Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 173: Độc không chết được ngươi, chỉ hù dọa ngươi

Trí nhớ của Diệp Lăng Nguyệt rất tốt. Nàng có thể phán đoán, vị cung nữ này chính là người của Lạc quý phi.

Ý thức được có gì đó không đúng, Diệp Lăng Nguyệt cảnh giác trong lòng, sắc mặt không thay đổi.

“Đa tạ cô cô, ở đây có một miếng Kim Diệp Tử, mời cô cô nhận. Sau này còn nhờ cô cô nhiều, ở Thiên Hậu nói tốt cho vài câu.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói, móc ra một miếng Kim Diệp Tử, đưa cho cung nữ.

Lúc lấy Kim Diệp Tử ra, ngón tay Diệp Lăng Nguyệt vuốt vuốt lên Kim Diệp Tử.

Thấy Kim Diệp Tử, ánh mắt cung nữ kia lộ rõ lòng tham. Ả vội nhận lấy miếng Kim Diệp Tử, ngoài miệng nói khách khí mấy câu.

Diệp Lăng Nguyệt dứt lời, đi về phía trước Cung Lạc.

“Đắc tội với Lạc quý phi, ngươi cũng đừng mong có thể sống yên ổn trong cung.” Ả cung nữ hướng về phía bóng lưng Diệp Lăng Nguyệt hung hắng nói với.

Ả đang xem xét Kim Diệp Tử trong tay xem chất lượng, đưa vào miệng cắn, đích thực là vàng thượng đẳng, lúc này cung nữ mới thu Kim Diệp Tử lại.

Ở phía trước cửa cung, là Triều Hoa Cung của hoàng hậu. Từ lúc Lục hoàng tử bị

“bệnh kia”, hoàng hậu liền cho phong tỏa trong ngoài Triều Hoa Cung, nếu ai dám xông vào, chỉ có một chữ “chết”.

Diệp Lăng Nguyệt hôm nay vừa mới vào cung, dĩ nhiên là không biết điều bí mật này,

Ả cung nữ kia chính là người của Lạc quý phi cài ở bên cạnh thái hậu, sau khi ả chỉ đường, liền chạy một mạch từ con đường nhỏ đến chỗ Lạc quý phi đưa tin.

Trong Bách Phượng Cung của thái hậu. Thái hậu đang nhắm hai mắt. Nữ cung bên cạnh pha một ly trà, đưa tới.

Hương trà phảng phất, uống một ngụm, thái hậu mở mắt ra.

“Trà này?”

“Khởi bẩm thái hậu, nước trà và lá trà này, đều là Diệp quận chủ hôm nay mang vào cung, nói là từ quê gửi đến, nô tỳ nhìn lá trà chất lượng rất tốt, liền tự ý nhận.” Nữ cung là người đã cao tuổi ở bên cạnh thái hậu, nắm rất rõ sở thích của thái hậu.

“Trà là trà ngon, người cũng là tình cờ.” thái hậu trầm ngâm, đăm chiêu nhìn lá trà trong ly.

Trà này, đúng là trà ngon thượng đẳng, so với cung trà của hoàng cung còn ngon miệng hơn. Nước trà vừa thanh đạm lại ngọt miệng.

“Vậy ý thái hậu thế nào ạ, để cho Xảo Vân đưa Diệp quận chủ đi ra ngoài. Xảo Vân là người của quý phi nương nương.” Nữ cung không hiểu, thái hậu biết rõ Lạc quý phi bởi vì chuyện Hồng phủ, có thành kiến đối với Diệp quận chủ.

“Hoàng cung nơi này, không phải là ngươi chết thì là ta chết. Đứa bé ấy là một đứa trẻ thông minh, sự kiêu căng của Lạc quý phi, sớm muộn gì sẽ có người chèn ép xuống.” thái hậu dứt lời, uống một hơi cạn nước trà trong ly, ánh mắt lấp lánh, sớm đã không phải là cơ thể suy yếu giữa ban ngày.

“Ngươi tận mắt nhìn thấy Diệp quận chủ tiến vào Triều Hoa Cung của hoàng hậu?”

Lạc quý phi dung nhan mỹ lệ đang ngồi trên ghế quý phi, vuốt vuốt Ngọc Như Ý trong tay.

“Nô tỳ nhìn rất rõ, nhưng Quý Phi nương nương, Diệp quận chủ kia hình như rất được thái hậu yêu quý. Hôm nay thái hậu còn đem lệnh bài tiến cung ban cho nàng ta, nếu nàng ta chết, thái hậu sẽ?” Ả tiểu cung nữ đem cả chuyện hôm nay thái hậu giữ Diệp Lăng Nguyệt lại dùng bữa, còn cả chuyện tán thưởng nàng, đều nói hết cho Lạc quý phi.

“Ta chính là muốn cho thái hậu truy cứu, tiện nhân Hoàng hậu kia một ngày không chết, ta một ngày cũng không thể leo lên vị trí Hoàng hậu được. Ả đem người thái hậu gϊếŧ chết, thái hậu sẽ không dễ dàng tha cho ả. Đến lúc đó, toàn bộ hậu cung, chính là thiên hạ của ta.” Lạc quý phi vừa nói, vẻ mặt vui sướиɠ, tràn đầy đắc ý.

Nàng phảng phất thấy chính mình mặc Phượng Bào, dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ.

Lạc quý phi đang vui mừng, vẻ mặt cung nữ đang quỳ xuống trước mặt nàng bỗng nhiên phát ra tiếng kêu kinh sợ.

“Quý Phi nương nương...” Ả cung nữ Xảo Vân đột nhiên ngã xuống lăn lộn dưới đất. Trên người nàng da thịt nứt toác, máu chảy lênh láng trên mặt đất. Chỉ trong thời gian vừa đủ thở một hơi, mà ả cung nữ đang sống sờ sờ bỗng chốc hóa thành một đám nước bẩn, chỉ sót lại quần áo và hai con ngươi.

“A!!”

Lạc quý phi bị dọa sợ đến mặt mày thất sắc, từ trên ghế quý phi lăn xuống đất, cả người không ngừng run run.

“Quý phi, Xảo Vân ả...” Vài cung nữ muốn lên kiểm tra tình hình Xảo Vân sống chết thế nào. Khi vừa mới giẫm phải đống nước bẩn kia thân thể liền nứt toác, sau một hồi cũng giống như Xảo Vân bị chết một cách nhanh gọn.

Trong cung điện của Lạc quý phi, tất cả đều hỗn loạn.

Một người vẫn còn sống sờ sờ như vậy, thế mà thoáng cái đã không còn nữa.

“Quý Phi, Xảo Vân bị trúng độc.” Bên cạnh Lạc quý phi, một người quản nữ sáng suốt hơn, cẩn thận kiểm tra thi hài của Xảo Vân. “Nhưng không nhìn ra đó là độc gì.”

“Thật không may, còn không đem thi hài của bọn chúng vứt ra ngoài, dọn dẹp sạch sẽ. Chuyện tối nay, ai cũng không được tiết lộ ra ngoài.” Lạc quý phi uống một viên an thần đan, mới bình tĩnh trở lại.

Chuyện của Xảo Vân, Lạc quý phi cũng không dám lên tiếng. Trong lòng nàng hoài nghi đến thái hậu đã âm thầm ra tay hạ độc Xảo Vân, hoặc là người khác, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại duy chỉ không nghĩ tới Diệp Lăng Nguyệt.

Bởi vì, nàng bất luận thế nào cũng không nghĩ ra, một tiểu nha đầu mới chỉ có mười bốn tuổi, lại có độc lợi hại như vậy.

Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt đã tiến vào Triều Hoa Cung. Nàng tính toán thời gian, sắp đến lúc độc phát tác, hơn nữa nếu không đoán sai, độc bôi trên Kim Diệp Tử có lẽ đã khiến cung nữ kia phát tác độc tố ngay trước mặt Lạc quý phi dẫn đến tử vong.

Có thể tưởng tượng, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ của Lạc quý phi.

Độc trên người Xảo Vân, chính là Diệp Lăng Nguyệt hạ. Trên miếng Kim Diệp Tử kia, bôi lên một loại độc mới mà nàng dùng trứng rắn hổ mang và Băng Ngưng Thảo luyện chế ra. Loại độc này, sau khi dính vào da thịt chỉ trong nửa canh giờ, sẽ khiến cho huyết dịch toàn thân hóa thành kịch độc. Khiến cho xương cốt trong người chỉ nháy mắt không còn tồn tại.

Người không hại ta ta không hại người. Nếu người phạm ta, chết không toàn thây.

Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh lùng, quẹo vào một hành lang, phía trước là một mảng đen thui, không có bất cứ động tĩnh gì.

Diệp Lăng Nguyệt sau khi tiến vào tòa cung điện này, mới phát hiện, cung điện rất đáng sợ không khác là bao so với Bách Phượng Cung của thái hậu.

Chỉ là, một tòa cung điện lớn như vậy mà ngay cả bóng ma cũng không thấy, không có cung nữ, thị vệ cũng không. Ngay cả cây cối đều giống như thiếu người chăm sóc thường xuyên

khô héo hết.

Cả tòa cung điện không khí trầm lặng, giống như là một bóng ma đen thui mở to miệng, chờ thời cơ nuốt hết tất cả nơi này vào bên trong.

Nơi này không phải là Lãnh Cung chứ? Diệp Lăng Nguyệt buồn bực, nhưng vào lúc này...

Phù…

Trong không trung, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng nhưng lại lẫm liệt.

Mấy chục mũi tên ngầm từ chỗ tối bắn ra, Diệp Lăng Nguyệt trong lòng đã có cảnh giác.

Dường như là trong nháy mắt, lá chắn bảo vệ được những bộ phận dễ xâm hại trên cơ thể người.

Từng bóng người, gào thét đi ra. Trong bóng người ngầm chứa Nguyên Lực Dương Cương màu vàng kim, chỗ tối lại mai phục mười mấy tên Cao Thủ Tiên Thiên.

Trước mắt không có đường lui, Diệp Lăng Nguyệt hít sâu một hơi, cùng lúc điều động nguyên lực trong cơ thể. Ống tay áo phất lên, chỉ thấy được trong bóng tối, Kim Thạch Hỏa Hoa bay tung tóe. Mấy chục tên ngầm bị lá chắn ngăn lại, hoặc là đâm vào Long Tiên Châm.