Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 15: Mê Kính Thiên Tông Điện (1)

“Phụ thân vẫn là tự tắm một mình đi.” Khóe miệng Ôn Thanh Lan giật giật xoay người rời đi.

Đột nhiên bị kéo một cái, tiếp theo ‘bùm’ một tiếng, cả người Ôn Thanh Lan rơi vào trong hồ nước ấm, trong nháy mắt ướt đẫm cả người, Vương gia bên cạnh lại phát ra một tiếng cười khẽ.

“Vương gia!” Ôn Thanh Lan lạnh mặt muốn phát tác.

Khóe miệng Vương gia khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhẹ quyến rũ: “Con thật sự xấu hổ à, này không thể được, con còn phải cho vi phụ chà lưng, là lỗi của vi phụ, lâu như vậy không gặp con, mới trở nên xa lạ.”

Ngón tay tái nhợt của Vương gia vuốt ve mái tóc dài ướt sũng của Ôn Thanh Lan, trong con ngươi đen kịt hiện lên một chút si mê: “Lan Nhi, con sinh thật đẹp, đến trong ngực vi phụ đi, vi phụ gội đầu cho con.”

Tâm tình Ôn Thanh Lan lúc này, tuyệt đối là kinh ngạc xen lẫn ghê tởm, thế nào cũng không thể tưởng tượng được tiểu thế giới cư nhiên an bài thân phận như vậy.

Chuyện lσạи ɭυâи tuy có nghe thấy, nhưng tự mình trải qua vẫn là lần đầu, tuy Ôn Thanh Lan là người trong Tu Chân Giới, nhưng dù sao hắn sinh ra và lớn lên trong thế tục, từ nhỏ chịu lễ nghi giáo hóa (*), đối với chuyện hoang đường này, vẫn hết sức phản cảm.

(*) giáo dục cảm hóa

Không biết trước kia thân phận hắn thế thân này, Vương gia và con hắn rốt cuộc đã làm cái gì.

Không chút nghĩ ngợi, Ôn Thanh Lan từ trong nước nhảy lên, vung tay áo bỏ đi.

Vương gia cũng không tức giận, nhìn bóng lưng Ôn Thanh Lan, sờ môi nở nụ cười đầy thâm ý.

Ôn Thanh Lan rời khỏi Đông Cư của Vương gia trực tiếp đi tìm Tiêu Cảnh, đã nhiều ngày hắn một mực suy đoán dụng ý của Mê Kính Thiên Tông Điện tiểu thế giới, vì sao phải an bài như vậy, sau lại linh quang chợt lóe làm hắn nghĩ tới một khả năng, tiểu thế giới này có thể là nhắm vào người Tiêu Cảnh.

Khi trước hệ thống nói Mê Kính Thiên Tông Điện tồn tại là vì mở ra cơ duyên của Tiêu Cảnh, hắn chẳng qua là thông qua phụ trợ nhận được vận khí mà thôi.

Nói cách khác bọn họ bắt đầu bước vào Ảo Cảnh tiểu thế giới Mê Kính Thiên Tông Điện, tiểu thế giới liền mở ra một trận tôi luyện nhằm vào Tiêu Cảnh, cũng có nghĩa là trong thế giới này, Tiêu Cảnh phải chịu đựng áp lực lớn hơn, nhưng đồng thời cũng giải thích, rời đi nơi này cửa đột phá ở trên người Tiêu Cảnh.

Lúc Ôn Thanh Lan tìm được Tiêu Cảnh, đối phương đang cúi đầu quét chuồng ngựa, chuồng ngựa vừa dơ vừa thối, Tiêu Cảnh mặc quần áo vải thô, tóc vén tùy ý, giống như một nô bộc thấp hèn, quỳ trên mặt đất dọn dẹp phân ngựa.

Bên cạnh đứng một quản sự đang châm chọc mỉa mai: “Cho rằng bám víu Thiếu Quân là có thể một bước lên trời à, thế nào, còn không phải bị Vương gia một chân đá đến chuồng ngựa quét phân, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó dưới chân người khác, vừa xấu vừa tiện, chỉ là món đồ chơi khi người ta hứng thú mà thôi.”

“Ta nói cho ngươi biết, ngươi chính là con chó, còn là loại xấu nhất, chỉ xứng đợi ở một góc ti tiện nhất…..” Quản sự cười ngông cuồng, Tiêu Cảnh cũng không rên một tiếng, sợi tóc thật dài che khuất ánh mắt y.

Quản sự còn đang nói cái gì đó, lại đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, cái đầu quý báu tức khắc bay đi, vẻ mặt của gã đọng lại ở một khắc cuồng tiếu kia, đầu lộc cộc lăn trên mặt đất.

Ôn Thanh Lan bực mình đá văng cái đầu dưới chân, hắn kéo Tiêu Cảnh đang sửng sốt trên mặt đất, cau mày nói: “Theo ta đi.”

“Sư tôn!” Môi Tiêu Cảnh mấp máy, đôi mắt xanh đen gắt gao nhìn bóng lưng Ôn Thanh Lan, trong mắt lưu động ánh sáng vô cùng phức tạp.

Ôn Thanh Lan đi nửa ngày, cảm thấy không đúng lắm, quay đầu lại phát hiện xấu đồ đệ của mình còn đứng ngốc tại chỗ, lập tức không nhịn được trách mắng: “Thất thần cái gì, còn không mau cút lại đây.”

Ánh mắt phức tạp vạn phần của Tiêu Cảnh biến mất, y cúi đầu đáp tiếng, vội vàng đuổi theo Ôn Thanh Lan, ngại trên người mình nhiễm mùi thối của phân ngựa, y cũng không dám xích lại quá gần, đi cách xa nửa bước, đồng thời hỏi: “Sư tôn sao lại tới đây, là nơi ở của Vương gia có gì không ổn sao?”

Nhớ đến tên Vương gia biếи ŧɦái kia, đáy lòng Ôn Thanh Lan dâng lên một chút buồn nôn, sắc mặt hắn không tốt nhìn xuống đất nói: “Vương gia kia quả thật không bình thường, ta nghi ngờ phá giải Ảo Cảnh tiểu thế giới có dính dáng tới Vương gia, tối nay ngươi đi thăm dò Đông Cư đi.”

“Sư tôn, tình huống Vương gia cổ quái, Đông Cư cũng có chỗ kì lạ, hơn nữa Vương gia hình như không muốn thấy đồ nhi, đồ nhi đi do thám có thể bứt dây động rừng không?”

Mấy ngày nay Tiêu Cảnh có chút ngơ ngơ ngác ngác, rất nhiều lần đều cảm thấy mình là xấu nô đê tiện thấp hèn kia, thậm chí trong thoáng chốc cho là mình về tới quá khứ tối tăm băng lãnh, sư tôn tìm tới đưa y đi, mới cảm thấy đầu óc thanh tỉnh không ít.

Mà sau khi y nghe được đề nghị của Ôn Thanh Lan, trước tiên liền nghĩ đến cái liếc mắt nhìn y của Vương gia, trong lòng mơ hồ cảm thấy không quá thích hợp, lại không nói được vì sao.

“Vi sư đương nhiên có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Ôn Thanh Lan liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh thản nhiên nói.

Cảm giác sư tôn không vui, Tiêu Cảnh cũng không phản bác nữa, mà yên lặng tiếp nhận an bài của Ôn Thanh Lan.

Ban đêm, một bóng người lặng lẽ lẻn vảo Đông Cư, chính là Tiêu Cảnh đến đây dạ thám.

Ảo Cảnh tiểu thế giới buổi tối tối thui, con đường đêm khuya chỉ có thể mờ mờ thấy một vài đường nét, Tiêu Cảnh dựa theo trí nhớ mò tới cửa Đông Cư, từ khi Vương gia mang theo Ôn Thanh Lan tiến vào Đông Cư, nơi này liền biến thành chỗ ở bình thường, Tiêu Cảnh có thể âm thầm vào trong Đông Cư.

Nếu là người bình thường đi đường vào ban đêm đã sớm té dập đầu, may sao Tiêu Cảnh đã là tu sĩ Dung Hợp Kỳ, mặc dù thần trí bị tiểu thế giới ảnh hưởng, nhưng ban ngày sau khi gặp sư tôn đã tỉnh táo không ít, cho nên dò đường trong bóng tối cũng không có trở ngại gì.

Đông Cư là chỗ ở của Vương gia, là chủ nhân tôn quý nhất trong phủ, ở đây bố trí như là một vương phủ thu nhỏ, mỗi chỗ rộng vừa phải ngăn cách ra mấy sân nhỏ đẹp đẽ, thuận tiện cho chủ nhân nghỉ ngơi giải trí ngắm cảnh.

Tiêu Cảnh bước vào đại môn Đông Cư, một đường mò mẫm tới trước, Đông Cư tối mù, không thấy một chút ánh sáng, Ôn Thanh Lan đã nói với y phương hướng của Đông Cư, dựa theo bản đồ sư tôn lưu lại trong đầu, Tiêu Cảnh đoán mình có lẽ đang ở Lưu Tiên Cư.

Nơi này là chỗ Vương gia uống trà ngắm hoa, nhưng một mảnh tối đen, cũng không nhìn ra cảnh đẹp gì.

Nếu chỗ này một mảnh tối đen không có dị thường, dĩ nhiên là không cần thăm dò, Tiêu Cảnh dựa vào nhắc nhở hướng đi của Ôn Thanh Lan ra khỏi Lưu Tiên Cư, dọc theo hành lang đi đến Lạc Mai Uyển, vẫn là một màn đen thui.

Y một hơi tra xét Lục Hạng, Hoa Nùng điện, đều là một mảnh đen kịt không có bất kì dị thường nào, ngay lúc Tiêu Cảnh nghi ngờ Vương gia không ở trong Đông Cư, y bước vào Toái Ngọc Tâm Trúc, ánh lửa u ám như có như không hiện lên sâu trong tiểu trúc, Tiêu Cảnh rùng mình trong lòng, chạy nhanh tới chỗ có ánh sáng.

Toái Ngọc Tâm Trúc là nơi ở của Vương gia, Tiêu Cảnh chạy vào liền âm thầm trốn ở trong góc, trong tay y có những bùa chú lúc rời đi lấy ở Vô Vi Đạo Tông, một trong đó là lá bùa có thể che giấu hơi thở hành tung, thân phận đích truyền (*) Tĩnh Bình Phong khiến y không thiếu các loại tài nguyên tốt, bởi vậy cũng sẽ không sợ đối phương phát hiện.

(*) Dòng chính thống của một tôn giáo hay một học thuật. ◎Như: “đích truyền đệ tử”

Toái Ngọc Tâm Trúc cũng lờ mờ tôi tối, trừ ngọn nến soi sáng một chỗ, còn lại đều tối đen, ngay cả ánh nến cũng lắc lư yếu ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.

Trong vầng sáng vàng mờ ảo của ngọn nến, Vương gia đứng sau tấm bình phong cởi y phục, sau khi rút hết trâm gài tóc, tóc đen của hắn thật dài như thác nước, vừa suôn vừa thẳng rũ xuống, áo bào trắng vân cẩm (*) từ trên vai hắn rơi xuống, giống như đám mây xếp trên mặt đất.

(*) gấm Vân Nam

Tiêu Cảnh cũng không biết mình bị sao, một màn này dưới ánh nến, khiến tim y đập loạn như nổi trống, ngay cả hai mắt cũng không nhúc nhích, chăm chú nhìn người nọ.

Vương gia vén mái tóc dài xoay người, lấy xuống mặt nạ hồ điệp che khuất nửa khuôn mặt.

Hé ra gương mặt thanh nhã xinh đẹp chiếu vào trong tầm mắt của Tiêu Cảnh, đôi mắt phượng ngậm băng chứa sương, dưới sống mũi thẳng tắp là đôi môi đỏ mọng bạc tình, đường cong cằm tái nhợt tuyệt đẹp.

Quen thuộc như thế, lại khắc cốt ghi tâm như thế!

Tiêu Cảnh kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể khống chế lảo đảo lui về phía sau, trong miệng thì thào bật ra hai chữ: “Sư…… Sư tôn?”

Nghe được âm thanh phát ra từ Tiêu Cảnh, ánh mắt Vương gia lập tức chuyển hướng về phía Tiêu Cảnh, trong đôi mắt phượng xẹt qua căm ghét và hờ hững, đâm vào ngực Tiêu Cảnh đau đớn.