Đan dược tam phẩm trở xuống cũng không khó luyện chế, nhưng đan dược tam phẩm hồng văn thì lại không giống vậy.
“Diệp quận chúa, đây là Bách Hương Đan ta luôn mang theo người, mời ngươi luyện một viên Bách Hương Đan giống như thế.” Trong con ngươi xinh đẹp của Yểu tần hiện rõ ánh mắt xảo quyệt, trong lòng không ngừng cười đểu.
Bách Hương Đan là một loại hương đan mà quý tộc và nữ tử hoàng thất thích dùng nhất. Nó được luyện chế ra từ mười loại hoa cỏ mà thành, đeo trên người thì lúc cử động giơ tay chân tự có một mùi thơm tỏa ra.
Mùi thơm của Bách Hương Đan thông thường có thể kéo dài tầm khoảng ba ngày, lam văn có thể kéo dài nửa tháng, hoàng văn thì có thể kéo dài trong thời gian ngắn nhất là một tháng.
Viên Hồng Văn Bách Hương Đan này không giống với các loại Bách Hương Đan khác. Nó dùng tới hơn trăm loại hoa cỏ luyện chế mà thành, đeo ở trên người thời gian càng lâu có thể khiến cơ thể sinh ra một mùi thơm tự nhiên.
Lí do mà Hạ Đế sủng ái Yểu tần phần lớn nguyên nhân cũng là bởi vì trên người nàng có một loại mùi thơm đặc biệt.
Bình thường Yểu tần chưa bao giờ để lộ viên Hồng Văn Bách Hương Đan ra trước mặt người khác. Lần này vì muốn trở thành phương sĩ cung đình nàng mới lấy ra.
Không nói cái khác, chỉ cần trong vòng thời gian ngắn lần lượt nhận biết ra được thành phần của hơn một trăm loại hoa tươi cũng đã đủ để khiến Diệp Lăng Nguyệt mắc mệt.
Yểu tần tin chắc Diệp Lăng Nguyệt nhất định không thể nào luyện chế thành công.
Vậy mà Diệp Lăng Nguyệt vừa nhìn nhưng không hề có ý định từ chối.
“Yểu tần, có thể mượn Bách Hương Đan của ngươi xem một chút được không?”
Yểu tần không từ chối, sau khi nhận được đan dược, Diệp Lăng Nguyệt lật đi lật lại trên tay kiểm tra xong, lúc này mới đem Bách Hương Đan trả lại.
Ngay sau đó nàng liền dặn dò lão ma ma bên cạnh thái hậu, nói ra tên một trăm loại hoa cỏ cùng với những nguyên liệu luyện chế khác.
Có đỉnh tức trong tay thành phần của một trăm loại hoa cỏ trong Bách Hương Đan đã bị Diệp Lăng Nguyệt nhận biết rõ ràng.
Nói đến độ khó trong luyện chế Bách Hương Đan lớn nhất lại không phải là luyện chế mà là thu thập đủ một trăm loại hoa thơm.
Đại Hạ bây giờ đã là cuối thu bắt đầu vào mùa đông, phần lớn hoa cỏ đều đã héo khô.
Nếu ở những nơi khác, Diệp Lăng Nguyệt có thể vì nguyên liệu không đủ nên không có cách nào để luyện chế Bách Hương Đan, nhưng nàng bây giờ đang ở Hạ cung thì cũng không lo nữa.
Trong Hạ cung đủ loại hoa tươi cái gì cần có đều có. Trong hoàng cung còn có mấy noãn phòng, bên trong một năm bốn mùa hoa tươi nở rộ.
Rất nhanh chóng, dưới sự giúp đỡ của lão ma ma bên cạnh thái hậu, đã gom đủ số hoa tươi, nguyên liệu cũng chuẩn bị xong, Diệp Lăng Nguyệt liền bắt tay vào luyện đan.
“Khoan đã, hay là để cho Diệp quận chúa ở trước mặt chúng ta diễn luyện một phen làm thế nào luyện chế ra Bách Hương Đan.” Lúc Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị tiến vào đan phòng, Yểu tần gọi nàng lại.
Chuyện Diệp Lăng Nguyệt luyện chế ra đan dược ngũ phẩm hoàng văn, sau chuyện này nghĩ lại Yểu tần rất hoài nghi.
Yểu tần chưa từng nghe nói qua tứ đỉnh phương sĩ có thể độc lập luyện chế ra ngũ phẩm đan dược. Nàng tuyệt đối không tin Diệp Lăng Nguyệt có bản lĩnh như vậy.
Có lẽ là Long Ngữ đại sư âm thầm ra tay giúp đỡ.
Nếu như ở trước mặt mọi người luyện đan Diệp Lăng Nguyệt sẽ không có bất kỳ mánh khóe nào.
“Nếu Yểu tần muốn xem ta luyện đan, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Diệp Lăng Nguyệt vui vẻ phóng khoáng. Nàng sai người dọn đan đỉnh ra dựa theo thứ tự rồi từ từ đem hoa cỏ không giống nhau ném vào trong đan đỉnh.
Bây giờ nàng khống chế đỉnh tức đã đến bước lô hỏa thuần thanh. Những thứ hoa cỏ này chỉ cần một khi qua tay nàng,
tinh hoa trong cánh hoa cũng đã tinh luyện xong. Trong mắt mọi người cơ bản không nhìn ra cái gì mờ ám.
Trong đan đỉnh cánh hoa của một trăm loại hoa cỏ bị đan hỏa nuốt mất, ngưng tụ thành màu sắc và đủ loại mùi thơm dịch châu không giống nhau.
Động tác của Diệp Lăng Nguyệt đâu vào đấy, nhìn qua giống như một phương sĩ lão luyện.
Thái hậu và Hạ Đế nhìn kinh ngạc không thôi.
Long Ngữ đại sư cũng gật đầu liên tục.
Một bên tinh luyện tinh hoa bên trong hoa cỏ, một bên khống chế dung hợp dịch châu. Điều này cần trình độ khống chế tinh thần lực của Diệp Lăng Nguyệt đạt tới kỹ thuật vượt qua người thường.
Diệp Lăng Nguyệt dùng tinh thần lực khống chế hỏa hầu trong đan đỉnh, vừa đem đủ loại dịch châu ngưng tụ lại với nhau, trải qua khống chế lần này, tinh thần lực của nàng sẽ nâng cao hơn một bước.
“Ngưng!”
Ước chừng là sau một canh giờ, vẻ mặt Diệp Lăng Nguyệt rất thoải mái, nhưng dịch châu trong đan đỉnh đã ngưng tụ thành một hai viên đan dược.
Theo tiếng kêu của Diệp Lăng Nguyệt, chất lỏng đan dược cuối cùng đã tạo thành một hai viên đan dược.
Khi đan dược được hình thành, từ bên trong chiếu ra giống như vầng sáng chói lóa của ánh mặt trời.
Hào quang chói mắt ở giữa còn kèm theo một ánh hào quang màu đỏ.
Lại qua một hôì, toàn bộ trong đan phòng liền bay ra một mùi đan hương dịu nhẹ không thua gì mùi thơm trên người Yểu Tần.
Diệp Lăng Nguyệt thu năm ngón tay lại, hai viên đan dược trong đan đỉnh từ trên không bay ra ngoài, rơi vào lòng bàn tay của Diệp Lăng Nguyệt.
Nhìn trên lòng bàn tay nàng, hai viên đan dược kia tròn vo, đan thể hoàn mỹ không khuyết, màu sắc giống như hồng bảo thạch vậy.
Phía trên còn lấp lánh một đường hồng văn mỹ lệ. Tam phẩm Hồng Văn Bách Hương Đan, hoàn thành!
Khi đan dược đặt ở trước mặt Yểu tần, miệng nhỏ nhắn thu hút người khác của nàng mở thật to.
Hai viên đan dược này giống y hệt với viên Bách Hương Đan của Yểu tần.
Sao có thể thế được, một tiểu phương sĩ lại thật sự luyện chế ra Hồng Văn Bách Hương Đan.
Rõ ràng là mùi thơm khắp nơi, nhưng lúc này Yểu tần nhất thời lại có cảm giác như nuốt phải con ruồi vậy.
“Tốt, thật là thần hồ kỳ kỹ. Diệp nha đầu không ngờ rằng kỹ thuật luyện đan của ngươi lợi hại như vậy.” Thái hậu không nhịn được lên tiếng tán dương. Trong mắt Hạ Đế, cũng có mấy phần tán thưởng.
“Yểu tần, không biết hai viên Bách Hương Đan này, ngươi có hài lòng không?”
Yểu tần đột nhiên không nói nên lời, coi như là “Vị kia” đích thân tới, chỉ sợ cũng không nhìn ra một chút khuyết điểm nào.
“Tiếp theo sẽ là Yểu tần luyện đan. Chắc Yểu tần cũng biết, ta chỉ là một tứ đỉnh phương sĩ, cũng không có đan dược gì giỏi nhất. Sở trường của ta là luyện chế tụ nguyên dịch.” Đôi môi đỏ chót của Diệp Lăng Nguyệt vừa đóng vừa mở, đưa viên đan ra.
Tụ nguyên dịch?
Đây chẳng phải là nhất phẩm đan dịch à?
Yểu tần còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Loại tụ nguyên dịch này, hồi đầu ở Thu Phong trấn rất trân quý, nhưng ở Hạ Đô nơi đại đô thành thị phồn hoa này tối đa cũng chỉ có thể coi như là hàng chợ.
Chỉ có những võ giả hạ đẳng trong quân doanh mới sử dụng tụ nguyên dịch.
Yểu tần nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười.
Thái hậu cũng sốt ruột, hướng về phía Long Ngữ đại sư nháy mắt muốn lão khuyên Diệp Lăng Nguyệt thay đổi dự tính ban đầu.
Long Ngữ đại sư trầm ngâm xuống, không lên tiếng.
Từ Lam Văn Huyền Âm đan để đánh giá, người học trò yêu quý của lão sở trường nhất hẳn là luyện chế đan dược sơ cấp. Long Ngữ đại sư tin tưởng tiểu nha đầu giảo hoạt này tuyệt sẽ không bị hớ.
Tụ nguyên dịch là dược dịch luyện chế đầu tiên lúc Diệp Lăng Nguyệt mới bắt đầu học luyện đan dược.
Đồng thời cũng là dược dịch mà Diệp Lăng Nguyệt luyện chế nhiều nhất. Ban đầu để đột phá luyện thể cảnh số lần nàng luyện chế tụ nguyên dịch không dưới nghìn lần.
Và bây giờ Diệp Lăng Nguyệt cũng thường xuyên đem tụ nguyên dịch mà mình đích thân luyện chế giao cho những đệ tử mới nhập môn Quỷ Môn để tẩy rửa bụi trần, gạt bò tạp niệm.
Chỉ thấy nàng lấy ra một bình tụ nguyên dịch ném cho Yểu tần.