Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 91: Anh phải khám bệnh cho em

Sáng sớm, Lâm Thiên đưa bác sĩ Phó tới bệnh viện làm việc, sau khi lái xe tới bệnh viện, anh lái một vòng quanh đây, rồi vòng xe quay trở lại bệnh viện.

Nhìn từ ngoài vào, viện nhân dân 03 cũng không thuộc kiểu các tòa nhà cao tầng, các dãy nhà trong bệnh viện có vẻ cũ kỹ, vô cùng cũ kỹ, những cây mây trổ dài leo lên vách tường, góc tường bị vữa ra.

Tuy rằng nó khá cũ kỹ, nhưng diện tích lại rất rộng. Hơn nữa trải qua bao năm dãi nắng dầm mưa, nó vẫn đứng sừng sững không đổ, có thể thấy thực ra năm tháng cũng rất quan tâm tới bệnh viện này, hơn nữa nơi đây lúc nào cũng rất đông đúc. Khu nội trú cách khu chẩn bệnh một con đường, bãi đậu xe chẳng hề rộng, thậm chí còn có thể nói là nhỏ, chỉ cần đến muộn một chút, khi đó nhiều xe hơn, Lâm Thiên sẽ không tìm được chỗ đỗ xe.

Bởi vì Lâm Thiên quyên tặng một số lượng lớn các trang thiết bị chữa trị, bệnh viện 03 có thể huy động ngân sách hiện tại để xây dựng tòa nhà mới, họ đều rất cảm kích quỹ Thiên Hà, có viện trưởng Đại làm đại biểu, họ còn tặng một chiếc cờ danh dự cho quỹ mang tính tượng trưng.

Vào bệnh viện rồi, đầu tiên Lâm Thiên đăng ký gặp bác sĩ Phó ở phòng ban, trông thấy bức hình bác sĩ Phó mặc áo blouse trắng trên tờ giấy chứng nhận, Lâm Thiên không kiềm chế được mà vuốt ve, cảm nhận lớp kính dày.

Trong giới y tế này, phần lớn mọi người đều mang ngoại hình phổ thông, mà ở viện 03, phần đông là các bác sĩ lớn tuổi, phóng mắt nhìn toàn là các bác trai, bác gái đã có tuổi, lúc viện 03 tổ chức hoạt động, ví dụ như cuộc thi ca hát cuối hạ vào hai tháng trước, chỉ đơn thuần là chương trình nhạc đỏ nhạc vàng. Bởi vậy nên bức ảnh này của bác sĩ Phó, có thể nói là một lá cờ phấp phới giữa dàn y bác sĩ trung niên.

Lâm Thiên say sưa ngắm một lúc, sau đó xếp hàng lấy số đăng ký.

Bệnh viện 03 đông như mắc cửi, phòng đăng ký vốn không mấy lớn nay lại còn chật ních người.

Cuối cùng cũng tới lượt Lâm Thiên, anh hỏi: “Ở khoa não bác sĩ nào là tốt nhất?”

Em gái ở cửa đăng ký không ngẩng đầu lên nói: “Anh muốn lấy số khám chuyên gia ạ?”

“Tôi muốn hỏi một chút, bác sĩ nào là tốt nhất?”

Có lẽ bởi giọng Lâm Thiên rất êm tai, y tá ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa nhìn lên liền thay đổi thái độ, dịu dàng mà lịch sự, cô nở nụ cười xán lạn, giọng nói trở nên ngọt ngào hơn.

“Chào anh, anh muốn đăng ký gặp chuyên gia ạ?”

Lâm Thiên gật đầu, “Tôi muốn đăng ký gặp chuyên gia.”

“Là như vậy, ở khoa não có năm vị chuyên gia, hôm nay có ba vị ra ngoài chẩn bệnh, tôi đề cử anh đăng ký lấy số gặp chủ nhiệm Bùi.”

Nhưng Lâm Thiên lắc đầu nói: “Tôi muốn lấy số gặp chủ nhiệm Phó.”

Y tá lại tưởng rằng anh muốn gặp phó chủ nhiệm khoa, bèn giải thích: “Anh Đặng phó chủ nhiệm khoa hôm nay không đi chẩn bệnh, anh nên lấy số của chuyên gia khác đi, chủ nhiệm Bùi cũng rất giỏi.”

“Không phải, tôi muốn lấy số gặp bác sĩ Phó – Phó Tinh Hà.”

Phó Tinh Hà mới tới, vừa mới ‘nhảy dù’ xuống được hai ngày, nhưng đã rất hot, bởi vì ngoại hình vóc dáng, lại thêm thanh danh của hắn, khiến cho khắp bệnh viện đều xôn xao.

Sao viện trưởng Đại lại có thể kéo bác sĩ khoa ngoại từ bệnh viện đa khoa Hỗ thị tới? Viện họ liệu có trả nổi tiền lương cho bác sĩ này không?

Lên mạng tìm tên Phó Tinh Hà một lúc, những danh hiệu kia, cũng với những giải thưởng hắn đạt được cũng đủ để hù chết mọi người, lại nhìn xuống tuổi tác, còn biếи ŧɦái hơn, gì mà mới có 30 tuổi cơ chứ?! Là giả thôi đúng không?! Còn trẻ như vậy mà đã đạt được chừng ấy thành tựu, thật khiến người ta không khỏi hoài nghi tuổi thật của hắn. Hơn nữa trên mạng không có bất cứ bức ảnh nào, nhưng tìm kiếm ở một vài diễn đàn, có thể tìm thấy được một vài tin tức liên quan. Ví dụ như bác sĩ Phó khoa não rất đẹp trai, chỉ là đăng ký gặp ảnh khó quá, hơn nữa chi phí đăng ký ở viện đa khoa Hỗ thị cũng rất đắt đỏ, nếu không ngày nào tui cũng muốn đăng ký gặp ảnh, ngắm ảnh một chút.

Có rất nhiều bài viết tương tự như vậy, mọi người chỉ cảm thán bác sĩ Phó này đẹp trai khiến tim người ta xốn xang tới nhường nào, y thuật cao minh lợi hại biết bao nhiêu.

Quan trọng nhất là, trên mạng cũng không có bức ảnh nào, đến một bóng lưng chụp trộm cũng không có.

Chẳng hợp lý một chút nào cả.

Kết quả đến khi Phó Tinh Hà tới bệnh viện, mọi người mới ngã ngửa thì ra những tin tức trên mạng đều là sự thật, chứ không phải lời đồn thổi.

Hơn nữa còn có người nói, lần đó viện trưởng Đại mở cuộc họp thông báo có quỹ tới đầu tư cho bệnh viện 03, trong viện đồn rằng quỹ đầu tư kia, hình như là người nhà của bác sĩ Phó sáng lập.

Nói cách khác, bác sĩ Phó này vừa tới đã được làm chủ nhiệm, là có ẩn tình bên trong?

Nhưng ngày đầu tiên bác sĩ Phó tới bệnh viện làm, đã thuyết phục được mọi người bằng một ca phẫu thuật, tất cả mọi vấn đề tan biến sau khi cuộc phẫu thuật thành công.

Lai lịch của Phó Tinh Hà bắt đầu được truyền trong khoa, bốn năm trước trở về từ Stanford, trong vòng hai năm từ chủ trì lên đến chức chủ nhiệm khoa, con người ngoại trừ đẹp trai ra, y thuật còn rất giỏi.

Duy chỉ có một khuyết điểm, đó là hắn quá khó gần.

Tuy rằng nếu bạn có vấn đề gì có thể tới hỏi hắn, hắn cũng ôn hòa giải đáp, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì rất khó khăn.

Nếu có người có dũng khí dùng cách cũ mèm, giả bộ máy hết pin để mượn máy Phó Tinh Hà gọi điện thoại, Phó Tinh Hà sẽ nói: “Xin lỗi, điện thoại của tôi chỉ có thể cho vợ tôi dùng.” Mà nếu có ai hỏi thẳng số điện thoại, Phó Tinh Hà sẽ trả lời, “Xin lỗi trong điện thoại tôi chỉ lưu số vợ, em ấy quản rất nghiêm, không cho phép tôi cho người khác số của mình.”

Thái độ từ chối rất lịch sự, khiến người ta không tìm được sơ hở, hơn nữa vừa nhìn đã biết ngay, người ta là hoa đã có chủ, còn rất chung thủy với vợ mình. Nếu người ta đã nói vậy rồi, còn muốn đi quyến rũ, thì chỉ có nước chạy đi làm tiểu tam, đấy là còn chưa nói người ta còn chẳng buồn đếm xỉa tới.

Dường như y tá ở quầy đăng ký 03 cũng biết bác sĩ Phó – Phó Tinh Hà mà anh nhắc đến là ai, chính là bác sĩ mới tới kia, vừa tới đã được làm chủ nhiệm, ngày đầu tiên làm một ca phẫu thuật lớn, khiến toàn thể các y bác sĩ ở khoa não phải tâm phục khẩu phục.

Nhưng bởi tư duy theo quán tính, nên khi Lâm Thiên hỏi cô bác sĩ nào tốt nhất, cô cho rằng là chủ nhiệm Bùi. Bởi cân nhắc thì, tuy vị chủ nhiệm Phó mới tới này cũng không kém, nhưng chủ nhiệm Bùi giàu kinh nghiệm hơn, trong lòng cô cho rằng có một vài thứ mà thanh niên không thể sánh bằng.

Nếu ngay từ đầu đã nhìn trúng Phó Tinh Hà, thì anh đẹp trai trước mắt này còn hỏi bác sĩ tốt nhất khoa não là ai làm cái gì?

“Vậy thì phiền cô giúp tôi lấy số đăng ký của chủ nhiệm Phó Tinh Hà đi, cảm ơn.” Lâm Thiên đưa chứng minh thư và thẻ an sinh xã hội của mình ra cho cô, lúc bấy giờ, y tá thoáng thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, ầy, soái ca này đã có chủ rồi, tiếc đứt ruột.

Lâm Thiên ở bên đây đăng ký lấy số xong, phía Phó Tinh Hà lập tức nhận được thông báo, chỉ là hắn không xem kỹ, chỉ như thường lệ khám bệnh xong rồi gọi người tiếp theo.

Không có nhiều người lấy số xếp hàng đợi Phó Tinh Hà khám, chí ít là không nhiều như khi ở bệnh viện đa khoa Hỗ thị, chủ yếu là do các bệnh nhân bây giờ còn không biết vị bác sĩ này, chưa quen hắn, không biết hắn có giỏi hay không, để Phó Tinh Hà làm việc thêm một thời gian nữa, tiếng tốt truyền đi rồi, chỉ e bệnh nhân sẽ tranh nhau tới bệnh viện 03 đăng ký xếp hàng chờ hắn khám.

Lâm Thiên ngồi bên ngoài phòng khám đợi hồi lâu, anh nghe thấy đọc đến số của mình, bệnh nhân trước đó vừa đi ra, Phó Tinh Hà như thường lệ gọi “người tiếp theo” thì đột nhiên dừng lại.

Lần này dừng lại vô cùng đột ngột.

Hắn nhìn ra ngoài phòng khám, trông thấy Lâm Thiên đứng bên cạnh cửa, đôi mắt cong cong nhìn hắn cười, dáng vẻ rất đẹp trai.

“Người tiếp theo.” Hắn gọi.

Lâm Thiên bước vào phòng khám, đóng cửa lại.

“Sao lại xếp hàng ở chỗ anh?” Cuối cùng Phó Tinh Hà cũng có thời gian rảnh đứng dậy rót đầy tách trà cho mình. Lâm Thiên trả lời, “Đương nhiên bị bệnh nên mới xếp hàng đợi bác sĩ Phó khám rồi.”

“Bị bệnh ở đâu?” Phó Tinh Hà nhấp một ngụm trà nóng, quay đầu nhìn anh, “Lâm Tiểu Thiên, nếu em đau mông thì tới khoa trực tràng, hoặc tới nam khoa mà khám.”

“…Không phải mà, anh à, anh thật sát phong cảnh.” Nếu anh đau thật thì trong nhà đã có bác sĩ rồi mà! Bác sĩ Phó hoàn toàn có thể bôi thuốc cho anh! Lại nói, anh không đau! Không đau một chút nào!!

Lâm Thiên hít sâu một hơi, bình tĩnh rồi mới tiếp lời: “Em vừa đưa anh tới bệnh viện mà đã nhớ anh rồi, nhớ đến không chịu nổi, nhớ đến đau thắt tim gan, não thiếu oxy, chỉ khi nhìn thấy anh mới có thể khá lên được.” Bởi vậy nên Lâm Thiên hết cách rồi, đành phải xếp hàng đợi Phó Tinh Hà khám.

Phó Tinh Hà nở nụ cười, hắn muốn ôm Lâm Thiên, nhưng ban nãy tiếp xúc với nhiều bệnh nhân như vậy, trên tay trên người hắn toàn là vi khuẩn, đành phải cố gắng kiềm chế.

“Anh cũng nhớ em.” Hắn nói.

Lúc bấy giờ Lâm Thiên thấy, trên bàn bác sĩ Phó đặt một khung ảnh, là ảnh chụp hình anh. Bức ảnh mới chụp ở Nam Cực cách đây không lâu, Lâm Thiên chụp cùng với chim cánh cụt, bác sĩ Phó là người bấm máy.

Thấy anh để ý tới bức ảnh này, Phó Tinh Hà nói, có những lúc chẩn bệnh mệt mỏi, ngẩng đầu lên nhìn ảnh em là tốt hơn.

Lâm Thiên chớp mắt, nói rõ là nghiêm túc: “Anh à, em muốn hôn anh quá, muốn lắm muốn lắm luôn ấy. Anh xem em lấy số xếp hàng đợi anh, còn mất 20 tệ phí đăng ký đấy, anh phải chữa bệnh cho em chứ. Em không cần kê thuốc, cũng không cần chụp CT, anh hôn em một cái là em đi.”

Phó Tinh Hà bất đắc dĩ nói: “Trên người anh toàn vi khuẩn thôi.”

“Không sao, trên người em toàn lông chó này, hai ta đừng ai ghét bỏ nhau nhé.”

“Lâm Tiểu Thiên..” Phó Tinh Hà nhìn vào đôi mắt anh, hắn nhìn chăm chú hai giây, cuối cùng dang tay ra nói: “Được rồi, đến đây đi, anh chữa bệnh cho em.”

Lâm Thiên reo lên một tiếng, ôm lấy Phó Tinh Hà, ngước đầu lên hôn hắn, anh không dám làm gì quá trớn, dù sao lát nữa Phó Tinh Hà cũng phải đi gặp bệnh nhân mà, nếu môi sưng da rách lại khiến người ta suy nghĩ viển vông, báo cáo cho bệnh viện thì không hay.

Bởi không dám làm lỡ công việc của Phó Tinh Hà, nên Lâm Thiên đành lưu luyến rời đi, anh bước từng bước thật chậm: “Bác sĩ Phó, em quay về nấu món ngon cho anh, lát nữa anh tan làm em tới đón anh nhé.”

Buổi trưa viện 03 tan làm muộn hơn viện đa khoa Hỗ thị một chút, nhưng vẫn bắt đầu làm việc lúc hai giờ, thời gian nghỉ trưa ngắn hơn, bởi vì bệnh viện 03 đông hơn, phần lớn chỉ là dân bình thường, không như bệnh viện đa khoa Hỗ thị, bởi viện đa khoa đắt đỏ, cho nên dân chúng bình thường sẽ không tới đó khám bệnh.

Mà ngược lại, tiền thuốc men ở viện 03 cũng khá thấp, ngoài bệnh viện hơi cũ ra thì chẳng có gì phải chê trách cả, các bác sĩ cũng rất giỏi, bởi vậy nên phòng khám lúc nào cũng đông đúc, hơn nữa tỷ lệ phát hiện ra các ca bệnh phức tạp còn cao hơn nhiều so với các bệnh viện lớn khác.