Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 89: Giáo sư Ôn

“Alo, giáo sư Ôn, anh khỏe chứ, tôi là Lý Thư.”

Tiếng chuông vang lên trong phòng khách, Ôn Thanh Lan nhìn thoáng qua, cầm điện thoại di động lên nhận nghe điện thoại, giọng nói có chút xấu hổ của Lý Thư truyền ra trong điện thoại.

“Ừ.”

Ôn Thanh Lan thản nhiên trả lời.

Bên kia Lý Thư cũng không bị tổn thương bởi thái độ lãnh đạm của Ôn Thanh Lan, mà tự nhiên nói: “Tiêu tiểu công tử lại nổi giận, nói là mấy ngày nay không thấy anh đi dạy, làm thành tích bị kéo xuống, cậu ta bây giờ tự nhốt mình trong nhà, không muốn gặp ai, giáo sư Ôn, làm ơn qua gặp cậu ta, tùy tiện nói vài câu, rồi đuổi nó, anh xem, được không?”

“Có thể.”

Lý Thư mừng rỡ nói cảm ơn, Ôn Thanh Lan cúp điện thoại ngồi trên sô pha, cúi đầu nhìn ngón tay.

Đó là một đôi tay thon dài hữu lực, trắng nõn tuyệt đẹp, hắn ngoắc ngón tay, đã từng có hàn mang thoáng hiện, lão đồng bọn Cô Phong Kiếm của hắn sẽ ở đầu ngón tay hắn nhập vào xuất ra, vậy mà lúc này, lại không có gì cả.

Ngày đó sau khi mọi người rời đi, hắn vào phòng điều trị, có nhân viên chăm sóc đặc biệt, còn có bác sĩ tâm lý trị liệu cho hắn.

Ôn Thanh Lan thế mới biết mình tới thế giới như thế nào.

Nơi này không có tu sĩ không có yêu ma quỷ quái, càng không có linh khí, chỉ có một thứ gọi là khoa học, phổ biến trong cuộc sống của mọi người.

Ôn Thanh Lan đã từng tưởng tượng thế giới không có tu sĩ sẽ thế nào, nhưng tưởng tượng của hắn không được cụ thể như thế này, so với thế giới hắn đã từng tưởng tượng thì càng thêm hoàn mỹ.

Chỉ là, người nơi này đều cho rằng hắn là giáo sư Ôn, là học giả đứng đầu lĩnh vực máy tính giả lập.

Đồng thời còn khẳng định rằng, hắn là bởi vì tiến vào thế giới giả lập lâu lắm, đã bị thế giới game giả lập ảnh hưởng, mới xuất hiện trạng thái rối loạn nhận thức như hiện tại.

Lúc Ôn Thanh Lan thuận miệng hỏi đến Chí Thần Truyện và Thiên Vũ Đại Lục.

Bác sĩ tâm lý có chút thương hại nói với hắn: “《 Chí Thần Truyện 》 là một game giả lập mô phỏng ảo quy mô lớn đầu tiên được công ty Thiên Vũ đầu tư, là một thế giới tu tiên vô cùng hoàn thiện, số liệu bên trong game rất nhiều, vì là thế giới tu tiên, nên tu tiên vô cùng phát triển, người chơi chọn trở thành hoàng tộc hoặc hậu phi, chơi sẽ không tận hứng, sau đó thế giới game phổ biến, cuộc sống của những người không có thiên phú trở nên hỗn loạn, công ty suy xét điều đó, quyết định chia dữ liệu thành hai phần, chia làm thế giới võ hiệp và thế giới tu tiên, tạo thành ngành game mũi nhọn, chỉ là trung gian bị nhiễu loạn, lúc đó giáo sư Ôn anh quyết định tiến vào thế giới game, lấy thân phận npc trong trò chơi hoàn thành nhiệm vụ.”

“Cho nên, giáo sư Ôn, anh phải hiểu, tất cả những gì Ôn Thanh Lan chân nhân trải qua, chỉ là ký ức game giả tạo, không phải thân phận thật sự của anh, không phải Thanh Lan chân nhân của Tĩnh Bình Phong.”

Ôn Thanh Lan đã hiểu thế giới mình ở rốt cuộc là thế giới gì, dù trong lòng hắn không đồng ý với lời nói của bác sĩ tâm lý kia, nhưng cũng không ngại hắn giả vờ tiếp thu và khôi phục.

Thiên Vũ Đại Lục là dữ liệu game giả lập ư?

Tất cả những gì hắn trải qua chỉ là phân tách số liệu?

Thế giới này căn bản không có tu sĩ tu luyện gì đó, những thứ đó chỉ là sản phẩm con người tự nghĩ ra?

Ôn Thanh Lan nở nụ cười, Thiên Đạo hàng nghìn hàng vạn đại thế giới, ai có thể khẳng định mình mới là thật chứ?

Nếu Thiên Vũ Đại Lục thực sự tồn tại ở một thế giới khác, rồi trùng hợp có người nắm được đoạn cố sự của Tiêu Cảnh, ghi chép nó lại, biến thành cốt truyện game, những người xem nó là câu chuyện, cũng không biết đấy là một câu chuyện thật.

Lúc trước hắn phân cách hai giới, lấy thân hóa trận, vốn tưởng rằng mình sẽ không thể tỉnh lại, ai ngờ …..

Đáy lòng Ôn Thanh Lan khẽ động, nghĩ đến mình và tiểu đồ đệ cùng gốc, không biết trong đó có công lao của tiểu đồ đệ không.

Vừa rồi Lý Thư nhắc tới Tiêu tiểu công tử, Ôn Thanh Lan quyết định đi gặp.

Tiêu gia là cổ đông lớn nhất của công ty Thiên Vũ, ngành công nghiệp không chỉ liên quan đến game, có một gia tộc cường đại như vậy ủng hộ, công ty Thiên Vũ mới có thể không hề cố kỵ mà phát triển nghiên cứu game giả lập, cũng mới có thể mời được giáo sư Ôn, có thể nói đây là kim chủ của bọn họ.

Tuy rằng mọi người không nhất thiết phải nịnh bợ Tiêu gia, nhưng muốn tiếp tục nhận được tài chính, nhiều ít phải bợ đỡ kim chủ, đặc biệt là nghiên cứu của giáo sư Ôn, Tiêu gia bỏ tiền, gần như không chớp mắt, nên lúc này mới có màn giáo sư Ôn nhẫn nhịn đi dỗ dành thằng nhóc nhà họ Tiêu, dù sao giáo sư Ôn cũng không phải là người bảo thủ.

Tiêu tiểu công tử là cháu trai duy nhất của nhà họ Tiêu, nhận hết sủng ái cơm áo không lo, luôn cảm thấy hứng thú đối với game giả lập, sau khi nhìn thấy giáo sư Ôn nghiên cứu, thì rất kinh ngạc, khóc nháo muốn làm học trò của giáo sư Ôn.

Người nhà họ Tiêu không còn cách nào, chỉ đành dẫn Tiêu tiểu công tử tới cửa, khoảng thời gian trước giáo sư Ôn xử lý phân tách số liệu thế giới game 《 Chí Thần Truyện 》, vẫn luôn ngủ say trong khoang thuyền game, không tiếp tục đi giảng bài, Tiêu tiểu công tử cáu kỉnh nên mới có chuyện Lý Thư gọi điện đến.

Ôn Thanh Lan lái xe tới Tiêu gia, sớm có người làm mở cửa đón Ôn Thanh Lan vào, xe dừng ở gara, thì có người dẫn Ôn Thanh Lan tới chỗ của Tiêu tiểu công tử.

Ông chủ nhà họ Tiêu mỗi ngày vội vàng công tác, bởi vậy thường xuyên để Tiêu tiểu công tử một mình, cái nhà này cũng do tiểu công tử định đoạt.

Ôn Thanh Lan mới vừa đi tới lối vào cầu thang, cửa phòng đóng chặt trên lầu mở ra, một thiếu niên 18 tuổi ôm cánh tay nhìn xuống Ôn Thanh Lan.

Đôi mắt đen kịt sâu thẳm của thiếu niên nhìn chăm chú vào Ôn Thanh Lan, thấy Ôn Thanh Lan ngước mắt nghênh đón ánh mắt của mình, khóe miệng cậu cong lên: “Giáo sư Ôn, thầy tới rồi.”

Thái độ này, một chút cũng không giống dáng vẻ khóc nháo đòi đi học, Ôn Thanh Lan không khỏi có chút nghi ngờ.

Tuy nhiên, khi đối mặt với khuôn mặt tuấn mỹ vô song giống như đúc tiểu đồ đệ, Ôn Thanh Lan quyết tâm điều tra đến cùng.

Đè xuống kỳ quái dưới đáy lòng, Ôn Thanh Lan lãnh đạm gật đầu, lên lầu: “Muốn học ở đâu?”

Tiêu tiểu công tử nhướng mày, hình như có chút ngoài ý muốn với thái độ của Ôn Thanh Lan, nhưng sau đó cậu vẫn nói: “Ở trong phòng tôi, vào đi.”

Tiêu tiểu công tử nhường đường, chừa chỗ trống cho Ôn Thanh Lan, mời Ôn Thanh Lan vào phòng.

Căn phòng rất lớn, bố trí đơn giản thoải mái, cũng phù hợp với lứa tuổi thiếu niên, góc tường treo một cây đàn ghi ta ở dưới là đàn piano, cách đàn piano không xa là bàn học, bên trong là giường, bên ngoài ban công là một cái kính viễn vọng.

Tiêu tiểu công tử dẫn Ôn Thanh Lan đến bàn học, ‘cạch’ một cái ném ra một quyển sách.

Ôn Thanh Lan cúi đầu nhìn, là một cuốn sách 《Số liệu giả lập và kỹ thuật máy tính hiện đại》.

Tiêu tiểu công tử nói: “Hôm trước giáo sư Ôn hướng dẫn viết code mới một nửa, hôm nay chúng ta tiếp tục chứ?”

Ôn Thanh Lan có chút nghẹn họng, nếu hắn là giáo sư Ôn thật, như vậy hôm nay nhất định là tiếp tục giảng bài.

Vấn đề là, hắn là Ôn Thanh Lan, chẳng lẽ dạy đối phương làm thế nào để đả tọa tu luyện và giao cảm linh khí?

Nhưng hắn tới cũng là muốn xác nhận quan hệ giữa Tiêu tiểu công tử và Tiêu Cảnh, giờ thấy đối phương, nghi ngờ trong lòng càng nặng, dung mạo của Tiêu tiểu công tử tương tự với Tiêu Cảnh, nhưng khí chất lại khác, tuổi trẻ phi dương còn phản nghịch, hơn nữa nhìn thái độ của đối phương, không có một chút cảm giác quen thuộc, chẳng lẽ Tiêu Cảnh mất đi ký ức?

Nhìn thấy Ôn Thanh Lan không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn quyển sách kia.

Tiêu tiểu công tử cũng hiểu rõ cười cười, trong mắt lóe lên một cái gì đó, cậu đóng cuốn sách lại nói: “Giáo sư Ôn mấy ngày không tới nên mới thấy không quen, không bằng nghỉ ngơi một chút, chờ ngày mai lại giảng bài, sách này giáo sư cầm về phòng xem đi, phòng cho giáo sư tôi đã chuẩn bị sẵn.”

Lời này, hợp ý Ôn Thanh Lan, hắn đối với tình huống hiện giờ hết sức khó hiểu, có lòng điều tra, nên nhận lấy sách vào căn phòng Tiêu tiểu công tử sắp xếp.

Nhà của Tiêu gia cũng không có chỗ nào đặc biệt, Ôn Thanh Lan hiện giờ cũng coi như là phàm thai, đến buổi tối, tất nhiên phải đi ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, cửa phòng lại cạch một tiếng mở ra.

Ôn Thanh Lan tuy rằng thành phàm nhân, nhưng rốt cuộc cũng không phải giáo sư Ôn chân chính, mà là Thanh Lan chân nhân sống hơn bốn trăm năm ở Tu Chân Giới ngập tràn nguy nan.

Tuy mất đi tu vi, nhưng cảnh giác vẫn còn, cửa phòng vừa mở, Ôn Thanh Lan đã tỉnh.

Hắn bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cửa, lại thấy Tiêu tiểu công tử thò đầu đi vào.

Ôn Thanh Lan nhíu mày, ngưng thần nhìn Tiêu tiểu công tử, chỉ thấy đối phương mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt, mò mẫm vài bước tới bên giường Ôn Thanh Lan, vén chăn nằm xuống.

Sau khi nằm xong, còn xoay người, nhìn thẳng mặt Ôn Thanh Lan, rồi đột nhiên ôm Ôn Thanh Lan, cọ cọ cổ đối phương, bấy giờ mới vừa lòng cong môi nhắm mắt lại.

Hành động kỳ lạ, làm Ôn Thanh Lan nhăn mày, hắn nửa chống thân thể, cúi đầu nhìn Tiêu tiểu công tử nhắm chặt mắt.

Dưới ánh trăng, mày đen, đôi mắt hẹp dài nhắm chặt còn có môi mỏng đỏ thắm của đối phương, càng nhìn càng giống Tiêu Cảnh.

Ôn Thanh Lan duỗi tay sờ mặt Tiêu tiểu công tử, nghĩ thầm, hay là trong cơ thể đối phương có lưu lại hồn phách của Tiêu Cảnh?

Hiện giờ hắn không có tu vi, cũng không có cách nào xem xét hồn phách của người sống, cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt Tiêu tiểu công tử âm thầm suy đoán.

Nếu nói lúc trước hoàn thành xong đạo tâm của mình, người Ôn Thanh Lan cảm thấy có lỗi nhất là ai, thì đó chính là tiểu đồ đệ.

Tiêu Cảnh theo hắn, thành đạo lữ của hắn, nhưng sau lại vì bận chuyện phân cách hai giới, hắn chưa thể cho Tiêu Cảnh một danh phận, thậm chí chuyện mình lấy thân hóa trận cũng chưa bao giờ nói với Tiêu Cảnh, để Tiêu Cảnh lần nữa đối mặt với thống khổ.

Lần này có duyên tỉnh lại, hắn muốn tìm Tiêu Cảnh về, đền bù thật tốt cho tiểu đồ nhi của mình.

Nghĩ như vậy, Ôn Thanh Lan an tâm nằm xuống.

Ngày thứ hai, hắn bị lay tỉnh.

Ôn Thanh Lan lạnh mặt mở mắt ra, tỉnh giấc, chỉ thấy Tiêu tiểu công tử sắc mặt âm trầm đứng trên mặt đất, khoác khăn trải giường, tức muốn hộc mắt trừng Ôn Thanh Lan.

Nghỉ ngơi không đủ làm Ôn Thanh Lan có chút không vui trừng mắt với đối phương, lạnh giọng trách mắng: “Mới sáng sớm, lại ồn chuyện gì.”

Ngẩng đầu nhìn, mới năm giờ sáng.

Tiêu tiểu công tử giận quá hóa cười, cậu tức giận chỉ vào Ôn Thanh Lan: “Được, được lắm, thầy….”

Dường như muốn nói gì đó, cậu mím môi, phất tay áo quay đầu rời đi.