“Hồng Lục phu nhân, vị này là Lam nhị tiểu thư, hai vị này là Phong tiểu thư và Lưu thiếu gia, bọn họ đều là bạn tốt của ta.” Thanh Hải thế tử cũng biết vị này Hồng Lục phu nhân, nhìn dung mạo xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng thực ra không hề đơn giản.
Trong Hồng phủ, các phòng cũng nạp không ít thϊếp thất, nô tì xinh đẹp, duy chỉ Lục gia Hồng phủ là Hồng Phóng, mấy năm này một đường thẳng tới mây xanh, trong phòng chỉ có người vợ xinh đẹp này, không có một thϊếp thất nào.
Bọn họ đều nói Hồng Phóng đối với Gia Cát Nhu yêu thương có thừa, không muốn cưới thêm thϊếp thất, nhưng nguyên nhân thật sự thì e là chỉ có hai vợ chồng họ mới biết.
Hồng Phóng là con thứ của Hồng Phủ, nhưng lại có thể có được ngày hôm nay, có lẽ may mà dựa vào người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này, Thanh Hải thế tử có thể không để Hồng Phủ ở trong mắt, nhưng lại không dám coi thường thế lực đứng phía sau Gia Cát Nhu.
“Hóa ra là nhị tiểu thư của phủ Tướng Quân, thật là thất lễ thất lễ.” Đôi mắt đẹp của Gia Cát Nhu khẽ mỉm cười, mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt đầy vẻ khinh bỉ, đúng là giống hệt Hồng Ngọc Lang.
Nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt của Diệp Lăng Nguyệt, khóe miệng Gia Cát Nhu run lên một cái cực kỳ nhỏ.
Sao lại giống nhau như thế... Đây là nhị tiểu thư của Lam phủ, sao đôi mắt kia rất giống với ả tiện nhân ngày trước, Diệp Hoàng Ngọc.
Cái tuổi này, chẳng lẽ nói, nàng là...
“Hồng Lục phu nhân, hữu lễ.” Đúng lúc Gia Cát Nhu sinh lòng nghi ngờ, tiếng nói của Diệp Lăng Nguyệt làm cho nàng ta khôi phục tinh thần.
Tiếng gọi Hồng Lục phu nhân này, làm cho Gia Cát Nhu tỉnh lại.
Nhất định do nàng ta vừa mới nhìn linh thú nên bị hoa mắt.
Nghiệt chủng Diệp Hoàng Ngọc đó, trước đây đã bị vυ' Trương đẩy ngã trở thành kẻ ngu xuẩn, ngay cả thần tiên cũng không cứu được.
Người trước mặt này là Lam nhị tiểu thư, mặc dù có vài điểm giống với Diệp Hoàng Ngọc, nhưng cô ta là người bình thường, làm sao có thể là đồ ngốc đó được chứ.
Nhất định là vừa mới nhìn thú cưng nên bị hoa mắt, mới sinh ra hiểu lầm như vậy, Gia Cát Nhu nghĩ thầm.
“Mẹ, hay là chúng ta chọn những trứng thú cưng thượng hạng và cao cấp đi.” Hồng Ngọc Oánh coi thường Diệp Lăng Nguyệt, bèn đi chọn một quả trứng thú cưng năm trăm tiền vàng.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt cố ý muốn chọn “trứng duyên”, Thanh Hải thế tử chỉ có thể bảo ông chủ chuyển toàn bộ trứng thú cưng trong cửa hàng của bọn họ ra ngoài.
So với trứng thượng hạng, thì những quả trứng duyên này giá cả rẻ hơn rất nhiều, chỉ cần năm mươi tiền vàng là có thể mua được một quả.
Diệp Lăng Nguyệt cũng không để ý tới hai mẹ con kia, nàng cùng với Lưu Thành và Phong Tuyết ở bên trong chọn.
Lưu Thành và Phong Tuyết đều mới vào nghề, dưới cái nhìn của bọn họ thì mỗi một loại trứng thú đều không khác nhau nhiều, liền dứt khoát giao cho Diệp Lăng Nguyệt.
Cho dù hôm nay có chọn được thú cưng cũng là nhờ có Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng cũng rất cẩn thận, chọn lựa từng cái một
Diệp Lăng Nguyệt giả vờ đang chọn lựa, trên thực tế, trong tay lại lặng lẽ phân chia hơi thở thành từng luồng, thâm nhập vào bên trong trứng thú.
Nhưng mà chất lượng của nhóm Trứng duyên này rất bình thường, phần lớn đều là trứng chết không thể ấp nở...
Ở bên kia, Gia Cát Nhu và Hồng Ngọc Oánh cũng đã chọn được ba quả trứng thú, Gia Cát Nhu là đệ tử của tổ tiên, trên phương diện này ánh mắt cũng không tệ
“Mẹ, người xem dáng vẻ nhà quê của bọn người Lam phủ kia kìa, cô ta cho rằng chọn trứng thú như là chọn trứng gà hay sao, còn sờ từng cái, thật là quê mùa.” Hồng Ngọc Oánh bật ra một tiếng cười.
“Ngọc Oánh, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con là con gái nhà thế gia vọng tộc, Thanh Hải thế tử vẫn còn ở đây, nếu không muốn để lại cho hắn ta ấn tượng xấu, thì đoan trang hơn một chút đi.” Gia Cát Nhu cau mày.
Một lát sau, Diệp Lăng Nguyệt chọn được một quả trứng thú.
“Phong tỷ tỷ, quả trứng này không tệ, nó thuộc về tỷ.” Diệp Lăng Nguyệt moi ra một quả, có thể là trứng đà điểu, đưa cho Phong Tuyết.
“Thị lực của cô nương không tệ, quả này nằm trong nhóm trứng duyên, là số ít ỏi trong mấy quả trứng tốt, chỉ tiếc là tỷ lệ ấp nở không cao, đại khái chỉ khoảng chừng trên dưới hai mươi phần trăm.” Chủ tiệm thú cưng trước đó vì bị Diệp Lăng Nguyệt hại gã kiếm được ít tiền, có chút không thích, nhưng nhìn Diệp Lăng Nguyệt chọn lựa được trứng, cũng phải gật đầu một cái.
Thật ra thì quả trứng này phải nằm ở giữa cấp bốn và cấp năm, nên được coi là loại trứng tốt, nhưng mà tỉ lệ ấp nở quá thấp, cho nên mới phải xếp nó vào nhóm trứng duyên.
Nói một cách thông thường, trứng tốt phải có tỷ lệ ấp nở khoảng năm mươi phần trăm trở lên.
Hai mươi phần trăm... Ông chủ này xem ra là người thành thật, nhưng mà, sau khi được khí tức của mình thâm nhập vào làm thay đổi, tỷ lệ nở sao có thể còn hai mươi phần trăm được, Diệp Lăng Nguyệt bảo đảm, tỷ lệ ấp nở bây giờ thấp nhất cũng phải tám mươi phần trăm trở lên.
“Đã chọn rồi, thì trực tiếp giao cho tiệm thú cưng ấp trứng đi, trong cửa hàng có phương pháp ấp trứng đặc biệt, khoảng một giờ là có thể ấp cho trứng nở.” Thanh Hải thế tử thấy Diệp Lăng Nguyệt chỉ cần trứng duyên, đã tiết kiệm hộ y một số tiền lớn, liền dứt khoát hào phóng bỏ thêm một trăm tiền vàng, để cho cửa tiệm thú cưng trực tiếp ấp trứng.
Lúc này, mẹ con Gia Cát Nhu cũng đang đợi quả trứng thượng hạng của họ ấp nở ra thú cưng.
Trứng thú của hai người, dường như được đưa vào phòng ấp trứng cùng một thời gian.
Diệp Lăng Nguyệt chọn một quả trứng thú, đưa cho Lưu Thành.
Qua một lúc lâu, có tin tức của phòng ấp trứng.
“Chúc mừng Hồng Lục phu nhân. Hồng tiểu thư, trứng thú của các người ấp nở ra một con linh thú cấp ba.”
Vừa nghe thấy trứng thượng hạng của mình chỉ nở ra một con linh thú cấp ba, sắc mặt của hai mẹ con Gia Cát Nhu cũng không tốt lắm.
“Mẹ, con nhất định phải có con linh thú cấp năm giống như của ca ca.” Tính tiểu thư của Hồng Ngọc Oánh lại phát tác.
“Được, được, chúng ta lại chọn thêm một quả.” Gia Cát Nhu chỉ có thể bỏ ra năm trăm lượng vàng, mua thêm một quả trứng cao cấp khác.
“Chúc mừng Phong tiểu thư, trứng thú của ngươi nở ra một con Hỏa Vân Chiến Báo cấp năm.”
Linh thú cấp năm?
Một quả trứng duyên, làm sao có thể ấp ra một con Hỏa Vân Chiến Báo cấp năm?
Đây chính là cấp năm, sau khi trưởng thành, thực lực có thể so với Tiên Thiên cảnh, vậy Phong Tuyết ở phủ Đô Đốc, có được Hỏa Vân Chiến Báo cấp năm, sau này ở Hoằng Vũ điện, khả năng vùng lên rất lớn, còn ai dám động đến nàng ta nữa.
Chỉ nghe “beng” một tiếng, trứng thú trong tay Hồng Ngọc Oánh không ổn định, rơi xuống mặt đất nát bét, mắt nàng ta trợn lên, cái gì, loại quê mùa thấp bé chọn trứng duyên đó, mà lại là linh thú cấp năm?
“Ngọc Oánh, con đây là...” Gia Cát Nhu thương tiếc không thôi, đứa nhỏ này, một quả trứng cao cấp thật tốt, lại bị phá hủy.
Ngay cả Thanh Hải thế tử, còn có ông chủ cửa tiệm thú cưng cũng bị làm cho khϊếp sợ không thôi.
Chẳng qua chỉ là một quả trứng duyên, lại chọn trúng linh thú cấp năm, hơn nữa còn ấp trứng thành công, vận may này...
Thanh Hải thế tử mang theo mấy phần cảm xúc, nhưng mà y cũng không ước ao lắm, Hỏa Vân Chiến Báo, trong vườn của y cũng có thú quý báu, nên cũng không thấy quá hiếm.
Nhưng còn có tin tức làm cho người ta bất ngờ hơn, một lúc lâu sau, lại được truyền ra.
“Chúc mừng Lưu thiếu gia, trứng thú của ngươi, ấp nở ra một con Đạp Nguyệt chuẩn cấp năm”
Lại ấp nở ra rồi, hơn nữa lại là một con thú cấp năm, ngay cả chủ tiệm thú cưng cũng có chút không giữ nổi thăng bằng.
Y quyết định rồi, chờ đến lúc Diệp Lăng Nguyệt chọn một quả trứng duyên cuối cùng xong, y nhất định phải lấy hết những quả trứng duyên này đem đi ấp rồi hẵng nói tiếp.
Chỉ cần ấp ra một con cấp năm, cho dù là linh thú cấp bốn, cũng có thể thu hồi vốn liếng.