Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 101: Phiên ngoại 1.1 – Trở lại lớp 12

Bên tai truyền tới tiếng đọc bài diễn cảm, xen lẫn vào đó là tiếng thở nặng nề của bản thân, từng nhịp, từng nhịp, cảm giác bừng tỉnh giữa hiện thực và mộng ảo rất đỗi rõ ràng. Dần dần, ánh mắt hắn dần tập trung, từ từ bị kéo về hiện thực. Cảnh tượng trước mắt khiến Phó Tinh Hà ngẩn ra —— Hắn nhìn thấy bục giảng, bảng đen, thấy những mái đầu ở phía trước, thấy đồng phục học sinh xanh lam.

Còn có tiếng đọc đồng thanh đều đều.

Với hắn mà nói, đây là chuyện không thể nào, hắn bắt đầu nghĩ không biết có phải mình đang nằm mơ hay không. Cảnh tượng như vậy, hắn chỉ từng thấy ở mười năm trước, những hình ảnh như vậy cũng chỉ dừng ở mười năm trước. Nhưng não bộ tỉnh táo như một mặt hồ kết băng, bóng loáng như phát ra tia sáng, băng lạnh phản chiếu lại từng gương mặt phấn chấn.

Trên bảng đen viết hai câu ngay ngắn:

Thừng cưa gỗ đứt, nước chảy đá mòn.

Mà bảng thông báo bên cạnh lại dán con số đếm ngược ngày thi đại học, đây là năm hắn học lớp 12.

Đọc xong một bài, trên bục giảng, cán bộ môn cất cao giọng nói: “Mọi người chuyển sang đọc bài “Sư thuyết”, người học thời cổ ắt có thầy, bởi vậy truyền đạo học nghề..”

Phó Tinh Hà nghe thấy khẽ chau mày, hắn cúi đầu véo tay mình, có cảm giác rõ ràng —— cảm giác rất đỗi chân thực, chẳng hề hoa mắt chóng mặt kịch tính như trong phim. Hắn nắm chặt cây bút trong tay, sau đó viết xuống sách hai chữ.

—— Cái tên này dường như đã khắc sâu vào trong trái tim hắn, thậm chí còn quan trọng hơn tên của chính bản thân.

Có lẽ hắn không nằm mơ, mà đã thật sự quay lại mười hai năm trước.

Vậy Lâm Thiên thì sao? Lâm Thiên đang ở đâu? Phó Tinh Hà không kiềm chế được mà đứng bật dậy, bạn cùng bàn quay đầu nhìn hắn: “Lớp trưởng à?”

Bạn cùng bàn đeo kính mắt, kính dày như hai cái đít chai, bộ dạng của mọt sách, biệt danh là Ếch Đồng.

Phó Tinh Hà sửng sốt một giây, hắn không có nhiều ấn tượng về bạn cùng bàn của mình, chỉ nhớ mỗi cái họ. Bởi vì sau khi tốt nghiệp hắn mất hết liên lạc với bạn bè trong lớp, hắn một lòng hướng về ngành y, cũng không vào group bạn cùng lớp, chỉ còn chút liên lạc với giáo viên.

“Lớp trưởng?”

Phó Tinh Hà không trả lời, ánh mắt ra hiệu cậu ta tránh ra, Ếch Đồng tránh đi theo bản năng, nhường đường cho hắn.

Sau đó Phó Tinh Hà chạy nhanh ra ngoài, thầy giáo cũng không lên tiếng ngăn cản hắn lại, bởi vì Phó Tinh Hà vẫn luôn là một học sinh ngoan, đứng nhất lớp. Không cần nghĩ cũng biết, một học sinh ngoan như vậy, tiết đọc bài buổi sáng chạy ra ngoài nhất định là đi vệ sinh! Không giống như mấy người, nghiện thuốc lá rồi lấy danh nghĩa đi vệ sinh để chạy đi hút thuốc.

Nhưng thầy không ngờ, bạn học đứng nhất lớp này không đi vệ sinh, mà lại nhân tiết đọc bài buổi sáng chạy tới khối mười, định tìm đàn em của mình.

Phó Tinh Hà từng xem sách vở của Lâm Thiên, cũng từng xem ảnh chụp của anh, biết anh ở lớp A1.

Từ hơn mười năm sau quay lại, một vài ký ức của hắn đã bị lãng quên đi, hắn đứng ở ngã rẽ giữa các dãy nhà nửa phút, nhưng vẫn không tài nào nhớ được đâu là dãy nhà của khối mười.

Ở trường học của họ, khối mười, mười một, mười hai học ở những dãy nhà khác nhau, tầng một và hai có hành lang nối ba dãy nhà với nhau, lớp 10A1 thì cuối tầng một. Khối 12 của hắn vừa khéo ở dãy nhà giữa. Phó Tinh Hà thử đi từ trái sang, xuyên qua một hành lang rất dài, hắn đứng nhìn trước cửa lớp, đây là khối mười rồi.

Phó Tinh Hà đi tới cuối dãy nhà, tìm tới lớp 10A1. Hắn đứng ở cánh cửa sau, đưa mắt nhìn qua từng học sinh, tìm bóng lưng Lâm Thiên. Hắn tìm từ hàng cuối lên hàng đầu, nhưng khiến hắn phải thất vọng là, không có bóng lưng quen thuộc. Hắn nhớ Lâm Thiên từng kể với mình, anh vừa lên cấp 3 đã thích mình rồi, hắn nhớ từng ly từng tí những câu chuyện Lâm Thiên kể với mình, ví dụ như khi đó tuy anh vừa lên lớp mười, nhưng đã cao nhất lớp, ví dụ như anh thường xuyên nhận được thư tình, ngày nào cũng nhận được rất nhiều phong thư, còn cả bữa sáng và đồ ăn vặt. Nhưng bản thân Lâm Thiên lại không có dũng khí gửi thư tình của mình đi.

Thời điểm mười hai năm trước, đồng tính mới được loại bỏ khỏi luật hình sự, hầu như không ai hiểu rõ về nhóm này. Lâm Thiên cảm thấy mình như vậy là sai trái, không dám mạo hiểm, chỉ biết thích trong thầm lặng.

Phó Tinh Hà đứng ở cửa sau phòng học đợi hồi lâu, kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần, rất nhiều bạn học trong lớp đã phát hiện ra hắn, họ quay đầu nhìn lại, nói kia có phải cái anh ở khối 12 không… khen hắn rất đẹp trai. Ánh mắt hắn lướt qua những gương mặt quay đầu lại, không có Lâm Thiên, nếu Lâm Thiên ở đây, nhất định anh sẽ quay đầu lại, nhưng Phó Tinh Hà không tìm thấy.

Sự xuất hiện của hắn đã làm ảnh hưởng tới tiết đọc bài, các bạn ở lớp 10A1 bắt đầu xì xào, “Là anh đứng nhất trường mình, cái anh hot boy kia ý, anh ấy đứng đó làm gì nhỉ, có phải thích bạn gái nào lớp mình không? Cậu xem xem, anh ấy đang nhìn mình kìa.”

“Cậu nhìn bộ dạng anh ấy mà xem, đang tìm ai hay sao ý?”

Cuối cùng ngay cả thầy chủ nhiệm đang quản lớp cũng chú ý tới, thầy xuống cửa sau, hòa ái hỏi: “Phó Tinh Hà, có phải em đang tìm ai không?” Ba năm qua, học sinh này đứng nhất rất nhiều cuộc thi, nên đương nhiên giáo viên biết là ai.

Phó Tinh Hà gật đầu nói: “Thầy ơi, lớp thầy có học sinh nào tên là Lâm Thiên không ạ?”

“Lâm Thiên à? Không có.”

Đầu Phó Tinh Hà như nổ uỳnh một tiếng, không nghe thấy gì nữa cả.

Thầy giáo thấy buồn bực, không phải Lâm Thiên ở lớp A3 hay sao, tới lớp A1 tìm làm gì? Nhưng ông còn chưa kịp nói với Phó Tinh Hà chuyện này, Phó Tinh Hà đã để lại câu “xin lỗi đã làm phiền”, rồi hồn bay phách lạc bỏ đi.

Thầy giáo lại càng buồn bực hơn, sao nhìn cậu bạn đứng nhất trường này buồn như mất sổ gạo vậy?

Đúng lúc này chuông hết tiết vang lên, học sinh trong phòng nối đuôi nhau đi ra, Phó Tinh Hà nhanh chóng biến mất, quay trở lại lớp học của mình.

Cậu Ếch Đồng bạn cùng bàn đang giúp cán bộ môn trả bài thi, Phó Tinh Hà quay trở về chỗ ngồi của mình.

Không thấy Lâm Thiên đâu nữa rồi.

—— Anh đã biến mất không còn tăm hơi.

Phó Tinh Hà chống tay lên mặt bàn, cúi thấp đầu xuống, l*иg ngực thít vào như bị ai túm lấy, cuống họng càng ngày càng căng, có cảm giác như sắp nghẹt thở. Thậm chí hắn còn nhớ, hôm qua trước khi đi ngủ, Lâm Thiên còn ghé vào tai nói yêu hắn, dường như ngày nào hắn cũng được nghe anh tỏ tình như vậy, hắn

hỏi Lâm Thiên không thấy chán à, Lâm Thiên kiên định lắc đầu, “Không bao giờ chán.”

Kết quả bây giờ, ở mười hai năm trước, hắn đã mất đi người mình yêu nhất.

Những hình ảnh ngày còn bên Lâm Thiên vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, nhưng hiện thực lại nói với hắn, không còn thấy nữa, đã biến mất rồi.

Nếu Lâm Thiên không ở đây, vậy thì anh ở đâu? Hiếm khi nào Phó Tinh Hà cảm thấy mờ mịt, hắn phải tìm Lâm Thiên thế nào đây? Có khi nào hắn không thể quay trở lại nữa không? —— Hắn không thể không đưa ra giả thiết như vậy, nếu đây không phải mơ, nếu hắn không thể quay về, nếu nơi này thực sự không có Lâm Thiên, vậy hắn phải làm sao đây?

“A, lớp trưởng nè, sao lại mất bài thi của cậu rồi?” Là giọng của bạn cùng bàn, “Lại không thấy bài thi của cậu đâu, ai lại thiếu đạo đức đi trộm bài thi của cậu vậy.”

“Bài thi?” Phó Tinh Hà đột nhiên ngẩng đầu lên, “Bài thi nào cơ?”

Ếch Đồng bị hắn dọa hết hồn, “Bài thi tháng trước ý..” Cậu ta còn chưa dứt lời, đã thấy viền mắt Phó Tinh Hà đỏ ửng lên, trên mặt còn nhòe nhoẹt nước mắt, “Lớp trưởng à cậu…” Sao lại khóc vậy? Ếch Đồng trông mà sợ hãi, lớp trưởng Phó lại khóc! Mẹ ơi!!!

“Cậu kể lại cho tớ chuyện bài thi đi, chuyện khi nào vậy? Ai trộm, trước đây từng xảy ra chuyện này rồi à?” Hắn sốt ruột truy hỏi.

Ếch Đồng bị mấy câu hỏi liên tiếp của hắn làm bối rối, xưa giờ lớp trưởng Phó không phải người nhiều lời như vậy, càng không nói tới liên tục đặt câu hỏi, lại còn với ngữ khí như vậy.

“À.. trước đây từng xảy ra rồi, nhưng kỳ lạ là, buổi chiều lại trả lại, cất vào ngăn bàn của cậu, không biết liệu lần này có như vậy không. Không biết là ai nữa, tớ thấy chắc chỉ ở trong lớp mình thôi, có khi lại là Lý Vi Vi, bạn ấy là cán sự môn này, vừa khéo trộm bài của cậu…”

“Không phải bạn ấy đâu.” Phó Tinh Hà nói chắc nịch, hắn lại đứng lên một lần nữa, cũng không quay đầu mà bỏ ra ngoài.

“Lớp trưởng à, sắp chuông vào tiết rồi cậu còn đi đâu thế..” Ếch Đồng không gọi được hắn, trong lòng lấy làm lạ, Phó Tinh Hà bị sao vậy? Hôm nay cậu ấy như bị ai nhập vào ý, còn khóc rồi nói với mình nhiều lời như vậy, đáng sợ thiệt đấy! Cậu cúi đầu, nhìn thấy sách giáo khoa của Phó Tinh Hà bị hai giọt nước mắt thấm ướt, làm nhòe hai chữ được viết nắn nót trên đó.

“Lâm, Thiên..” Cậu đọc lên thành tiếng, ai vậy? Đây là người khiến lớp trưởng Phó phải rơi nước mắt ư?

Phó Tinh Hà lại một lần nữa đi về phía dãy khối mười, khối mười có rất nhiều học sinh, có tới tận 12 lớp, trước đó Phó Tinh Hà từng xem ảnh chụp tốt nghiệp của anh, biết anh là học sinh lớp A1, nhưng nhỡ đâu quay lại, có một số chuyện bị thay đổi thì sao? Trộm bài thi của hắn, ngoài Lâm Thiên ra, Phó Tinh Hà không nghĩ tới ai khác nữa. Bởi Lâm Thiên từng kể, rằng anh trộm bài thi của hắn về sao chép, rồi bắt chước nét chữ của hắn.

Không biết phải bỏ ra bao công sức, mà chữ Lâm Thiên rất giống chữ hắn, như đúc từ một khuôn ra.

Nếu hắn bị mất bài thi, thì nhất định là Lâm Thiên lấy, chắc chắn anh học ở trường này. Nhưng anh không học ở lớp A1, thế là Phó Tinh Hà bắt đầu tìm kiếm từ lớp A2 trở đi.

Từ hàng đầu tới hàng cuối cùng, hắn nhìn cẩn thận từng bóng lưng, nhìn hơn mười phút, hắn rời khỏi cửa sau lớp A2, đi tới cửa sau lớp A3.

Ở các khối trên, lớp A1, A2, A3 đều là lớp chọn, trong đó lớp A1 là lớp giỏi nhất, nhưng ở khối 10 thì khác.. Phó Tinh Hà đột nhiên nhớ ra điều gì đó, khối 10 khi chia lớp, không hoàn toàn dựa vào thành tích.

Lớp A1, A2, A3 là lớp chọn, chia ngẫu nhiên cho 120 học sinh tốp đầu, còn lại là lớp bình thường, nhưng trong số các học sinh được chia ngẫu hứng còn lại, học lực chênh lệch rất lớn. Đợi sau khi chia lớp, lớp A3 trở thành lớp chọn văn, Lâm Thiên học lý, đương nhiên sẽ tới lớp khác.

Nếu ở lớp A1, A2 không có người, vậy thì học sinh giỏi như Lâm Thiên, khả năng rất lớn ở lớp A3.

Phó Tinh Hà nín thở, đứng ở cửa sau.

Nhưng hắn vốn chẳng cần nhiều thời gian, chỉ cần liếc mắt qua, hắn liền nhìn thấy bóng lưng Lâm Tiểu Thiên, cũng giống với Lâm Tiểu Thiên ở tương lai, bóng lưng người ta vừa nhìn liền không thể quên được, sống lưng thẳng tắp, đang chăm chú nghe giảng.

“Tìm được em rồi.” Phó Tinh Hà không kiềm chế được mà mỉm cười.

Nhớ mãi không quên, tất có hồi đáp.

Tuy rằng rất sốt ruột, nhưng Phó Tinh Hà cũng không xông vào lớp ôm chầm lấy Kẹo Sữa nhà mình, mà kiên nhẫn đứng ở cửa sau đợi tan học, hành động của hắn rất khác thường, thu hút sự chú ý của thầy giáo và học sinh nghe giảng.

“Anh Thiên, anh nhìn về phía cửa sau kìa, kia không phải cái anh Phó gì đó.. cái anh mà đứng nhất trường mình ý.”

Lâm Thiên vừa nghe, liền quay đầu lại, lập tức trông thấy Phó Tinh Hà, còn đang đứng nhìn anh.

Anh sợ hãi vội quay ngoắt đầu lên, trái tim đập liên hồi, cứ như lần đầu tiên nó được đập, mà bàn tay Lâm Thiên không kiềm chế được đưa xuống hộc bàn.

Làm sao bây giờ, anh ấy ở cửa sau… Có phải anh ấy đã biết chuyện bài thi rồi hay không? Tiêu rồi tiêu rồi, trong lòng Lâm Thiên thấy vô cùng tuyệt vọng, ở ngoài phòng làm việc của giáo viên có camera giám sát, nhất định hành vi trộm bài thi của anh đã bị phát hiện ra, nhất định Phó Tinh Hà tới tìm anh để tính sổ.

Lúc này đây, bài thi tối qua anh thức đêm nhìn ngắm đã trở thành củ khoai nóng bỏng tay, anh nghĩ bụng phải tiêu hủy chứng cứ, nhưng lại không nỡ.

Người anh thích, trong mắt đó giờ không có bóng ai, Lâm Thiên không kiềm chế được mà say mê, lại lén lút quay đầu nhìn lại.

Anh chỉ liếc mắt nhìn thôi, liền sợ hãi không dám nhìn nữa, sao anh cứ có cảm giác như nam thần đang cười với mình vậy? Hơn nữa trong nụ cười còn mang theo sự cưng chiều, rõ rõ ràng ràng hướng về phía anh, chứ không phải hướng về ai khác.

Không phải nam thần vẫn luôn đơ mặt lạnh lùng hay sao??Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thiên ghé vào tai Đại Cương (giọng nói khẽ run run): Móa ơi cậu quay xuống nhìn mà xem, có phải anh ấy đang cười không???

Đại Cương quay đầu nhìn lại: ….Anh Thiên, anh ấy đang lườm em (Em chỉ ngồi cùng bàn với anh thui mà em đã làm gì sai chớ)