Diệp Lăng Nguyệt cũng từng nghe nói, nam tử và nữ tử không giống nhau, càng trưởng thành, đối với chuyện nam nữ, sẽ càng bức thiết hơn so với nữ tử.
Thế nhưng nàng không nghĩ tới, Tiểu Đế Tân mới bây lớn, đã có loại sở thích này, chuyện này khiến cho nàng nhất thời khó mà chấp nhận được.
Diệp Lăng Nguyệt đã bắt đầu hoài niệm về Tiểu Đế Tân vừa nhẹ nhàng vừa đáng yêu trước đây.
“Cô gái giặt đồ, ngươi nghĩ đi đâu đấy. Ta làm như vậy, cũng đều là vì ngươi.”
Tiểu Đế Tân nghe xong, ngượng đỏ mặt, như quả hồng nhỏ vậy, hắn sợ Diệp Lăng Nguyệt không tin, lại kéo Diệp Lăng Nguyệt lại.
Diệp Lăng Nguyệt tuy rất bực bội, nhưng cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai, dám làm những chuyện này ở nội môn.
Phải biết, ở Cô Nguyệt Hải, tuy không ngăm cấm nam nữ kết giao, nhưng đều phải là danh chính ngôn thuận, nam nữ cần phải sau khi thành niên, do trưởng bối làm chủ, kết thành bạn song tu, nghiêm cấm lén lút quan hệ nam nữ.
Chờ đến khi ở cửa sơn động, trận chiến đang kịch liệt.
Vừa vặn mượn ánh sáng mặt trời lặn, Diệp Lăng Nguyệt nhìn kỹ.
Vừa nhìn, Diệp Lăng Nguyệt bất giác cả kinh.
Đôi nam nữ bên trong kia, nữ tử thần sắc say mê, vẻ đẹp hơn người, vóc người mê hoặc, như một con rắn uyển chuyển dưới thân người nam nhân kia.
Nữ nhân kia, dĩ nhiên là Diệp Lăng Nguyệt biết!
Gương mặt đó, không phải là Phi Nguyệt của Nguyệt Phong sao.
Còn nam tử kia, Diệp Lăng Nguyệt không nhận ra, hẳn là đệ tử phong nào đó của nội môn.
Phi Nguyệt kia trước đây không phải là rất thân với Mã Chiêu sao, hơn nữa nghe nói nàng còn là băng sơn mỹ nhân nổi danh của Cô Nguyệt Hải, làm sao có thể...
Diệp Lăng Nguyệt hoang mang, lúc này, nam tử bên trong truyền ra một hồi tiếng gầm thấp, sắc mặt Diệp Lăng Nguyệt đỏ lên, trợn mắt liếc nhìn Tiểu Đế Tân một cái, làm một động tác im lặng, hai người im lặng lui qua một bên.
Một lát sau, Phi Nguyệt đã mặc xong quần áo, sửa soạn lại tư thế rồi đi ra.
Sau đó, nam nhân kia cũng đi ra.
Hắn thừa cơ ôm lấy Phi Nguyệt, rồi sờ lên ngực nàng ta một cái.
“Hảo sư muội, vội vả như vậy làm gì, trời còn chưa tối mà.”
“Tử tướng, còn nhiều thời gian, chàng gấp cái gì. Đúng rồi, chàng đừng quên chuyện đã đáp ứng với ta.” Phi Nguyệt quyến rũ trừng mắt liếc nhìn nam tử một cái.
Đáy mắt phong tình, nhất thời khiến nam đệ tử kia thất điên bát đảo, khó có thể kiềm chế.
“Sư muội cứ việc yên tâm, thi đấu môn phái, ta nhất định sẽ cố hết sức tương trợ, muội cứ chờ để vào top 3 đi.”
Nam đệ tử kia đầy hứa hẹn, trong đôi mắt ấy, chớp động ánh mắt mê đắm.
Phi Nguyệt che miệng cười nói với am đệ tử kia, rồi dần đi xa.
Mãi đến khi xác định đám người Phi Nguyệt đã đi xa, Tiểu Đế Tân cùng Diệp Lăng Nguyệt mới đi ra.
Diệp Lăng Nguyệt ánh mắt phức tạp, nàng từ lâu đã cảm thấy nữ nhân Phi Nguyệt này không đơn giản, thế nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, nữ nhân này lại có dã tâm lớn như vậy.
Nguyên nhân thực sự nàng ta thông đồng với những nam đệ tử kia, là vì thi đấu môn phái.
Như vậy xem ra, lần thi đấu môn phái này, chắc chắn không thể yên ổn.
“À mà này, sao lại ngươi nghĩ đến chuyện theo dõi nàng ta?” Diệp Lăng Nguyệt ngó ngó Tiểu Đế Tân.
Tiểu Đế Tân nghe xong, cười hắc hắc hai tiếng.
Hắn đành phải thẳng thắn nói rõ, nguyên nhân hắn theo dõi Phi Nguyệt, chính là vì nàng.
Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, không biết nên khóc hay nên cười.
Ai nói chỉ có nữ nhân mới cẩn thận, sự thật nói rõ, nam nhân một khi cẩn thận, chỉ sợ so với nữ nhân còn lợi hại hơn.
Từ lúc Diệp Lăng Nguyệt bị người của Tuyết Phong cùng Nguyệt Phong liên thủ vu oan giá họa, Tiểu Đế Tân vẫn luôn canh cánh trong lòng, hắn nghĩ ra trăm phương ngàn kế, tìm vấn đề ở chỗ Mã Chiêu cùng Phi Nguyệt.
Nhất là Phi Nguyệt, Tiểu Đế Tân luôn có cảm giác rất xấu đối với nàng ta.
Nào biết ngẫu nhiên, lại để cho Tiểu Đế Tân phát hiện, Phi Nguyệt thường thường vụиɠ ŧяộʍ chuồn ra khỏi Nguyệt Phong để gặp riêng nhiều nam nhân bên ngoài.
Hắn theo dõi gần một tháng, rốt cuộc cũng phát hiện được tung tích của Phi Nguyệt ở nơi này.
Sơn động này, bình thường cũng là nơi Phi Nguyệt hẹn hò những nam nhân khác, Phi Nguyệt kia cảnh giác vô cùng, mấy lần trước, Tiểu Đế Tân đều suýt nữa mất dấu.
Mấy lần sau, hắn cũng là nắm được quy luật của Phi Nguyệt quy luật, mới tìm được đến nơi này.
Chỉ là không nghĩ tới, không đợi Tiểu Đế Tân nói chuyện này cho Diệp Lăng Nguyệt biết, Diệp Lăng Nguyệt đã ngẫu nhiên phát hiện, còn suýt nữa gây ra hiểu lầm.
“Cô gái giặt đồ, ngươi đừng giận, ta vốn chỉ là muốn cho ngươi ngạc nhiên thôi.”
Tiểu Đế Tân bĩu môi, cảm giác mình rất thất bại.
Chuyện của Hỏa Ảnh Điêu lần trước, vô tình biến kinh hỉ thành kinh hãi, lần này cũng vậy, suýt chút nữa lại thành chuyện xấu.
“Tiểu Đế Tân, ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi lớn lên khỏe mạnh, ở cùng bên cạnh ta, chính là cho ta niềm vui lớn nhất rồi. Nhưng lần này ngươi thực sự cũng đã cho ta một tin tức rất hữu dụng, là xem ra Phi Nguyệt không phải thứ tốt lành gì.”
Diệp Lăng Nguyệt trầm ngâm.
Chẳng biết tại sao, nàng cảm giác, cảm thấy Phi Nguyệt khiến cho nàng có cảm giác rất quái dị.
Nữ nhân kia, ngày thường nhìn nhìn lạnh lạnh như băng, cao ngạo không thôi, nhưng đằng sau lại phóng đãng như thế.
Vừa rồi, nàng tỉ mỉ chú ý thần thái của Phi Nguyệt cùng nam đệ tử kia, dựa vào bản năng thầy thuốc, Diệp Lăng Nguyệt thật sự là nhìn ra có chút bất thường.
Phi Nguyệt thì không cần phải nói, nàng ta cùng nam tử kia giao hảo, nét mặt toả sáng, cả người giống như một đóa nụ hoa chớm nở kiều hoa, nhưng nam đệ tử lại không như vậy, hắn mặc dù hùng hổ, thân thể khoẻ mạnh, nhưng cả người nhìn qua giống như một cái cây bị rút hết ruột, ngoài mạnh trong yếu.
Đúng rồi!
Diệp Lăng Nguyệt hồi tưởng lại.
Nam đệ tử nội môn kia khiến cho nàng có cảm giác rất giống là một người, chính là Tam Sinh Cốc Thiếu Cốc Chủ Lạc Tống.
Diệp Lăng Nguyệt nhớ lại, nàng năm đó vừa nhìn thấy Lạc Tống, Lạc Tống với sau này, tưởng như hai người khác nhau, nghĩ lại nguyên nhân cũng là bởi vì Hồng Minh Nguyệt.
Phi Nguyệt... Phi Nguyệt, chữ Phi là Hồng... Hồng Minh Nguyệt!
Dưới ánh lửa, giọng nói và dáng điệu tướng mạo của Phi Nguyệt cùng Hồng Minh Nguyệt kết hợp lại.
Sau Tứ Phương Thành, Hồng Minh Nguyệt liền mai danh ẩn tích, nghe nói Tam Sinh Cốc Chủ mấy năm này đều đang tìm kiếm nàng ta khắp nơi, thế nhưng vẫn luôn không có bất kỳ manh mối nào, lẽ nào, Phi Nguyệt chính là Hồng Minh Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt bất giác nhớ lại, trước khi Hồng Phóng chết, cũng đã thay đổi diện mạo.
Hồng Minh Nguyệt nếu là vì tránh né Lạc Tam sinh truy sát, trốn ở trong Cô Nguyệt Hải, đương nhiên là an toàn nhất.
Nếu suy đoán của nàng là đúng, vậy thì không khó để giải thích vì sao Phi Nguyệt trước giờ luôn có địch ý với nàng.
Nhưng những điều này, đều chỉ là suy đoán mà thôi, Phi Nguyệt tu vi mạnh hơn Hồng Minh Nguyệt nhiều.
Hay là, sau lưng Hồng Minh Nguyệt còn có cao nhân chỉ điểm, mới có thể khiến cho nàng trong thời gian hai năm ngắn ngủi, từ luân hồi đạo nhị đạo ban đầu đến bây giờ luân hồi tứ đạo?
Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không cách nào xác nhận Phi Nguyệt có phải là Hồng Minh Nguyệt hay không.
“Tiểu Đế Tân, chuyện Phi Nguyệt, ngươi tạm thời đừng nhúng tay vào. Nàng ta là đệ tử yêu quý của Nguyệt trưởng lão, hơn nữa lại là người xảo quyệt nham hiểm, nếu bị nàng ta phát hiện ngươi biết bí mật của nàng ta, nàng ta nhất định sẽ gϊếŧ người diệt khẩu.”
Diệp Lăng Nguyệt khuyên Tiểu Đế Tân, trừ phi xác nhận được Phi Nguyệt chính là Hồng Minh Nguyệt, bằng không Diệp Lăng Nguyệt sẽ không xung đột chính diện với nàng ta, nàng dự định, trước hết là viết thư cho Lạc Tam Tử, sau khi thăm dò rõ chuyện về Hồng Minh Nguyệt, mới tìm đối sách.