“Có bệnh thì phải chữa, bà thân là thành chủ lẽ nào ngay cả chút kiến thức này cũng không có?”
Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe thì lập tức bừng bừng lửa giận.
“Ta nói rồi, không ai có thể chữa. Vả lại, ngươi cho rằng bổn thành chủ mấy năm nay không nghĩ cách chữa trị ư?”
Thành chủ Hoàng Tuyền tức giận không nhẹ.
Bà ấy mấy năm nay đã dùng hết gia tài, không tiếc tìm kiếm khắp nơi các loại phương thuốc, nhưng không có loại đan dược nào hữu dụng với bệnh của phụ thân.
“Vậy bà không nên nhốt người lại, bà có từng nghĩ nếu bà trở về muộn một ngày thì đến lúc đó ta và Tiểu Xuân có thể đều sẽ vì sự giấu giếm của bà mà mất mạng không.”
Diệp Lăng Nguyệt cứ nghĩ đến bộ dạng của lão thành chủ trước đó và thực lực đáng sợ thì da đầu tê dại.
Nếu không có dây trói yêu, lão thành chủ chính là một dã thú xổng chuồng.
Đến lúc đó, chỉ sợ toàn bộ Hoàng Tuyền Thành cũng không có mấy người là đối thủ của ông ấy.
“Ngươi cho rằng ta muốn nhốt phụ thân ta ư? Sở dĩ ta làm vậy cũng là theo di huấn của phụ thân đại nhân. Năm đó, sau khi ông ấy biết bản thân mắc bệnh thì đã sắp xếp sẵn hậu sự. Ông ấy bảo ta gϊếŧ ông ấy trước khi ông phát bệnh. Ta không nhẫn tâm nên mới nhốt ông ấy trong hòn non bộ. Hòn non bộ cũng là năm đó, ông ấy vì để khống chế bệnh tình của mình mà cố ý xây đó.”
Thành chủ Hoàng Tuyền đã nén chuyện này trong lòng nhiều năm rồi. Trong lúc nổi giận, bà đã lấy ra một lá thư ném cho Diệp Lăng Nguyệt và Tư Tiểu Xuân.
“Quả thực là thư viết tay của lão thành chủ.” Tư Tiểu Xuân lấy xem, trong thư quả nhiên là giống như lời của thành chủ Hoàng Tuyền nói.
Lão thành chủ sau một lần dẫn dắt tân thủ của Hoàng Tuyền Thành tham gia xong hạng mục. Tân thủ đã gặp phải mai phục. Tân thủ dẫn đi hầu như tử thương hết.
Lão thành chủ cũng bị trọng thương. Sau khi về đến Hoàng Tuyền Thành, lão thành chủ tuy dần bình phục nhưng ông ấy lại phát hiện tính khí của mình ngày càng trở nên cổ quái, thậm chí đáng sợ đến mức uống máu ăn thịt.
Lão thành chủ sau khi tìm danh y và phương sĩ các nơi. Bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng ông ấy quyết định tự kết liễu.
Đồng thời, ông cầu xin con gái ruột Tư Vận người duy nhất biết bệnh tình của mình ra tay. Bản thân Tư Vận không nhẫn tâm xuống tay. Bà chỉ có thể sau khi kế thừa chức vị thành chủ thì nhốt lão thành chủ lại.
Còn về những cây đay thiên kiếm đó, cùng với linh vân bên trên, cũng đều là phòng bị mà thành chủ Hoàng Tuyền làm để ngăn chặn, lỡ bệnh tình lão thành chủ mất kiểm soát rồi thoát khỏi phủ thành chủ.
Khi Tư Vận còn trẻ cũng từng học điêu khắc linh vân, những việc này ngay cả Tư Tiểu Xuân cũng không biết.
Bà ấy lần này rời Hoàng Tuyền Thành, cũng là do bà nghe tin ở thành bên cạnh có một thần y cấp phương tôn nên đã chạy sang đó muốn xin thuốc cho phụ thân. Ai ngờ, vị phương tôn đó cũng chỉ nói bệnh của lão thành chủ không thuốc nào chữa được. Do vậy, thành chủ Hoàng Tuyền càng nản chí ngã lòng.
Bà ấy cũng không ngờ, chính vào khoảng thời gian bà ấy không có mặt, Diệp Lăng Nguyệt lại tìm được cách phá giải linh vân đay thiên kiếm.
“Chân tướng sự việc chính là như vậy. Diệp Lăng Nguyệt, ta rất cảm ơn ngươi đã ra tay cứu Tiểu Xuân. Sau khi phụ thân thành ra như vậy thì Tiểu Xuân là người thân duy nhất của ta. Nhưng ngươi âm thầm diệt trừ đay thiên kiếm, hại phụ thân ta suýt chút nữa thoát ra ngoài. Hai việc này cộng lại công tội bù trừ, ta cũng không truy cứu trách nhiệm của ngươi. Ngươi có thể rời đi rồi.”
Tư Vận giống như bỗng chốc già đi mấy tuổi, thở dài một tiếng rồi huơ huơ tay. Bộ dạng muốn đưa lão thành chủ quay về.
“Khoan đã, ông ấy có bệnh, bà cũng có bệnh luôn hay sao? Ai nói bệnh của lão thành chủ không thể chữa? Ta có thể chữa.”
Diệp Lăng Nguyệt chộp tay ngăn Tư Vận lại.
“Ngươi biết chữa? Nói khoác cũng không sợ đứt lưỡi, ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Tư Vận thiếu chút nữa đã đọ sức với Diệp Lăng Nguyệt. Ngay cả thần y cấp phương tôn cũng nói không thể chữa, tiểu nha đầu này lại dám ba hoa khoác lác như vậy.
“Ta là Diệp Lăng Nguyệt, đệ tử của Tử Đường Túc. Bà cho rằng Tử Đường Túc sẽ tùy tiện nhận đệ tử ư? Bà không tin thì ta có thể chữa cho Tiểu Xuân trước.”
Diệp Lăng Nguyệt vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Tiểu Xuân và thành chủ Hoàng Thành đưa lão thành chủ vào trong phòng.
Phòng của lão thành chủ đã được Tiểu Xuân chăm chỉ thu dọn trước. Bên trong rất ngăn nắp sạch sẽ.
Tư Tiểu Xuân và Tư Vận rõ ràng đều không tin Diệp Lăng Nguyệt biết trị liệu. Nhưng sau khi Diệp Lăng Nguyệt trong một khắc đồng hồ ngắn ngủi, không dùng đan dược gì cả mà chỉ dùng đỉnh tức màu trắng cầm máu giảm đau cho cái vai đang chảy máu không ngừng của Tiểu Xuân, vết thương còn nhanh chóng lên một lớp da non thì hai chủ tớ đều rất kinh ngạc.
Đặc biệt là Tư Tiểu Xuân, hắn kỳ thực đã là lần thứ hai biết được y thuật của Diệp Lăng Nguyệt rồi. Hắn nhớ khi tay của Diệp Lăng Nguyệt chạm vào vết thương của hắn, cũng giống với lần trước khi nguyên lực hắn cạn kiệt, có luồng sức mạnh thần bí không diễn tả được khiến thân thể hắn phát ra một luồng sức sống.
Hắn đã trở nên lắp bắp.
“Lăng Nguyệt, thuật trị liệu thần kỳ của nhà ngươi, không chỉ là nội thương mà ngay cả ngoại thương cũng có thể chữa trị ư?”
Diệp Lăng Nguyệt gật gật đầu mà không nói thật chân tướng.
“Như vậy thì hai người tin y thuật của ta rồi chứ?”
Thành chủ Hoàng Tuyền chẳng ừ hử gì cả.
Bà ấy không phải Tư Tiểu Xuân, dễ bị lừa vậy ư. Thuật trị liệu thần kỳ gì chứ, chắc chắn là lừa người thôi.
Nhưng chỉ dựa vào việc Diệp Lăng Nguyệt không dùng đan dược gì thì có thể xử lý xong ngoại thương nghiêm trọng như vậy, Tư Vận đối với Diệp Lăng Nguyệt bất giác cũng sinh ra một chút lòng tin.
“Ta nhớ, Tử Đường Túc chỉ biết luyện đan luyện khí, ông ta không biết trị liệu, y thuật của ngươi là học từ ai thế.”
Tư Vận vẫn rất cẩn thận. Suy cho cùng, bệnh của phụ thân bà cũng đã sớm chẩn đoán ra kết quả rồi. Đó không phải ngoại thương thông thường, càng không phải nội thương, chính vì nội thương hay ngoại thương gì cũng không phải nên mới nan giải.
“Ta cũng không nói ta chỉ có một sư phụ. Y thuật này là ta học được ở hai vị lão tiền bối ẩn thế, nói rồi các người cũng không biết. Lão thành chủ vẫn tỉnh táo, nhân cơ hội ông ấy bị định thân ta phải chẩn đoán kỹ đã. Còn nữa, bà hãy viết ra chi tiết phản ứng khi lão thành chủ phát bệnh trước đây. Tiểu Xuân, ngươi hãy đi nghỉ ngơi trước, ở đây có ta và tiểu thố, có thể ứng phó.”
Diệp Lăng Nguyệt huơ huơ tay, đẩy hai người rời khỏi đó.
Tư Vận và Tư Tiểu Xuân tuy đều có hơi nghi hoặc nhưng cũng đã nhìn ra, con thỏ nhỏ bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt được xem là khắc tinh của lão thành chủ.
Cứ theo lời dặn của Diệp Lăng Nguyệt, mỗi người tự đi nghỉ ngơi làm việc. Trong phòng, rất nhanh chỉ còn lại Diệp Lăng Nguyệt và thành chủ Hoàng Tuyền bị định thân.
“Lão thành chủ, ta biết ông có thể nghe hiểu lời ta nói, xin thứ tại hạ mạo phạm rồi.”
Diệp Lăng Nguyệt chắp tay.
Trên giường, lão thành chủ không hề động đậy, trừng mắt một cách dữ tợn với Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt cũng không khách khí, lấy ra một cây kéo sắc bén, cắt sạch râu tóc trên người lão thành chủ. Liền sau đó, nàng lại vận đỉnh tức màu trắng lên, thâm nhập vào trong người lão thành chủ khi đỉnh tức màu đen thâm nhập vào thân thể của lão thành chủ.
Diệp Lăng Nguyệt giờ đây sử dụng đỉnh tức chữa bệnh đã quen rồi, rất là thuần thục.
Nàng vốn cho rằng chắc rất nhanh thì có thể tìm được nguyên nhân phát bệnh của lão thành chủ, chỉ cần dùng đỉnh tức nuốt hết nguyên nhân gây bệnh là được. Vì vậy, Diệp Lăng Nguyệt trước đó mới đầy tự tin như vậy. Nàng cho rằng việc chữa trị của lão thành chủ chắc là cũng tương tự với việc chữa trị cho mẫu thân trước đây.
Nhưng lần này, bệnh của lão thành chủ lại khiến Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc.