Đáy mắt của Tiểu Đế Tân tràn đầy vẻ căm ghét và lạnh lùng nghiêm nghị, ra tay nhanh mà kiên quyết.
Hùng kiếm Cửu Long Ngâm cắm ngập ngực, chớp mắt đã đánh vụn yêu đan của Quỷ Cốc Nga.
“Thứ đồ ghê tởm.”
Nhưng vào lúc Tiểu Đế Tân tiêu diệt Quỷ Cốc Nga thì trong cơ thể của nó có một luồng sáng vàng nóng rực tựa như ánh sáng mặt trời nổ bắn ra.
Ánh sáng vàng đó bỗng chốc ẩn vào giữa ấn đường của Tiểu Đế Tân.
Sắc mặt Tiểu Đế Tân thay đổi, thân thể ngã thẳng ra sau.
“Tiểu Đế Tân.”
Diệp Lăng Nguyệt kinh hãi thất sắc, nàng vội đỡ lấy Tiểu Đế Tân.
Chỉ thấy Tiểu Đế Tân nhắm chặt hai mắt, trên hai má trắng nõn lúc này là một vùng khí đen kỳ lạ chuyển động, thân hình y lại càng lạnh hơn.
Diệp Lăng Nguyệt hoảng hốt lo sợ, ôm chặt Tiểu Đế Tân.
“Chủ nhân, người đừng lo lắng. Ánh sáng vàng đó không phải công kích bất ngờ gì đâu, đó là mảnh nguyên thần.”
Thấy Diệp Lăng Nguyệt thất kinh, Đỉnh Linh vội vàng mở miệng nói.
Diệp Lăng Nguyệt ngẩn ngơ, bỗng nhớ đến trước đó Quỷ Cốc Nga từng nói ban đầu nó cũng trải qua “Sự kiện Mạt Thế Yêu Dương”, vậy rất có thể nó lúc đầu cũng là đã ăn một trong những yêu thú của máu thịt nguyên thân yêu tổ.
Chả trách nó và các yêu thú khác lại khác biệt, có thể sống sót dưới tay của Tử Đường Túc lâu như thế, lại còn có thể trà trộn trong Cô Nguyệt Hải, ngay cả chưởng giáo Vô Nhai và tứ đại trưởng lão cũng không phát hiện ra nó là yêu thú.
Có điều Quỷ Cốc Nga đó cũng giảo hoạt, chết đến nơi rồi mà vẫn giấu giếm việc quan trọng như vậy.
Diệp Lăng Nguyệt không sao ngờ được hai năm nay nàng vẫn luôn đang tìm cách làm cho nguyên thần Tiểu Đế Tân lớn mạnh.
Nhưng lại không ngờ rằng mảnh nguyên thần thuộc một phần của Tiểu Đế Tân lại ở bên cạnh nàng.
“Vậy Tiểu Đế Tân tại sao lại trở thành như vậy?”
Diệp Lăng Nguyệt sờ mặt của Tiểu Đế Tân, giữa trán đầy vẻ lo âu.
“Chắc là thân thể của chàng đang hấp thu mảnh nguyên thần. Nguyên thần phân tách là một quá trình rất đau khổ, hấp thu mảnh nguyên thần cũng giống như vậy. Người ngoài không thể giúp được chàng. Chủ nhân, người đưa chàng về trước đi, ta nghĩ sớm ngày mai thì Tiểu Đế Tân sẽ tỉnh lại.”
Đỉnh Linh khuyên Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, ôm lấy Tiểu Đế Tân vội vã đi về phía tiểu viện.
Nàng đi vội vã nên không để ý đến thi thể đó của Quỷ Cốc Nga trên mặt đất trong sắc đêm tỏa ra một loại tia sáng kỳ dị.
Cùng một buổi tối, ở trong Nguyệt Phong, Hồng Minh Nguyệt vừa trở về nơi ở của mình.
Vừa nãy hoạt động của nàng và Đường Ly quá “mãnh liệt”, tên đàn ông đáng chết đó, sớm đã nhắc nhở hắn đừng có để lại t*ng trùng trong cơ thể nàng, vậy mà hắn cứ không nghe.
Vừa nghĩ đến thân thể cường tráng đó của Đường Ly, Hồng Minh Nguyệt cảm thấy hai chân có hơi mềm nhũn.
Vừa vào cửa, nàng ta đã dặn dò thị nữ thân cận của mình.
“Đồ ta bảo ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?”
Thị nữ đó gật gật đầu, rót ra một bát canh thuốc nóng hổi.
Hồng Minh Nguyệt ở Cô Nguyệt Hải có không ít đàn ông, nàng cũng là người cẩn thận thận trọng, mỗi lần làm xong việc đều sẽ uống một bát canh tránh thai độc môn của Hợp Hoan Giáo.
Loại canh thuốc này được nấu từ nhiều loại dược liệu quý, có thể tránh thai và còn có thể dưỡng da làm đẹp.
Hồng Minh Nguyệt lúc ở cùng Lạc Tống trước đây đã uống rồi, hiệu quả vẫn luôn rất tốt.
Chỉ là Hồng Minh Nguyệt lại không biết rằng loại canh thuốc này của Hợp Hoan Giáo chỉ có hiệu lực với đàn ông tộc người bình thường...
“Tiểu thư, canh thuốc này uống nhiều quá cũng không tốt cho lắm.”
Thị nữ của Hồng Minh Nguyệt thấy nàng ta hôm nay sắc mặt có hơi nhợt nhạt nên nhắc nhở một cách dè dặt, nàng đã hầu hạ Hồng Minh Nguyệt hai năm, cũng coi như có ít tình cảm.
“Ta biết, nhưng nếu không uống thì ta sẽ có con với đám đàn ông dơ bẩn đó. Bọn họ đều không xứng làm cha của con ta.”
Thần sắc Hồng Minh Nguyệt phức tạp nhìn phần bụng bằng phẳng của mình.
Dù thân thể của nàng giờ đây sớm đã là vùi hoa dập liễu, nhưng ở nơi sâu kín trong đáy lòng nàng vẫn có một nơi chứa một người.
Người đó đối với Hồng Minh Nguyệt mà nói chính là tưởng niệm duy nhất của nàng ta.
Theo Hồng Minh Nguyệt, chỉ có hắn mới là người duy nhất có thể xứng được với nàng ta.
“Tử Đường Túc, huynh rốt cuộc đang ở đâu.”
Hồng Minh Nguyệt nhắm mắt lại, nhẹ nhàng than thở một tiếng.
Việc mà Hồng Minh Nguyệt không biết, chính là trong bụng nàng ta có một thứ đang sinh trưởng nhanh chóng.
Đêm dần dần tối hơn.
Trong tiểu viện của Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân.
Diệp Lăng Nguyệt cả đêm khó ngủ, hai mắt nàng chốc chốc lại nhìn chằm chằm Tiểu Đế Tân trên giường.
Chàng vẫn nhắm chặt hai mắt, lông mi rậm như chiếc quạt đen hơi rung rung, nắm tay nắm lại, mày nhíu chặt, hình như rất là đau đớn.
“Tiểu Đế Tân, cậu nhất định không thể xảy ra chuyện.”
Cả đêm, Diệp Lăng Nguyệt đều lẩm nhẩm lặp đi lặp lại câu này, nàng nắm chặt tay của Tiểu Đế Tân, rất mong muốn chính nàng có thể thay chàng gánh một phần đau đớn đó.
Lúc trời gần sáng.
Diệp Lăng Nguyệt ngồi canh cả đêm, cuối cùng không chịu nổi mệt mỏi nên đã ngủ mê mệt.
Không biết là đến giờ nào, nàng đã tỉnh lại, trên người hình như đang đắp chăn.
Nhưng nàng nhớ là rõ ràng nàng ngồi canh ở bên cạnh Tiểu Đế Tân mà.
Tay của Diệp Lăng Nguyệt theo bản năng sờ sờ lên phía trước, nhưng lại chỉ sờ được một vùng không khí.
Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên tỉnh táo, nhưng chính vào khoảnh khắc nàng mở mắt.
Một trận trời đất quay cuồng, đệm chăn trên người nàng bị vén ra, người đã bị đè lên trên giường.
Mùi xạ hương đặc biệt trên người thiếu niên phả vào mặt.
Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên mở to mắt, môi bỗng chốc lại bị bịt chặt.
Trong tầm mắt, dung nhan nóng rực còn hơn mặt trời của thiếu niên anh tuấn ngập đầy mắt của nàng.
“Tiểu... Đế Tân.”
Chữ “Tiểu” kẹt lại ở trong cổ họng.
Tiểu Đế Tân ở trước mắt này... dường như lớn hơn mấy tuổi vậy, chớp mắt từ diện mạo tám chín tuổi đến bộ dạng mười mấy tuổi, trông có vẻ lớn bằng Diệp Lăng Nguyệt rồi.
Lẽ nào đây đều là vì đã hấp thu mảnh nguyên thần?
Đó thật sự là mảnh nguyên thần?
Diệp Lăng Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt khó mà tin được, thậm chí quên luôn chuyện phản kháng, mặc cho lưỡi của Tiểu Đế Tân cạy mở khớp hàm của nàng, liếʍ hết từng góc trong miệng nàng.
Động tác của chàng bá đạo như vậy, nhưng lại cũng dịu dàng như thế.
Khiến đầu óc của Diệp Lăng Nguyệt càng lúc càng trống rỗng.
Hô hấp trở nên khó khăn, tim giống như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực vậy.
Cho đến khi nàng sắp nghẹt thở, phát ra tiếng kháng nghị đứt quãng thì Đế Tân mới thả lỏng môi ra, có vẻ vẫn chưa muốn dứt.
“Tiểu Đế Tân, cậu vô lại, cậu...”
Diệp Lăng Nguyệt theo thói quen bày ra tư thế thường ngày, răn dạy và quở mắng anh chàng.
Hai năm nay, nàng đều là khẩu khí này, cũng đã quen rồi, nhưng lại hoàn toàn quên mất người thiếu niên trước mắt này đã có hơi khác rồi.
Tuy nhiên không chờ nàng “gào thét” xong, miệng lại lập tức bị bịt lại rồi.
Liếc nhìn tiểu nữ nhân đang ư ử, dùng nắm đấm tấn công mình một cái, rồi ôm nàng vào trong lòng.
Đôi mắt phượng của Đế Tân hơi híp lại, lộ ra mấy phần tia sáng nguy hiểm, cong cong môi một cách tùy tiện, câu nói có mang theo mấy phần nghiền ngẫm.
“Gan càng ngày càng lớn nhỉ, té ra nàng thật sự nuôi ta như con trai thế à.”