Đến sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Hoàng Ngọc rốt cuộc đã tỉnh lại.
Lúc thấy Vũ Hầu Cổ Thương Thiên, Diệp Hoàng Ngọc đầu tiên là ngẩn người ra, ngay sau đó vội vàng quỳ xuống đất.
“Đa tạ ân cứu mạng của Võ Hầu đại nhân.”
Diệp Hoàng Ngọc biết rất rõ về vết thương của mình. Trừ phi có cao thủ luân hồi ngũ đạo trở lên, nếu không nàng thật khó mà sống sót.
Trong Hạ Đô, có tu vi này lại là ở tuổi tác như vậy, chỉ có một mình Vũ Hầu Cổ Thương Thiên.
“Đứng lên đi, lão phu cứu ngươi, cũng là nể mặt người khác.”
Nguyên Lực của Cổ Thương Thiên hao phí không ít, đang điều tức khôi phục Nguyên Lực.
Nhưng Diệp Hoàng Ngọc, lại không có đứng lên.
“Ngươi làm cái gì vậy? Lão phu đã nói rồi, cứu ngươi là ta đang nể mặt một người cố nhân.” Cổ Thương Thiên mặc dù đã cứu sống Diệp Hoàng Ngọc, nhưng trong lòng vẫn là có một chút khó chịu.
“Ân cứu mạng, không cần báo đáp. Xin Võ Hầu lão tiền bối
có thể thu nhận Phượng Hoàng Ngọc làm đồ đệ. Phượng Hoàng Ngọc nguyện ý hầu hạ, báo đáp ân tình của ngài.” Diệp Hoàng Ngọc vẫn
nhất định không chịu đứng dậy.
Cuộc đời này của Diệp Hoàng Ngọc, hai lên hai xuống. Hai lần đều suýt nữa chết ở trong tay của người nhà Hồng phủ.
Sau lần lần gặp trắc trở này của nàng, lại
ngộ ra rất nhiều chuyện. Với Hồng Phóng và với Hồng phủ, cũng chỉ còn lại một mảnh hận ý.
Nàng muốn báo thù, nhưng chỉ
dựa vào một mình nàng thì không có cách nào làm rung chuyển Hồng phủ. Nàng càng không thể liên lụy tới con gái Lăng Nguyệt, cho nên nàng phải học cách nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến lúc bản thân mình lông cánh đầy đủ sẽ cho Hồng Phóng một đòn chí mạng.
“Ngươi muốn bái ta làm thầy? Nhưng mà, ngươi biết đấy lão phu chưa bao giờ thu nhận nữ đồ.” Cổ Thương Thiên ngoài sự khϊếp sợ thì cũng có vài phần cảm khái.
Thật ra thì, lúc chữa thương vừa rồi cho Diệp Hoàng Ngọc, Cổ Thương Thiên liền đã phát hiện ra Diệp Hoàng Ngọc thiên phú không tầm thường. Nàng lại đã dùng qua Thất phẩm Hồng văn Đan dược, lần này sau khi đột phá Đại Nguyên Đan Cảnh, chỉ cần cẩn thận hết sức. Ngày ngày tu luyện, nhất định sẽ là làm nên công to.
Nếu không phải Cổ Thương Thiên thấy nàng là thân con gái, thì lão thật muốn nhận Diệp Hoàng Ngọc làm đồ đệ.
Nào biết được rằng Cổ Thương Thiên vừa nói xong, Diệp Hoàng Ngọc bỗng nhiên giơ tay lên. Chỉ thấy nàng nắm lấy bàn tay, một luồng
Nguyên Lực lướt qua, tóc dài trên vai chợt rơi xuống, thì ra là cắt tóc, lấy làm tấm lòng minh kỳ bái sư học nghệ.
“Ngươi...” Cổ Thương Thiên nhất thời cứng họng. “Thôi thôi thôi, ta và ngươi cũng coi như là hữu duyên. Từ nay về sau, ngươi hãy theo ở bên cạnh ta. Còn về phần có thể báo thù hay không, thì phải xem cơ duyên của ngươi thôi. Đi ra mở cửa đi, mọi người bên ngoài đã đợi một đêm rồi.”
Lúc cửa phòng mở ra, Diệp Lăng Nguyệt và vợ chồng Lam gia, lập tức xông vào.
Thấy trên mặt đất là một đống tóc dài, còn thấy mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc đứng ở bên cạnh Cổ Thương Thiên. Diệp Lăng Nguyệt lại có một chút ngạc nhiên.
“Mẹ, người đây là?”
“Ta không sao. Mấy ngày nay, con đã phải chịu khổ rồi.” Diệp Hoàng Ngọc từ lời kể của Cổ Thương Thiên mà biết được con gái vì mình mà đã phải chịu rất nhiều cực khổ.
Nghĩ tới những điều này, cũng là vì sự lỗ mãng của mình mà nên. Diệp Hoàng Ngọc cũng cảm thấy vô cùng ân hận.
“Mẹ, vết thương của người đã đỡ rồi sao, hơn nữa tu vi của người...” Sau một hồi kiểm tra, Diệp Lăng Nguyệt cả kinh.
Vết thương của mẫu thân không những hoàn toàn phục hồi mà tu vi của bà còn hung hãn phồng lên một mảng lớn. Dựa vào công pháp, Diệp Hoàng Ngọc cưỡng ép đột phá đến Đan Cảnh, sau lần chữa trị vết thương này, cuối cùng nhất cử đột phá thành võ giả Đại Nguyên Đan Cảnh, chỉ cách luân hồi cảnh một bước ngắn.
“Lăng Nguyệt, ta đã bái Võ Hầu đại nhân làm thầy. Từ nay về sau, ta sẽ đi theo Võ Hầu đại nhân, không thể thường xuyên đến thăm con, con phải thật bảo trọng.” Diệp Hoàng Ngọc nhìn người con gái trước mắt, ánh mắt tràn đầy thương yêu.
“Cái gì? Diệp tam tiểu thư, người bái làm thầy...” Lam Ứng Vũ vẫn còn có chút không kịp phản ứng:
“Không đúng, nên đổi lại gọi là sư muội.”
Lam Ứng Vũ mặt mày vui vẻ. Vũ Hầu đã vài chục năm nay không có thu nhận học trò. Không nghĩ rằng, mà thoáng cái liền thu nhận Diệp Hoàng Ngọc làm đồ đệ. Nhưng như thế này cũng tốt, thân càng thêm thân, cuối cùng từ chuyện xấu lại biến thành chuyện vui.
“Chuyện thái tử bị đâm này không phải chuyện đùa. Từ nay về sau, trên đời sẽ không có Diệp Hoàng Ngọc, tiểu sư muội của ngươi đã đổi tên thành Cổ Phượng, chính là đồ đệ nhỏ nhất của ta. Từ nay về sau, sẽ theo ta học võ học và binh pháp.” Cổ Thương Thiên đã thay Diệp Hoàng Ngọc tạo cho mình một thân phận hoàn toàn mới. Từ nay trở đi, Cổ phượng sẽ lấy thân phận là đàn ông, đi theo lão.
Cứ cho là đám người Hồng Phóng, đem lật tung cả Hạ Đô lên cũng tuyệt không thể ngờ rằng, thích khách trốn ở bên cạnh người Vũ Hầu.
Nhưng điều này cũng xem là có chút thú vị, từ nay về sau, Diệp Hoàng Ngọc phải cùng Diệp Lăng Nguyệt tách ra. Hai mẹ con rõ ràng đều ở Hạ Đô nhưng lại không thể gặp mặt nhau. Nghĩ tới điều này, Diệp Hoàng Ngọc cũng không khỏi không phiền lòng.
“Lăng Nguyệt, bây giờ ngươi cũng coi như là đồ tôn của lão phu. Động một chút là bất tỉnh, như thế không thể được. Ở đây ta có một phần võ học thạch khắc, ngươi cầm lấy mà học tập, tránh cho bị khi dễ ở khắp nơi, mất mặt lão phu.” Cổ Thương Thiên thấy bộ dáng sinh ly tử biệt của hai mẹ con dựng râu trợn mắt lên, tiện tay liền ném cho Diệp Lăng Nguyệt một khối võ học thạch khắc.
Ánh mắt ấy khiến cho Diệp Lăng Nguyệt thấy quen thuộc đến mức dị thường.
Trong đầu nàng, nháy mắt liền xuất hiện bóng dáng của một người, Quỷ Đế Vu Trọng.
Người kia mỗi lần nhìn thấy nàng, đều dùng những lời nói ác độc mà giễu cợt nàng một phen, quá yếu ớt.
Từ trong thâm tâm Diệp Lăng Nguyệt kêu là một tiếng không phục. Ngươi mới yếu ớt ấy, cả nhà ngươi đều yếu. Nếu cho nàng thêm một chút thời gian nữa, để cho nàng luyện nốt mấy châm còn sót lại của Quỷ Môn thập tam châm, nhất định khiến Vũ Hầu kêu oa oa.
Trong thâm tâm Diệp Lăng Nguyệt âm thầm không phục, nhưng món quà đã dâng tới tận tay nàng thì nàng vẫn nên nhận lấy. Võ học thạch khắc mà Vũ Hầu Cổ Thương Thiên đưa cho, tuyệt đối là thứ tốt.
Diệp Lăng Nguyệt cúi đầu nhìn một cái, bên trên khối đá kia viết “Cửu chuyển phượng thân.”
“Đây là một môn võ học Luyện thể dùng, xuất xứ từ Phượng Hoàng Niết Bàn, ý là Bất Tử Phượng Hoàng thân. Là năm đó lão phu trong lúc vô tình có được một quyển công pháp thích hợp cho nữ tử học. Môn công pháp này, thích hợp nhất từ Hậu Thiên, ngươi luyện thì không thể tốt hơn nữa.” Cổ Thương Thiên biết Diệp Lăng Nguyệt là Hậu Thiên Võ Giả,
Trên thực tế, “Cửu chuyển phượng thân” và luân hồi lục đạo của võ giả luân hồi cảnh có chút tương tự. Nếu là tu luyện thành cửu chuyển phượng thân, từ góc độ thể xác, chắc chắn đủ để chống đỡ được với cường giả luân hồi cảnh.
Cổ Thương Thiên vốn còn định đem quyển võ học này truyền thụ cho Diệp Hoàng Ngọc. Chỉ tiếc, tu vi và tuổi tác của nàng cũng hơi lớn một chút. Cũng đã qua thời kỳ tốt nhất để học cửu chuyển phượng thân.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe xong, ở trong lòng liền thề rằng. Sau ngày hôm nay, nàng nhất định phải tu luyện gấp bội, bất luận như thế nào, cũng phải để cho Vũ Hầu nhìn nàng bằng một con mắt khác.
“Lăng Nguyệt, vết thương lần này của ta, ngoại trừ Võ Hầu đại nhân ra, thì vẫn phải cám ơn Phượng Tân. Nếu sau này con gặp hắn, nhất định phải thay mẹ cảm ơn hắn.” Sau khi Diệp Hoàng Ngọc dặn dò mấy câu liền theo Vũ Hầu rời đi.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới nhớ ra. Phượng Tân ngày hôm đó sau khi dầm mưa, không biết hắn thế nào rồi.
Vội vã hỏi thăm chỗ ở của Phượng Vương ở Hạ Đô, Diệp Lăng Nguyệt liền đi thăm bệnh.