Bà lão đó cười cười nham hiểm.
"Ngươi đang chất vấn bổn trưởng lão?"
Bà lão nhìn có vẻ già nua nhưng khi nói chuyện dường như có một luồng sức mạnh vô hình, khiến người ta không khỏi ớn lạnh trong lòng.
Người đàn ông gây chuyện đó là Đinh quận thủ của một nước cấp trung ở đại lục Thanh Châu, khá có quyền thế ở trong nước.
Thường ngày đều là nhìn người bằng con mắt khinh thường, là kẻ ỷ mạnh hϊếp yếu, nhưng bị bà lão chất vấn như vậy thì Đinh quận thủ không khỏi hàm răng đánh vào nhau lập cập, trong lòng lẩm bẩm.
"Bà già này sao nhìn vào lại tà môn như vậy."
Nhưng lẩm bẩm thì lẩm bẩm, Đinh quận thủ đối với thiên phú của con trai nhà mình vẫn rất có tự tin.
Ông ta một mực chắc chắn chính là bà lão tóc bạc này loại trừ con trai ông ta.
"Cái đồ không biết sống chết. Ngươi thật sự cho rằng lão bà ta mắt mờ, tưởng rằng dựa vào một chút võ công hạ lưu thì có thể lừa dối được ư."
Mắt bà lão lóe lên, ánh mắt nhìn lên người của con trai quận thủ.
Trong ánh mắt bà ta dâng lên lửa giận.
Chính vào lúc con trai của quận thủ đó chạm phải ánh mắt của bà lão, trên người bà lão bỗng có một luồng sóng mãnh liệt.
Bàn tay bà ta khẽ khép, năm ngón tay hóa thành vuốt ưng.
Giữa ngón tay có ngọn lửa màu tím đỏ phần phật.
Khi nhìn thấy ngọn lửa đó, mí mắt của Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhảy lên.
Là mồi lửa tinh thần!
Trưởng lão tóc bạc của Cô Nguyệt Hải này lại sở hữu mồi lửa tinh thần cao cấp màu đỏ thậm chí là tiến bậc giống như màu tím.
Cùng với sự xuất hiện của mồi lửa, giữa ngón tay bà lão bay lượn từng ngọn lửa hình xoắn ốc.
Ánh mắt bà lão bỗng nghiêm lại, mồi lửa đó gào rít mà đi, lao về phía con trai của quận thủ.
Quận thủ đó và con trai bảo bối của ông ta bị dọa không nhẹ.
"Người đâu, mau bảo vệ ta và thiếu gia."
Quận thủ đó không ngờ bà lão tóc bạc nói ra tay là ra tay, vội vàng kêu hộ vệ ngăn cản mồi lửa tinh thần mà bà lão thi triển ra.
Nhưng không đợi mấy hộ vệ đó rút binh khí ra, họ đã phát ra một loạt tiếng kêu thảm.
Chỉ là đốm lửa nhỏ dính lên một chút mồi lửa tinh thần thì thi thể những hộ vệ chặn đường đó trong chốc lát đã hóa thành than, ngã chết dưới đất.
Xung quanh một loạt tiếng hô lên kinh hãi.
Quận thủ đó và con trai ông ta lại càng không dám nhúc nhích.
Mồi lửa tinh thần cuốn con trai quận thủ lên, người đó lập tức mất đi hình tượng, hô vang cầu cứu.
"Bà, bà muốn làm gì? Người của Cô Nguyệt Hải mà lại hành hung gϊếŧ người trước mặt mọi người!"
Trong lòng Đinh quận thủ sợ muốn chết, nhưng nhìn thấy con trai yêu quý duy nhất sắp bị bà lão gϊếŧ thì gào lên một tiếng.
"Dám vu tội người Cô Nguyệt Hải, tội lớn phải diệt."
Bà lão không nói thêm lời nào, đầu ngón tay chỉ về phía đỉnh đầu của con trai quận thủ.
Con trai của quận thủ đó hãy còn giãy giụa, nhưng tiếp sau đó một luồng lửa nóng từ đỉnh đầu hắn luồn vào trong cơ thể hắn. Ban đầu hắn vẫn có thể kêu thảm thành tiếng, nhưng cùng với mồi lửa tinh thần hoàn toàn vào trong thân thể hắn thì toàn thân con trai của quận thủ đã xảy ra thay đổi kỳ lạ.
Hắn giống như bệnh điên phát tác, thân thể đang run rẩy, có thứ gì đó giống như muốn chui ra từ trong cơ thể hắn.
Trên đỉnh đầu của hắn phá nứt ra một cái hố lớn.
Xương trắng toát đang từ đỉnh đầu hắn chui ra từng chút.
Trước tiên là xương sọ, rồi tiếp theo dưới tác dụng bong tróc của mồi lửa tinh thần, chỉ trong thời gian một chung trà thì khung xương toàn thân của con trai quận thủ đã hoàn toàn tách khỏi thân xác.
Khi toàn bộ khung xương hoàn chỉnh xuất hiện ở trước mắt mọi người một cách máu me như vậy, mọi người đều há hốc mồm.
Có một số kẻ nhát gan sớm đã không nhịn nổi mà nôn ói tại chỗ.
Sau khi con trai của quận thủ đó bị rút ra một khung xương lúc còn sống sờ sờ, thân thể liệt thành một đống giống như một bãi bùn nhão hòa với nước vậy.
Còn bản thân Đinh quận thủ đã sợ đến nỗi ngất đi.
Sau khi bà lão rút ra bộ xương đó, khung xương lại xảy ra thay đổi.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng rắc rắc, dưới tác dụng của mồi lửa tinh thần, khung xương vốn dĩ dáng người không được cao đã phát ra âm thanh giống như rang đậu vậy.
Điều càng kỳ dị hơn là cùng với âm thanh truyền ra, khung xương vốn dĩ có chiều cao bằng dáng thiếu niên đã biến dài biến lớn, biến thành chiều cao của người đàn ông trưởng thành.
Rồi lại nhìn kích thước bộ xương của hắn, thậm chí là đường vân, đây đâu phải là một khung xương của một thiếu niên mười ba tuổi, rõ ràng là khung xương của một người đàn ông trưởng thành hai mươi ba mươi tuổi.
Chân tướng đã lộ rõ, rất hiển nhiên thực lực của con trai quận thủ là không có vấn đề gì, nhưng hắn căn bản đã quá giới hạn tuổi tác tuyển chọn đệ tử của Cô Nguyệt Hải, vậy mà còn muốn lừa gạt qua ải.
Ai ngờ được, vị trưởng lão này của Cô Nguyệt Hải có đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, nháy mắt thì đã nhìn ra được thật giả.
"Vọng tưởng dùng Thúc Cốt Công vặt vãnh để lừa gạt bổn trưởng lão chui vào Cô Nguyệt Hải, thật đúng là mơ mộng hão huyền."
Bà lão dứt lời thì thu lại mồi lửa tinh thần, dưới con mắt theo dõi của mọi người, khung xương máu thịt lẫn lộn đó ầm ầm đổ sập.
Mấy thị vệ của Đinh quận thủ đâu dám nói nhiều, chỉ có thể ảo não khiêng Đinh quận thủ và thi thể của đại thiếu gia sớm đã không thành hình người lên, vội vàng chạy trốn.
"Các ngươi mỗi người đều nhìn thấy rồi, đây chính là kết cục của kẻ lừa dối."
Bà lão tóc bạc cũng nổi giận thật sự.
Trong hơn hai mươi ngày qua, có không ít tình huống tương tự xuất hiện.
Bà ta vì nguyên do bản mệnh mồi lửa tinh thần, trời sinh đã là một người tính khí nóng nảy, đối với những kẻ bị vạch trần đều gϊếŧ gà dọa khỉ không có ngoại lệ.
Sự đe dọa của bà lão quả thật có chút hiệu quả.
Vốn dĩ trong đám người chờ thi tuyển có mấy người lộ ra vẻ khác lạ, sợ bị bà lão vạch trần gặp phải độc thủ nên nhân lúc bà lão không chú ý thì từng người đều trốn đi mất.
Bà lão nghiêm mặt, bảo đệ tử môn hạ tiếp tục tiến hành tuyển chọn lần đầu.
Ở phía ngoài hết của đám người, Diệp Lăng Nguyệt bỗng cảm thấy trong lòng bàn chân nhảy lên luồng khí lạnh giá.
Bà lão này nhãn lực thật lợi hại, thủ đoạn thật bá đạo.
Bà ta ngay cả đối phương đã sử dụng Thúc Cốt Công cũng có thể nhìn ra. Phải biết rằng dù là bản thân Diệp Lăng Nguyệt trong trường hợp không sử dụng đỉnh tức thì cũng rất khó để nhìn ra được tuổi xương của một người.
Diệp Lăng Nguyệt chột dạ, không biết lát nữa khi nàng lên trước thi tuyển, đối phương có nhìn ra được nàng đã uống Phong Cốt Đan không?
Diệp Lăng Nguyệt trở nên do dự.
"Bốp." Trên hai má của Diệp Lăng Nguyệt bỗng nóng lên.
Quay đầu lại nhìn thì thấy Tiểu Đế Tân vung vẫy "móng vuốt nhỏ" sáp tới, đánh một cái trên mặt của nàng.
Tên nhóc hoàn toàn không bị cảnh đẫm máu vừa rồi dọa sợ, thân thể nhỏ bé tỏa ra mùi sữa không chịu ở trong sọt tre, nó ê ê a a muốn Diệp Lăng Nguyệt bế.
Diệp Lăng Nguyệt mềm lòng thì đồng thời quyết tâm vốn dĩ lung lay lại kiên định vài phần.
Để giúp Tiểu Đế Tân lớn lên nhanh hơn, sửa chữa nguyên thần thì chỉ có thể gia nhập Cô Nguyệt Hải.
Nàng và Phượng Tân, Vu Trọng mấy năm nay đã trải qua nhiều gian nan như vậy, lần nào cũng khó giải quyết hơn bà lão tóc bạc trước mặt này gấp trăm lần.
Đừng nói là một trưởng lão của Cô Nguyệt Hải, dù phía trước là núi đao biển lửa thì nàng cũng phải xông lên.
Diệp Lăng Nguyệt lấy ra một viên Ẩn Hình Đan giấu ở giữa ngón tay, lát nữa một khi xảy ra tình huống khẩn cấp gì thì nàng cũng dễ tiến lùi có chừng mực.
Ôm lấy ý nghĩ như vậy, Diệp Lăng Nguyệt xếp phía sau cùng của đội ngũ, chờ tuyển chọn của bà lão tóc bạc.