Tuy người từng trải như Vân Sênh ở Nhân Thần Ma Giới đều có thành tựu, nhưng sau khi nghe những việc Diệp Lăng Nguyệt trải qua cũng bất giác trầm mặc.
Một người hai hồn đối với người từ hiện đại xuyên không tới như Vân Sênh mà nói, cũng không phải hoàn toàn không thể chấp nhận.
Về mặt y học hiện đại, đó có thể nói là một loại biểu hiện của nhân cách phân liệt. Nhưng tình huống của Phụng Đế và Vu Trọng lại khác với nhân cách phân liệt thông thường. Huống hồ, một thân phận trong đó còn là Yêu Tổ.
Yêu Tổ Yêu giới, danh hiệu này dù là ở Thần giới cũng là hung danh hiển hách.
Trước đây, đại chiến của Thần giới và Yêu giới, một mình Yêu Tổ đã từng đơn thương độc mã trảm sát mấy vị Thần Tôn.
Tuy Dạ Bắc Minh lúc đó chưa tham chiến, nhưng Thần Yêu hai giới như nước với lửa thì đã có từ lâu.
Vân Sênh bất giác nhớ lại, lúc đầu khi Dạ Hồ Ly lần đầu nhìn thấy Phụng Đế thì mặt lộ vẻ khác lạ, có hơi phê bình úp mở.
Lúc đó còn cho rằng Dạ Hồ Ly chỉ là chê Phụng Đế không đủ cường tráng, không thể bảo vệ con gái bảo bối nhà mình, nhưng giờ nghĩ lại bà chỉ sợ Dạ Hồ Ly đã nhận ra.
Ôi, con gái nhà mình cũng thật là đường tình trắc trở, Vân Sênh than thở trong lòng.
So với Dạ Hồ Ly và bà ấy năm đó thì còn gập ghềnh hơn, trước khi tái sinh thì thích tên cặn bã Hề Cửu Dạ, hiện giờ lại là Yêu Tổ.
Nếu Yêu Tổ vẫn cứ thần hồn không toàn vẹn thì còn được, nhưng nếu thần hồn hắn hợp nhất thì đến lúc đó ắt hẳn phải thống nhất Yêu giới.
Vậy đến lúc đó, người của Yêu giới có chấp nhận một Yêu Hậu có huyết thống Thần tộc không?
Trong lòng Vân Sênh tâm trạng đầy phức tạp, hồi lâu sau mới than nhẹ một tiếng.
“Là phúc thì không phải họa, nếu hắn đã vì cứu con mà dùng thân mạo hiểm, bị phong ấn thảm hại thì về tình về lý con đều phải trả hắn một mạng. Nhưng Lăng Nguyệt, con nghe ta khuyên một câu, phàm việc gì cũng không thể cưỡng cầu, nhất là sau này phải ít tiếp xúc với người của Thần giới, đặc biệt là cái người tên Hề Cửu Dạ đó.”
Lúc Vân Sênh nói thì để ý biểu cảm của Diệp Lăng Nguyệt.
Lúc Diệp Lăng Nguyệt nghe đến cái tên này, chỉ là hơi ngớ ra nhưng cũng không có lộ ra biểu cảm thừa khác.
“Đúng rồi, Vân thần y, tên Hề Cửu Dạ đó rốt cuộc là người nào?”
Thấy phản ứng của Diệp Lăng Nguyệt như thường, Vân Sênh thở phào. Bà ấy cũng nghĩ nhiều quá rồi, con gái đã không còn ký ức trước đây.
“Đó là tên tiểu nhân dã tâm lang sói nhưng thực lực không tồi, hơn nữa còn sở hữu thần thể trời ban rất đáng kinh ngạc, ngay cả ta và Dạ Hồ Ly cũng kiêng dè mấy phần.”
Vân Sênh hừ một tiếng.
“Vâng, con sẽ lưu ý. Người cũng nhắc nhở phu quân nhà người cẩn thận một chút, tên Hề Cửu Dạ đó hình như đang âm thầm chiêu binh mãi mã, chuẩn bị đối phó với ai đó.”
Diệp Lăng Nguyệt nhớ lại Thiên Canh Điện, còn cả những Thiên Canh Trúc suýt chút nữa bị luyện chế thành Diệt Thần Tiễn.
Trong mơ hồ, nàng cảm thấy Hề Cửu Dạ mưu đồ làm loạn, hơn nữa rất có thể có quan hệ với hai phu thê Vân Sênh.
“Ồ, thật sự có việc này ư? Ta sẽ nhắc nhở Dạ Hồ Ly. Đúng rồi, vừa nãy ta thấy con đang mặt ủ mày chau, nhớ tiểu nam nhân của con rồi phải không?”
Vân Sênh nhớ lại trước đó Diệp Lăng Nguyệt sau khi nói đến Đế Tân tái sinh, đã trở thành một đứa trẻ hồng hào non nớt, bản thân còn bị ép như làm mẹ vậy, nuôi nấng hắn hai năm.
Bộ dạng con gái vừa yêu vừa hận, khiến Vân Sênh không nén nỗi nhớ lại lúc vừa mới sinh hạ Dạ Lăng Nguyệt năm đó, con gái cũng là đứa trẻ hồng hào.
Chớp mắt thời gian thoi đưa, con gái hiện giờ lại đã trở thành con gái của người khác.
“Vân thần y, người đừng chọc con nữa, ai nhớ hắn chứ.” Hai má Diệp Lăng Nguyệt ửng đỏ, trách một câu.
Không nói thì nàng thật sự có hơi nhớ Đế Tân rồi.
“Con trước đó không phải nói là con đã đến phủ thành chủ mà. Trong phủ thành chủ con đã gặp phải một chuyện lạ.”
Diệp Lăng Nguyệt nhớ ra, Vân Sênh không phải chính là y giả ư, vả lại bà ấy còn là y giả giỏi nhất mà bản thân từng gặp.
Trước đây thủ thuật mở hộp sọ của bà ấy đến tận bây giờ vẫn khiến Diệp Lăng Nguyệt khó mà quên được.
Diệp Lăng Nguyệt dám khẳng định, đừng nói là Thanh Châu, ngay cả Cửu Châu Cổ cũng không có một người nào có y thuật như Vân Sênh.
Diệp Lăng Nguyệt lập tức nhân cơ hội này mà kể một lượt về bệnh tình của lão thành chủ.
Việc Diệp Lăng Nguyệt có đỉnh tức thì Vân Sênh không hề biết, nhưng theo quan sát của Vân Sênh thì Diệp Lăng Nguyệt chắc là có cơ duyên quá lớn.
Nếu không, tuổi còn nhỏ như con bé tuyệt đối không thể có thành tựu của hôm nay.
Bà ấy cũng không hỏi nhiều, suy cho cùng bà và Dạ Bắc Minh đều là người thiên vận hanh thông, con gái của họ tự nhiên cũng không kém.
Sau khi nghe Diệp Lăng Nguyệt phân tích một lượt, Vân Sênh gật đầu trầm tư chốc lát.
“Con nói, ông ta không có ngoại thương, cũng không có nội thương, càng không có trúng độc. Nhưng tính tình hung hăng, còn thích ăn thịt người, trong cơ thể có một số sát khí nhưng không đến mức độ hóa yêu?”
“Đúng vậy, con có thể khẳng định, thân thể ông ấy căn bản không có bệnh.” Diệp Lăng Nguyệt chắc chắn.
Đỉnh tức của nàng phán đoán trước giờ chưa từng sai.
“Con sai rồi, không có ngoại thương và nội thương không có nghĩa là không có bệnh.”
Ai ngờ Vân Sênh nghe xong lại lắc lắc đầu.
“Vân thần y, lời này là dựa vào đâu?’ Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc.
Vì bệnh của lão thành chủ, nàng thậm chí đã nhớ lại một lượt sách vở ghi chép của Hồng Mông Phương Tiên và Ngọc Thủ Độc Tôn. Không có một chút chứng bệnh nào giống với triệu chứng của lão thành chủ.
Chả trách trước đó Tư Vận nói không ai có thể chữa trị được bệnh của lão thành chủ.
“Bệnh của lão thành chủ, con không xem ra được không có gì kỳ lạ. Bởi vì đó là một loại bệnh hiện đại, ta nói một cách đơn giản, đây là một loại bệnh tinh thần, chắc chính là chứng tổng hợp tâm lý sau chiến đấu. Trước đây, con cũng từng nói, người bệnh là sau một lần huấn luyện hạng mục ở đại hoang, sau khi trở về thì bệnh tình phát tác. Loại bệnh này, có thời gian ủ bệnh nhất định, sau khi gặp phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì mới phát tác.”
Vân Sênh cũng biết, bản thân nói như vậy thì Diệp Lăng Nguyệt nhất định nghe không hiểu. Ai bảo loại chứng bệnh này chỉ có trong y dược học hiện đại mới có ghi chép.
Nhưng điều khiến Vân Sênh có hơi bất ngờ là, Diệp Lăng Nguyệt không để lộ ra bất kỳ biểu cảm không tin nào, mà ngược lại con bé nghe rất kỹ. Điều này khiến Vân Sênh rất vui vẻ yên tâm.
Y thuật của Diệp Lăng Nguyệt không phải từ nhỏ đã học được, nhưng thái độ học tập của con bé và thái độ nghiêm túc đối với bệnh tật lại khiến Vân Sênh dường như nhìn thấy bản thân lúc mới học y năm đó.
“Vân thần y, người có thể nói kỹ thêm một chút không, loại bệnh này phải chữa trị thế nào?”
Giảng giải của Vân Sênh khiến Diệp Lăng Nguyệt đã mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới.
Nàng giống như là một miếng bọt biển hút nước, luôn chăm chỉ nghe giảng giải của Vân Sênh.
“Loại bệnh này không khó chữa trị. Ta nghĩ lão thành chủ ắt hẳn là đã trải qua việc gì đó mới dẫn đến đột ngột phát bệnh. Con tốt nhất kiểm tra não bộ của ông ấy, còn nữa, nếu có thể thì để ông ấy cố gắng tiếp xúc với người càng nhiều càng tốt, đặc biệt là người thân nhất của ông ấy.”
Việc đoàn tụ của Vân Sênh và Diệp Lăng Nguyệt vẫn là rất hạn chế về thời gian.
“Thời gian của chúng ta cũng sắp hết rồi, dù là trò chuyện bằng nguyên thần thì nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì nửa giờ. Vả lại, thời gian giãn cách giữa các lần cần phải là một tháng. Sau này, nếu có việc rất nan giải thì con có thể lại đến đây tìm ta. Nhớ những lời ta nói vừa nãy, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì đừng gây xung đột với người của Thần giới, nhớ kỹ!”
Vân Sênh nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cách lưu luyến. Hai người lúc này mới tạm biệt nhau.