Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 13: Để hôm nào em liên lạc với cậu ấy

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sao em lại lái xe tới rồi?” Thầy Lư lo lắng vén tay áo Phó Tinh Hà lên, “Làm liều, có không đau thì cũng không thể như vậy được, vô lăng xe em nặng như vậy.”

“Cũng tại thầy cả, biết em thấy trường hợp bệnh này sẽ không ngồi yên được mà.” Thầy Lư vừa nói vừa đi vào phòng bệnh, “Biết thế thầy đã qua đón em rồi, không thì nhờ Lâm Thiên. Mà quan hệ hai đứa có vẻ không tồi nhỉ.”

“Như vậy phiền cho cậu ấy quá.” Phó Tinh Hà lắc đầu, “Đã chụp CT cho bệnh nhân chưa ạ? MRI[1]

thì sao? Kiểm tra ra u não ạ?”

“Sợ phiền sao còn để người ta chăm sóc cho lâu như vậy? Thầy nghe cô em nói lúc em nằm viện ấy, ngày nào Lâm Thiên cũng tới đưa cơm cho hả? Còn giúp em đọc bệnh án nữa đúng không? Em nên cảm ơn người ta cho tốt vào, thế đã mời đi ăn cơm chưa?”

Nghe thầy Lư nói vậy, Phó Tinh Hà cũng bừng hiểu ra, “Để hôm nào em liên lạc với cậu ấy.”

Hai người đi vào thang máy, hắn lại tiếp tục hỏi: “Thần kinh có phản xạ bất thường gì ạ?”

Chuyện là một người bạn của thầy Lư phát hiện ra một trường hợp bệnh tâm thần đặc biệt, thầy lập tức thông báo cho Phó Tinh Hà, Phó Tinh Hà nghe tin liền tức tốc chạy tới.

Đây là một bệnh viện khác ở Hỗ Thị, bạn của thầy Lư làm bác sĩ chủ nhiệm ở đây. Lúc Phó Tinh Hà còn đi học, nhờ quan hệ mà thường xuyên qua viện này kiến tập. Những ca bệnh đặc thù với hắn mà nói, đều có sức hấp dẫn không thể chối từ.

“Cậu ta mắc chứng sợ hãi bị giam cầm, nên không làm MRI được. Suýt chút nữa không hít thở được ở trong đấy.” Thang máy lên tới tầng trệt, thầy Lư đi ra ngoài trước một bước, “Nói chung là, giờ chúng ta xem trường hợp bệnh trước.”

Họ xem một chút thôi mà cũng mất nguyên một ngày.

Cô Mẫn ở nhà làm bữa trưa đợi họ về ăn, cuối cùng tới tận sáu giờ chiều hai bác sĩ khoa ngoại mới dắt díu nhau về.

Thầy Lư đưa bát cho Phó Tinh Hà, “Em không biết đâu, thiếu chút nữa họ phẫu thuật cho bệnh nhân kia, thầy nói không được, lão Trần cũng nói không được, có khi cậu ta còn không cầm cự đến khi phẫu thuật xong.”

Phó Tinh Hà thức thời không phản bác.

Cô Mẫn nhìn về phía thầy Lư, cuối cùng thở dài nói: “Hai người giống hệt nhau ấy.” Cô xoay người đi vào phòng bếp, thầy Lư ở đằng sau lưng nhún vai, vẻ mặt vô tội nhìn Phó Tinh Hà.

Cô xới cơm đi ra, đoạn nói: “Vốn định mời Lâm Thiên tới nữa, mà thôi quên đi, biết tính hai người sẽ như vậy mà.” Cô Mẫn sắp đũa chia cho hai người họ, “Phải rồi, nhà thầy Long có cô con gái mới tốt nghiệp đại học y của anh đó! Mẹ con bé nói nó vẫn còn độc thân, em đang nghĩ xem không biết có nên giới thiệu cho Lâm Thiên không, con bé ấy giỏi như vậy, vừa điềm đạm nho nhã lại vừa xinh đẹp, hình như con bé nó mới được phái tới viện của Tiểu Phó thì phải? Em thấy..”

Cô Mẫn đang nói đến là hăng say, một miếng mộc nhĩ bỏ vào trong miệng cô, “Thôi ăn đi!” Thầy Lư không kiềm chế được mà nói.

“Lâm Thiên nó hai sáu rồi đấy! Sắp đầu ba đến nơi rồi, thằng bé nó tốt như vậy mà vẫn còn độc thân, nó không vội thì em cũng vội thay nó!”

Thầy Lư liếc mắt nhìn cô nói: “Hoàng đế chưa vội thái giám đã vội rồi, Tiểu Phó vẫn còn đang ngồi đây này, nó hai chín rồi đấy.”

“Không phải tình huống hai đứa không giống nhau sao?” Cô Mẫn rất nhiệt tình, cô thích mai mối cho các cặp đôi, mỗi lần thấy một đôi uyên ương đến với nhau, là cô lại có cảm giác thành tựu không nói nên lời.

“Không phải Lâm Thiên đã thích ai đó rồi sao?” Phó Tinh Hà vẫn luôn im lặng đột nhiên chen ngang nói, “Lần trước cô nói, cậu ấy thầm mến một người rất nhiều năm.”

Cô Mẫn không ngờ hắn lại quan tâm mấy cái này, cô buông đũa xuống, liền than thở: “Nói thì nói vậy, nhưng bao nhiêu năm như vậy nó vẫn không quen bạn gái, đời sống cá nhân thì sạch sẽ, nó là đứa ưu tú giỏi giang như vậy, liệu có phải có vấn đề gì không? Có khi nó nói thật, mà cũng có thể là nó lừa cô cho xong.” Cô Mẫn dừng lại một chút, gắp một miếng thức ăn: “Có khi nó chưa thích ai đâu.”

“Em lại nhiều chuyện rồi đấy.” Thầy Lư trừng mắt nhìn cô.

Đợi Phó Tinh Hà đi rồi, quả nhiên cô không kiềm chế được mà bắt đầu gọi điện cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên buồn cười nói: “Cô lại có thời gian rảnh làm mai cho em nữa, em vẫn còn trẻ mà, gấp làm gì ạ.”

“Em hai sáu tới nơi rồi.”

“Dạ dạ, em hai sáu, nhưng không phải bác sĩ Phó hai chín rồi đó sao? Sao cô không làm mai cho anh ấy…”

“Ui dào, tình huống của nó với em đâu có giống nhau đâu!” Cô Mẫn nhanh mồm nhanh miệng, vừa thốt ra đã vội che miệng mình lại.

“Sao lại không giống ạ?” Lâm Thiên nheo mắt lại.

“Cô gửi ảnh con bé kia cho em nhé? Nó vừa mới tốt nghiệp, học y đó, vừa khéo được phân tới viện của bác sĩ Phó, hình như là…. là khoa chẩn đoán hình ảnh hay gây tê gì đó. Con bé nó xinh đáo để.” Cô Mẫn vội đổi chủ đề, nhưng trong đầu Lâm Thiên vẫn quay vòng vòng cái từ “không giống” kia.

“Nếu như em không thích, vậy nói cô nghe em thích kiểu người thế nào đi?”

Lâm Thiên nói: “Em thích người cao hơn em.”

“…Em đang làm khó cô à??” Lâm Thiên ít nhất cũng phải cao m85, lại còn muốn tìm cô gái nào cao hơn nó nữa? Cô Mẫn nghĩ có lẽ anh cố tình, đành phải nói: “Đi giày cao gót cao hơn em có được không?”

“Không được đâu ạ.” Lâm Thiên cười nói: “Thôi cô đừng để ý tới em nữa, em tự biết chừng mực mà..” Lâm Thiên cụp mi mắt, trong lòng nghĩ tới Phó Tinh Hà. Cô Mẫn nói mình không giống anh ấy, không giống ở đâu chứ?

Chắc không phải ảnh có ba trứng đâu nhỉ?

Cô Mẫn không còn cách nào, nói với anh thêm mấy câu nữa rồi cúp máy.

Thầy Lư ngồi bên cạnh xem bệnh án liếc mắt nhìn cô nói: “Xem xem, quản việc người ta kìa?”

“Em nói xem, thằng bé Lâm Thiên nó rất có chủ kiến, lỡ nó không thích người khác, hoặc là nó yêu thầm một người, muốn đợi người ta thì sao?”

“Nó lấy lý do đấy để qua loa với em mấy năm rồi,” Cô Mẫn tu ừng ực cốc nước, “Cũng không phải em thích xen vào việc của người khác, em thích thằng bé ấy, nhìn nó cứ một thân một mình như vậy.. haizzz… anh không biết đấy thôi, hồi nó còn đi học, bố mẹ nó chưa từng tới tham gia khai giảng lần nào, toàn để người khác tới. Làm gì có bố mẹ nào có tiền mà như nhà nó chứ? Lúc Lâm Thiên thi đứng nhất khối, thầy giáo lên sân khấu khen nó, chuẩn bị mời bố mẹ Lâm Thiên ra phát biểu, chia sẻ với các bậc phụ huynh khác bí quyết dạy con của họ, sau đó Lâm Thiên lên sân khấu nói bố mẹ em bận việc, đang ở nơi khác.” Cô nặng nề buông cốc xuống, “Em thấy mà đau lòng cho nó.”

Cô Mẫn trở nên trầm lắng, “Thằng bé nó cởi mở như vậy..” Sau đó cô không nói gì nữa.

“Đi ngủ đi.” Thầy Lư buông bệnh án ra, vỗ vỗ vai cô.

*

“Sáng nay viện trưởng Lôi nổi trận lôi đình luôn..”

“Tôi thấy viện trưởng cãi nhau với viện phó, hai người ầm ĩ cãi cọ gì đó..”

“Còn cãi cọ được gì nữa? Lại là…”

Cửa phòng vừa mở ra, mấy y tá đang buôn chuyện lập tức im bặt, y tá trưởng mặt không đổi sắc nói: “Đi khám các phòng đi.”

Mâu thuẫn giữa viện trưởng Lôi và viện phó Điền cũng không phải mới ngày một ngày hai, viện trưởng Lôi từ nước ngoài trở về, dẫn theo rất nhiều người của mình về theo, ví dụ như bác sĩ Phó, ví dụ như chủ nhiệm Hứa ở khoa tim mạch, còn có bác sĩ Trần ở khoa ngoại tổng quát[2]. Mấy năm trước, vì muốn chọn ra chủ nhiệm khoa tim mạch mà hai người ầm ĩ một hồi, viện phó Điền đã chọn ra được một người, mà viện trưởng Lôi thì cứ chắc nịch rằng người của mình rất tốt.

“Lão Đàm đã làm việc trong viện mười một năm rồi, mà Phó Tinh Hà thì sao chứ?” Viện phó Điền thấp hơn viện trưởng Lôi cả một cái đầu, ông ưỡn người lên, nổi trận lôi đình, “Chuyện khoa tim khi đó tôi đã nhường anh rồi, giờ tay cậu ta bị thương, nói không chừng không lành lại được, anh định kéo dài tới khi nào chứ?”

Viện trưởng Lôi có lời thiện ý: “Lai lịch bác sĩ Đàm thì được đó, nhưng năng lực thì sao chứ?”

“Sao lại không được?”

“Thế vụ ầm ĩ trước đó anh giải thích sao? Bệnh nhân kia chết thế nào, chẳng lẽ anh không biết sao? Đừng nói với tôi là anh không biết, một ca phẫu thuật xương sọ đơn giản thôi mà cậu ta cũng thất bại được.”

Viện phó Điền còn cố cãi lý: “Bất cứ ca phẫu thuật nào cũng có độ rủi ro.”

“Đúng vậy, bất cứ ca phẫu thuật nào cũng không thể tránh được những chuyện ngoài ý muốn, nhưng rõ ràng ca mổ kia thất bại là do sự tắc trách của bác sĩ phẫu thuật. Ca phẫu thuật có xác suất thành công lên tới 90%, mà bác sĩ Đàm lại hiểu rất rõ về gãy xương sọ, đáng lẽ ra cậu ta không thể để xảy ra sai sót nào. Nói cách khác, bệnh nhân kia bị chính cậu ta gϊếŧ chết.”

Khoa não là chuyên môn của viện họ, cho nên cánh quản lý bệnh viện rất coi trọng tới việc chọn chủ nhiệm khoa lần này.

Trong cuộc họp bầu chọn hồi tháng bảy, phía trên đã chấm Phó Tinh Hà, nhưng viện phó Điền không đồng ý, muốn tiến cử bác sĩ Đàm. Kết quả mấy hôm sau thì xảy ra sự cố kia, Phó Tinh Hà bị thương ở tay cần phải hồi phục, mà chuyện bầu chọn không thể hoãn lại được, cho nên ông ta lại đứng ra tiến cử bác sĩ Đàm.

Mà ý của viện trưởng Lôi là, đợi thêm mấy tháng nữa, đợi bác sĩ Phó dưỡng thương xong rồi tính sau. Nhưng viện phó Điền không chịu, nói phải bàn cho xong trong tháng này.

Cũng vì chuyện này mà hai người ầm ĩ với nhau.

Y tá trưởng nhớ lại sự cố hôm đấy, chính bác sĩ Phó đã kéo cô ra để bảo vệ. Mà vụ bất hòa kia vốn cũng không phải chuyện ngẫu nhiên gì. Người nhà bệnh nhân đã làm náo loạn trong bệnh viện từ mấy ngày trước, lần nào cũng bị bảo vệ đuổi ra ngoài. Mà thái độ của bệnh viện vẫn luôn rất lạnh lùng, bởi vì mấy sự cố phẫu thuật kia vốn là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn. Cũng bởi vậy mà sự cố đó đi vào bế tắc, người nhà muốn bác sĩ đền mạng, lúc anh ta bị giữ lại, nước mắt chảy dài, giận dữ nói: “Mọi người đều là bác sĩ giỏi nhất, vì sao lại không cứu được…”

Hôm đó bác sĩ Phó mới làm một ca phẫu thuật cường độ cao, kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, nên không thể phẫu thuật tiếp. Cho nên bệnh viện điều động bác sĩ Đàm làm mổ chính, anh ta cũng là một trong những niềm tự hào của khoa não bọn họ. Nhưng y tá trưởng biết rõ, ca mổ đó không phải là sự cố, cũng chẳng phải chuyện ngoài ý muốn. Ngày hôm đó, cô ngửi thấy rõ mùi rượu trên người bác sĩ Đàm. Lúc đó bệnh nhân không thể cầm cự được lâu nữa, y tá trưởng lo lắng bảo hay là đợi bác sĩ Phó nghỉ ngơi xong.. bác sĩ Đàm cười như không cười hỏi, tôi thì không được sao? So với cậu ta tôi còn nhiều kinh nghiệm hơn.

Nhưng một người vừa uống rượu sao có thể lên bàn mổ? Viện có quy định rõ ràng như vậy, nhưng bác sĩ Đàm là bác sĩ chủ trì, y tá trưởng do dự, đành phải chọn nhắm mắt làm ngơ.

Cho nên mới xảy ra chuyện chết người trên bàn mổ.

Lúc cánh tay bác sĩ Phó chảy máu, mọi người đều choáng váng sợ hãi, y tá trưởng vội vàng ngồi xổm xuống xử lý vết thương cho hắn. Đến khi cô ngẩng đầu lên, thấy bác sĩ Đàm đứng lẫn trong đám đông. Lúc anh ta nhìn thấy máu, ánh mắt lóe lên tia sáng kì lạ, thể như đã đợi ngày này từ rất lâu rồi.

“Viện trưởng Lôi”, Y tá trưởng gõ cửa rồi tiến vào, “Đây là báo cáo phẫu thuật và bệnh án mà anh cần.”

Viện trưởng tùy ý lật mấy tờ, đây là báo cáo về một ca bệnh đột nhiên chết não, là do vấn đề từ phía bệnh nhân. Ý tá trưởng nhấc chân muốn đi, cô có chút chần chừ, “… Có cần làm khám nghiệm tử thi không ạ?”

Viện trưởng Lôi ngẩng đầu lên nhìn cô.

[1] MRI (Magnetic resonance imaging):

Còn gọi nôm na là chụp em-rai, chụp cộng hưởng từ. Một phương pháp thu hình ảnh của các cơ quan trong cơ thể sống và quan sát lượng nước bên trong các cấu trúc của các cơ quan

[2] Khoa ngoại tổng quát:

Khoa thực hiện hầu hết các phẫu thuật từ tổng quát đến chuyên sâu như tiêu hóa, đại trực tràng – hậu môn, gan mật tụy, phẫu thuật đầu- mặt- cổ, phẫu thuật niệu khoa, cho đến chấn thương – chỉnh hình, cơ xương khớp …