
Đường Đường chớp chớp mắt, lại ngoáy ngoáy lỗ tai, xác định mình thực sự không nghe thấy tiếng sáo nào. Hơ… Chẳng lẽ đây chính là siêu âm siêu thanh linh tinh gì đó trong môn Vật lý từng học…? Bất quá hiện tại không phải lúc để suy ngẫm vấn đề học thuật, Đường Đường trừng mắt với đàn rắn dưới đất đang trườn đến, da đầu căng ra, da mặt cũng căng cứng.
Lưu Vân lúc này cũng nhíu mày lại, hắn không sợ đống rắn này, nhưng trước mặt nơi nơi đều là âm thanh sột sột soạt soạt, khiến hắn khó có thể phân biệt xung quanh còn có những người khác hay không. Nghe nói Ly Vô Ngôn mặc dù có rất nhiều thuộc hạ đắc lực, nhưng luôn thích độc lai độc vãng, làm việc không dựa theo lẽ thường, Ly Vô Ngôn trước mặt này lại không biết là thật hay giả, hắn chưa từng gặp được người thật, dù cho người trước mắt này không che mặt, hắn cũng không biết.
Thấy một số lượng rắn thật lớn đang tràn đến như nước chảy, sư phụ lại vẫn thờ ơ, Đường Đường cuống toát mồ hôi hột, rút kiếm vung xuống đất đá dưới chân, quật lên nửa vòng đất đá mù mịt đập trúng không ít đầu rắn, đồng thời mũi kiếm xẹt ngang, miến cưỡng giải quyết sạch vòng rắn trong cùng.
Đường Đường đang muốn gọi sư phụ, đột nhiên bị một cái đầu rắn đến từ chính diện dọa giật nảy cả mình, là đầu rắn đã bị chém đứt, mắt rắn đỏ như máu, cái mồm rộng hoác há ra.
“Ôi mẹ ơi!” Đường Đường giật mình quét mũi kiếm đến, trực tiếp chém đầu rắn thành hai nửa, còn chưa kịp thả lỏng, giữa đầu rắn bị bổ ra đột nhiên bay ra một con rắn con xanh mượt vừa thon vừa dài, há mồm cắn về phía hắn.
Lưu Vân đưa một tay qua bắt lấy con rắn nhỏ, lập tức ném về phía trước, tung ra một chưởng dập nát con rắn, làm cho Đường Đường nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
“Sư phụ ngươi thật là đẫm máu…” Đường Đường lướt nhìn hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ: “Sư phụ nhất định là nghiện sạch sẽ, chứ không thì trực tiếp bóp nát cho đỡ phiền.
Lưu Vân không để ý, trong tai nhận ra động tĩnh khác lạ giữa cây cối xung quanh, đột nhiên nhảy lên. Đỉnh đầu tối sầm lại, trên trời xuất hiện một cái lưới lớn, che trời lấp đất mà ụp xuống. Cùng lúc đó, rắn khắp bốn phía từng con xếp thành một bức tường rắn, vòng vây nhanh chóng áp sát. Nhất thời trên trời dưới đất không có đường bỏ chạy.
Một chuỗi âm thanh kim loại ma sát chói tai vang lên bên trên, Đường Đường cố nhịn màng tai đau đớn ngẩng đầu, chỉ thấy tia lửa văng khắp nơi, lưới bị thanh kiếm trong tay Lưu Vân vẽ ra một lỗ thủng lớn. Thì ra cái lưới này cũng không phải lưới thường, mà là do từng sợi dây sắt có gai bện thành.
Người trốn sau cây vừa thấy lưới rách, vội vàng rút lưới về, đáng tiếc chậm một bước. Lưu Vân đưa một tay ra ôm chầm lấy Đường Đường, lại nhảy lên, mũi kiếm chuyển động, đâm vào mắt lưới giật lưới sắt lại, quăng một vòng trên không trung ném xuống dưới đất. Bầy rắn trên mặt đất không kịp chạy tứ tán, phần lớn đều bị lưới quây lại, lập tức lưới sắt lại bị mũi kiếm của Lưu Vân nhấc lên, dưới lưới vô số rắn đều bị móc sắt móc nát bụng, thống khổ vặn vẹo giãy giụa.
Lưu Vân bắn ngân châm về phía cây cối xung quanh, lập tức một loạt tiếng kêu rên rồi ngã xuống đất lục tục vang lên, nhóm người trốn sau cây cối lập tức mất mạng. Lưới sắt cuộn lại, như một viên đạn pháo bay thẳng về phía Ly Vô Ngôn. Cổ con trăn màu xanh vàng hạ sâu xuống, đưa Ly Vô Ngôn né khỏi công kích. Ly Vô Ngôn không chút hoang mang, ngón tay thon dài vẫn nhảy múa trên sáo ngang như trước.
Lưu Vân ôm Đường Đường đánh về phía Ly Vô Ngôn. Đường Đường không biết công phu mèo ba chân của mình có thể một mình đối phó với tình hình trước mắt được hay không, thế nên cũng không dám nhiều lời, sợ kéo chân sau.
Nhưng mà Ly Vô Ngôn đứng trên đỉnh đầu mãng xà cũng rất khó mà công kích đến, mãng xà có thể dễ dàng đưa hắn tránh thoát. Nó chỉ cần tùy ý quăng đuôi một cái là đã có thể tạo nên động tĩnh rung trời, Lưu Vân và Đường Đường vừa phải tránh thoát sự công kích của mãng xà, vừa phải giải quyết Ly Vô Ngôn, người và rắn chiến đấu nửa ngày mà vẫn khó bề phân giải. Rất rõ ràng, sở dĩ con trăn này hoạt động linh hoạt hiểu nhân tính như vậy, tất cả đều là vì nó bị khống chế bởi tiếng sáo.
Trong ống tay áo Lưu Vân bay ra hơn mười thanh ngân châm, một nửa dừng trên thân thể con trăn, va vào lớp vảy chắc chắn vang lên tiếng vang thanh thúy, không vào được nửa phân. Một nửa khác bay đến Ly Vô Ngôn, Ly Vô Ngôn lại né tránh, tuy vậy sáo ngọc trong tay hắn lại không tránh được, nháy mắt bị ngân châm có chứa nội lực đập vỡ.
Con trăn khổng lồ mất đi dẫn dắt nhất thời lặng yên bất động, đàn rắn xao động bốn phía cũng đều nghển cổ mờ mịt xoay quanh, không khí trên đỉnh núi nhất thời yên tĩnh lại. Lưu Vân nhân cơ hội này nhanh như gió nháy mắt nhảy lên đầu con trăn đi đến trước mặt Ly Vô Ngôn, rút kiếm đâm vào ngực người nọ. Động tác của Ly Vô Ngôn cũng không chậm, bên môi lại có thêm một cái huyên màu đỏ thắm, lại dùng huyên điều khiển rắn.
Con trăn đột nhiên nhúc nhích, đảo đuôi qua cái đầu cực đại, Lưu Vân vì né tránh cú vung này, kiếm trượt qua ống tay áo Ly Vô Ngôn, xoay vòng về phía đuôi trăn, nhưng không ngờ đuôi trăn cũng chắc chắn như sắt, dù Lưu Vân nội lực thâm hậu cũng chỉ có thể xẹt ra tia lửa.
“Đứng vững.” Lưu Vân buông Đường Đường ra, ghé vào tai hắn thấp giọng dặn. Đầu con trăn này thật giống như đất bằng, Đường Đường có lẽ có thể đối phó được một hai.
“Ân.” Đường Đường gật gật đầu, lập tức cảm thấy dưới chân trượt một cái, vội vàng ba chân bốn cẳng ổn định lại.
Tổ sư ngươi, đây là rắn tinh vạn năm đúng không? Đường Đường vừa rồi đã trông thấy sự lợi hại của đối phương, muốn tìm một đột phá khẩu, điều đầu tiên nghĩ đến chính là mắt, vì thế chuẩn bị ra tay từ chỗ đó. Ly Vô Ngôn đứng ở nơi cách mắt không xa, xem ra muốn thành công cũng không dễ dàng.
Ý tưởng này chỉ là nháy mắt lóe ra trong đầu, không bằng cả thời gian chớp mắt. Trong tay áo Lưu Vân lại bay ra mấy thanh ngân châm, đồng thời vung kiếm chém đến nơi Ly Vô Ngôn tránh né. Hai người một đánh một thủ đấu nửa ngày, búi tóc Linh Xà của Ly Vô Ngôn đã tán loạn thành canh rắn, chật vật vạn phần, Lưu Vân tuy khí định thần nhàn, nhưng cứ đến thời khắc mấu chốt lại bị đuôi rắn chặn đường, không khỏi có chút tức giận, ánh mắt nhìn về phía Ly Vô Ngôn tựa như con dao đẫm máu, hận không thể một chưởng đập chết người.
Đường Đường thừa dịp họ đang chiến đấu căng thẳng, bổ nhào đến cách mắt rắn một bước, không dám đi về phía trước nữa, đằng trước nghiêng xuống dưới, dễ bị trượt ngã. Hắn liếc nhìn Ly Vô Ngôn, tròng mắt xoay chuyển, thừa dịp ánh mắt Ly Vô Ngôn dừng trên người Lưu Vân lập tức rút kiếm ra, dùng nội lực ném vỏ kiếm lên chiếc huyên bên miệng hắn. Ly Vô Ngôn vội vàng tránh khỏi công kích của hắn, nhân lúc hắn trốn tránh, lực chú ý bị chuyển đi, hai tay Đường Đường dùng sức chín trâu hai hổ cầm kiếm đâm mạnh.
Nhất thời, máu văng khắp nơi, mắt phải con trăn bị thương, phát ra tiếng rít rung trời, thống khổ vạn phần lắc cổ, động tác lộn xộn. Động tác Ly Vô Ngôn cứng đờ, biết mình sơ suất, vội vàng tĩnh tâm lại tiếp tục thổi huyên, nhưng con trăn lúc này quá mức đau đớn, không còn nghe sai bảo nữa.
Cả cổ lẫn đuôi trăn đều điên cuồng vung vẩy, cây cối xung quanh bị bật tận gốc, đất đá mù mịt, ngay cả Ly Vô Ngôn cũng ngã xuống đất, đám rắn nhỏ xung quanh lần lượt chạy tứ tung. Đường Đường trong một giây trước khi rơi xuống đất được Lưu Vân kéo lên, chân vừa đứng vững, lại suýt chút nữa bị cây đổ đập vào. Tình hình nhất thời hết sức hỗn loạn.
Đầu trăn khổng lồ đột nhiên xoay qua phía Đường Đường, rít lớn một tiếng há to miệng, một mùi vị tanh hôi ghê tởm xộc thẳng đến trước mặt, suýt chút nữa hun ngất người. Lưu Vân kéo hắn nhanh chóng lui về phía sau, tránh thoát khỏi răng nanh khổng lồ sắc bén.
Một tiếng chuông sắc nhọn chói tai vang lên, từ khoang miệng toang hoác của con trăn nháy mắt bay ra mấy trăm con rắn con xanh thẫm. Đây là một chiêu cuối cùng của Ly Vô Ngôn, hắn tự biết không đánh lại được Lưu Vân, nay trăn đã mất khống chế, chỉ còn lại đợt rắn cuối cùng này, đành phải buông tay liều mình, giơ huyên lên thổi ra âm luật rõ ràng với con trăn.
Chiêu này thoát xa khỏi dự kiến, Lưu Vân và Đường Đường đều không ngờ rằng trong miệng trăn vậy mà còn có nhiều rắn có thể bắn ra như ám khí như vậy. Con rắn con bay ra suýt chút nữa cắn trúng Đường Đường lúc nãy cũng được nuôi trong miệng rắn như vậy, lúc ấy chỉ lo nghênh chiến, không cẩn thận suy xét, lúc này không khỏi có chút kinh hãi.
Tất cả đống rắn này đều tiến công về phía họ, nhất thời giống như trời đổ mưa rào, bóng đen ào ạt hạ xuống đầu. Đường Đường bị Lưu Vân đẩy ra sau, kiếm quang trước mắt chợt dựng thành một bức tường trắng, ngăn cản công kích của bầy rắn. Từng con rắn nhỏ màu xanh thẫm chia năm xe bảy ngoài bức tường trắng, tan xương nát thịt, lần lượt rơi xuống.
Một lát qua đi, trên mặt đất chỉ còn lại xác rắn chất chồng thành núi, từng mảng từng mảng máu đỏ tươi chậm rãi loang ra, trong không khí trần ngập mùi hôi thối dày đặc. Đường Đường không biết có phải mình bị ảo giác hay không, giữa mùi vị khó ngửi như thế lại bắt giữ được một mùi hương quen thuộc.
Đang lúc nghi hoặc, đột nhiên khóe mắt đảo đến lá cây bên cạnh hình như có động tĩnh gì đó. Còn chưa phân biệt rõ ràng, chợt nhìn thấy ánh lục lóe lên, bay đến lưng Lưu Vân. Đường Đường trong lòng hoảng sợ, hắn đứng chếch bên trái sau lưng Lưu Vân, thứ kia lại đến từ bên phải, cũng không kịp thấy rõ là thứ gì, chỉ vội cuống quít đi chéo một bước bổ nhào lên lưng Lưu Vân. Lần phi này đại khái là lần đột phá nhất từ khi hắn luyện khinh công cho tới bây giờ, tốc độ nhanh đến ngay cả bản thân cũng kinh ngạc.
“Aaa!” Đường Đường hét to một tiếng, sau lưng một đợt đau đớn. Loại đau đớn này giống như thực chất, đầu tiên là cảm giác đau đớn khi làn da bị xé rách, ngay sau đó phần thịt dưới da cũng đau đến hận không thể phát cuồng, chưa đầy một giây, đau đớn đâm vào tận xương tủy, trên tán lập tức toát ra từng giọt từng giọt mồ hôi hột.
Lưu Vân đang chuẩn bị đi giải quyết Ly Vô Ngôn, đột nhiên sau lưng bị Đường Đường va chạm, vội vàng xoay người, thấy sắc mặt Đường Đường trắng bệch, nhất thời biến sắc.
“Sao thế?!” Trong mắt Lưu Vân hằn lên tơ máu, thấy Đường Đường bị tập kích lại càng thêm hận Ly Vô Ngôn, dựa theo tính hắn vốn định đi gϊếŧ Ly Vô Ngôn trước để tránh hậu hoạn về sau, nhưng lúc này nhìn bộ dạng thê thảm của Đường Đường hắn nhất thời hoảng loạn, ngay cả Ly Vô Ngôn đào tẩu cũng không chú ý.
Mãng xà còn đang thống khổ rít gào, thân hình to lớn điên cuồng vặn vẹo lăn lộn trên mặt đất, cái đuôi quét ngang quét dọc xung quanh.
Lưu Vân đỡ lấy Đường Đường lung lay sắp đổ, giúp hắn điểm huyệt khống chế đau đớn, đang muốn kiểm tra bị thương ở đâu còn cầm máu cho hắn, đột nhiên cảm thấy mu bàn tay đau nhói, vôi vàng lật tay bắt lại, lúc này mới thấy rõ đầu sỏ gây tội là một con rắn mảnh xanh thẫm.
Con rắn này tránh được kiếm của hắn, vẫn luôn treo trên cành cây, hòa vào màu sắc của lá cây, thế nên mới không bị phát hiện. Nay cắn Đường Đường xong lại cắn Lưu Vân, sao còn đường sống, nháy mắt liền bị chấn nát.
Lưu Vân vội vàng điểm lại huyệt đạo trên tay mình, sau đó đưa tay muốn cởϊ áσ Đường Đường ra, vết thương của hắn ở trên lưng, không được phép điểm huyệt, đành phải vận công bức độc ra. Tuy biết rõ lúc này không thích hợp vận công, nhưng cũng không để ý được nhiều như vậy.
Đường Đường khép hờ mắt nhìn con trăn nổi điên bên cạnh, đầu đầy mồ hôi nói: “Sư phụ… Đi xuống trước đã…”
Lưu Vân không nghe lời hắn nói đi xuống chân núi, nhưng suy xét đến con trăn bên cạnh cũng không giải quyết ngay được, vì vậy nhanh chóng nâng người dậy đưa đến nơi an toàn.
Đường Đường nhìn hai dấu răng vừa nhỏ vừa sâu trên mu bàn tay Lưu Vân, mắt hơi đỏ lên.
Lưu Vân tìm nơi bằng phẳng đặt hắn xuống, đang muốn vận công bức độc cho hắn, đột nhiên thấy Đường Đường hoảng sợ trợn to hai mắt nhìn ra sau hắn. Chẳng lẽ còn có nguy hiểm? Thần sắc hắn hơi đổi, nhanh chóng quay đầu nhìn lại phía sau, không có người không có rắn cũng không có ám khí, đến lúc nhận ra được cái gì, bên gáy đột nhiên tê tê, chưa kịp mở miệng quát, thân thể đã mất đi ý thức, đôi mắt nhanh chóng khép lại.
“Ta xin lỗi a sư phụ, ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có huyệt ngủ là ngươi không có cách nào tự giải…” Đường Đường lẩm bà lẩm bẩm đỡ Lưu Vân dựa lên cây, tuy rằng trước đó đã được điểm huyệt giảm đau, nhưng một động tác đơn giản này vẫn khiến hắt suýt chút nữa nhũn ra.
Điểm huyệt giảm đau chỉ đơn giản là gây tê thần kinh hắn, kỳ thật bên trong như thế nào thì vẫn như thế ấy, hắn thậm chí có thể cảm nhận được đau đớn đang lan tràn ra tứ chi bách hài, chỉ là cảm giác đau này không truyền đến não mà thôi.
Hiện giờ đỡ một người thôi đã nhũn ra như vậy rồi chứ càng đừng nói đến xé quần áo, hắn trắng bệch mặt, cố sắc đưa vạt áo đến gần lưỡi kiếm, may mà kiếm sắc, rất dễ dàng đã cắt được vạt áo xuống.
Hắn quấn mảnh vải lên cánh tay Lưu Vân, mỗi một vòng đều dùng hết sức lực kéo chặt, cuối cùng lại sống chết giằng kéo thắt nút, rốt cục buộc xong tay.
Làm xong hết thảy, Đường Đường cảm thấy đầu có chút choáng váng, day day huyệt Thái Dương, cúi người xuống dán môi mình lên mu bàn tay bị cắn của sư phụ, trời đất lại ngả nghiêng một trận, thở hắt ra ổn định lại một chút, hung hăng dùng sức, mυ'ŧ mạnh miệng vết thương.
“Phụt…” Phun ra một ngụm máu đen, đầu càng nặng nề, Đường Đường lau lau khóe miệng, nắm chặt thời gian tiếp tục… Đầu óc chếnh choáng lại phun tiếp một ngụm máu đen.
Cũng không biết rốt cục hút bao nhiêu lần, thấy máu phun ra đã hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi, hắn cuối cũng cũng yên lòng.
Không có nước sạch súc miệng, có lẽ có ít độc đã ngấm vào trong miệng mình, nhưng mà không sao, dù sao hắn cũng đã trúng độc, cứ coi như vò mẻ chẳng sợ nứt là được.
Hiện giờ trên người họ không có lấy nửa viên thuốc giải độc, tay sư phụ nếu không giải huyệt, để lâu sẽ hư hại, cần phải giải huyệt, nếu không độc tố công tâm sẽ chỉ có đường chết, cho nên hút máu độc ra là biện pháp tốt nhất trước mắt, không thì cả hai đều sẽ bị độc chết.
Đường Đường vươn tay điểm lên cánh tay sư phụ, công lực sư phụ thâm hậu, hắn điểm huyệt phỏng chừng sẽ không dễ giải như vậy. Đường Đường nhìn ngón tay mềm nhũn của mình, bất đắc dĩ nghĩ: Thôi thôi, không giải được thì để sư phụ tự giải vậy, dù sao hắn lát nữa cũng sẽ tỉnh lại.
Sau một hồi giằng co, trời cũng gần đến chạng vạng. Đường Đường cố sức chạm ngón tay vào gáy Lưu Vân, mềm nhũn chọc chọc rồi lại rút về. Bi đát… Tự mình điểm huyệt cũng không có sức giải…
Trong rừng vô cùng yên tĩnh, tựa như trận đại chiến rắn người lúc trước chưa từng xảy ra. Trời cành ngày càng tối, mặt Lưu Vân dưới bóng tối mờ mịt không nhìn rõ. Đường Đường bái sư lâu như vậy, đây mới là lần đầu tiên được tùy ý thưởng thức khuôn mặt này. Trước kia cùng lắm chỉ là ngẩng đầu nhìn lướt một cái, cùng lắm chỉ là ngắm từ xa xa, hiếm có được một lần nhìn chính diện lại vội vàng chuyển ánh mắt sang một bên.
Đậu, giờ còn chưa đâu vào đâu a! Trời cũng sắp tối rồi, mình còn váng đầu hoa mắt, xem cái rắm a!
Đường Đường lặng lẽ rêи ɾỉ một tiếng, cố gắng dụi dụi mắt, đưa mặt đến cực gần, nhìn đường cong lạnh lùng trên khuôn mặt sư phụ lúc này trong cơn ngủ say nhu hòa đi mấy phần, nhất thời vô cùng thỏa mãn. Thì ra mặt sư phụ cũng có lúc nhu hòa a… Đường Đường cảm thấy cơn nghiện của mình lại tái phát, ngây ngất vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt sư phụ, tựa như một con bướm, cánh nhẹ nhàng rung rung hai cái, lập tức đậu lên.
Từ ngón tay truyền đến xúc cảm rõ ràng, hắn không dám sờ nữa, nhưng lại không nỡ bỏ ra, cố chấp đặt trên khuôn mặt sư phụ, cảm giác căng đầy mềm mại, khiến cho sợi dây trong lòng hắn không ngừng rung động. Rõ ràng cả người vô lực giống như ngay giây tiếp theo sẽ mất đi ý thức, nhưng nội tâm lại đầy sức sống sôi trào gào thét.
Đầu càng ngày càng choáng, mí mắt muốn đánh nhau, Đường Đường cố nén ham muốn ngất đi, cứng rắn chống hai con mắt không chớp lấy một cái lưu luyến trên khuôn mặt sư phụ. Mặc dù có chút lúc ẩn lúc hiện, nhưng vẫn muốn tỉ mỉ nhìn rõ ràng từng phân từng tấc, bờ mi, sống mũi, môi, cằm, môi… Môi…
Môi thật gợi cảm…
Đường Đường ngây ngốc nhìn trong chốc lát, buồn bực muốn cào tim cào phổi, miệng hắn hiện tại đầy độc, trước khi chết vụиɠ ŧяộʍ hôn một cái cũng không được! Tổ sư! Đây là nguyện vọng của lão tử!!! Nguyện vọng a!!! Khốn kiếp!!!
Đường Đường hận không thể đập đầu nhìn nhìn tay sư phụ, không dám tùy ý chạm, sợ làm dính độc vào miệng vết thương, vì thế cố sức vươn tay qua người sư phụ, thành tư thế ôm cầm lấy bàn tay còn lại của hắn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, mỹ mãn tựa đầu vào người hắn.
Sư phụ muốn mắng thì cứ mắng đi, dù sao cũng sắp chết, ta cũng không nghe thấy được…