“Tỷ tỷ, xem một chút đã.” Diệp Lăng Nguyệt kéo Lam Thải Nhi, nàng đột nhiên lại nảy sinh ra mấy phần húng thú với tên lực sĩ kia.
“Mười đồng tiền là có thể đánh một quyền? Haha, việc mua bán này quả kinh tế. Tay của tiểu gia ta đang ngứa ngáy. Nào, chỗ này có một trăm đồng tiền, mua mười quyền.” Hai ba tên tay sai ở bên cạnh liền đi ra.
“Đó là người làm của Uy Vũ Hầu phủ. Đám người này, ngày thường thích làm chuyện ỷ mạnh hϊếp yếu, chẳng phải hay ho gì.” Lam Thải Nhi rất coi thường những người đó, bĩu môi một cái đồng thời lại có chút lo lắng nhìn về phía tên lực sĩ kia.
Trấn Viễn Hầu, An Quốc Hầu, Uy Mãnh Hầu, Trường Bình Hầu chính là bốn Đại Quý Tộc Hầu nổi danh ở Hạ Đô. Ngoài Trấn Viễn Hầu Phủ Hồng Phủ nơi mà Diệp Lăng Nguyệt sinh ra, cùng An Quốc Hầu của An Mẫn Hà, Uy Vũ Hầu này chính là Đại Quý Tộc Hầu thứ ba.
Bốn Đại Quý Tộc Hầu sau khi đều là quý tộc ở Đại Hạ, hưởng thụ Hầu vị thế tập, trong phủ bất kể là thiếu gia tiểu thư hay là người làm, nô bộc. Tất cả đều là mắt cao hơn đầu, không coi dân thường ra gì.
Chuyện Hầu Phủ đánh chết người, cũng chẳng còn lạ lùng gì. Nhưng mà bởi vì khϊếp sợ thế lực của bốn Đại Quý Tộc Hầu, những việc này cứ mãi bị chìm xuống.
Mấy tên tay sai kia cố ý muốn bới móc. Bọn chúng mỗi người lấy ra mười đồng tiền, bảy tám người vây tới.
Có thể làm một gã tay sai ở Quý Tộc Hầu Phủ, phần lớn đều phải là luyện qua công phu quyền cước.
Những người này vừa lên đi, liền quyền đấm cước đá liên tục.
Tên lực sĩ kia cũng không lên tiếng, sau bảy tám quyền cước. Tên lực sĩ chợt túm lấy tay của một tên tay sai.
“Các ngươi cho bảy mươi đồng, bảy quyền. Đánh nữa, thêm tiền.”
Vừa nghe thấy tên lực sĩ nói phải thêm tiền. Những tên tay sai xếp hàng trên đường phố hùng hổ đứng lên.
“Tiện chủng ở đâu, lại dám đòi tiền chúng ta. Ngươi biết chúng ta là ai mà. Chúng ta là Uy Vũ Hầu Phủ. Muốn tiền thì không có đâu, muốn đấm thì rất nhiều, lên!”
Tên tay sai kia vừa dứt lời, phía cổ tay hắn phát ra một tiếng xoạt xoạt, thì ra là bị tên lực sĩ kia làm cho gãy tay.
“Đánh người thì được nhưng mắng chửi người thì không.” Tên lực sĩ kia cũng tức giận rồi, bả vai hắn đυ.ng một cái, tên tay sai kia liền bay ra ngoài.
Năm sáu gã tay sai nhìn thấy, liền từ bỏ ý đồ. Ỷ vào người đông thế mạnh, một người trong số đó trở tay ôm lấy tên lực sĩ, mấy tên khác đánh lén, đánh tới tấp vào bụng tên lực sĩ kia.
Nào biết rằng một quyền kia giáng xuống khiến cho tên tay sai giống như đánh vào một vách tường rắn chắc, kêu rên liên hồi.
Thì ra bắp thịt của tên lực sĩ này rắn chắc như thép đúc. Một quyền đi xuống, những tên tay sai kia không những không thể khiến hắn bị thương mà còn làm cho chính mình bị thương.
Tên lực sĩ nổi giận gầm lên một tiếng. Trên người tóe ra một cổ khí thế như mãnh thú, ném văng ra mấy tên tay sai.
Chỉ trong nháy mắt, sáu bảy tên tay sai nhà Hầu Phủ, hoặc là nằm la liệt trên đất bi thương, hoặc là gãy cánh tay gãy cẳng chân, không còn một ai có thể đứng vững.
“Cứ đợi đấy, đắc tội với người của Hầu Phủ. Ngươi đừng nghĩ có thể sống được ở Hạ Đô.” Mấy gã tay sai dìu dắt lấy nhau, chạy thoát thân ra khỏi chợ nô ɭệ.
Tiểu tử này, đúng là chân nhân bất lộ tướng. Chỉ cần một vài cước đã đánh bay mấy gã tay sai nhà Uy Vũ Hầu Phủ.
Điều này khiến cho những người ở xung quanh từng bị bọn tay sai ở bốn Đại Quý Tộc Hầu Phủ gây khó dễ, nhất thời cảm thấy hả giận không ít. Trong đám người, từng tiếng khen ngợi không ngớt vang lên.
“Không nhìn ra a, tiểu tử này hoặc là trời sinh ra có thể chất chịu được đánh, hoặc là có khí lực kinh người.” Lam Thải Nhi nhìn mà trợn mắt hốc mồm. Nàng vốn còn tưởng rằng hôm nay tên lực sĩ kia phải xui xẻo lắm. Nàng còn tưởng rằng tiểu tử này sẽ không chịu nổi mấy cước.
“Tỷ tỷ, lần này tỷ nhìn lầm người rồi.” Ánh sáng nơi khóe mắt của Diệp Lăng Nguyệt lóe lên.
Nàng lấy ra một đĩnh bạc, đặt lên chiếc khay trước mặt tên lực sĩ.
Đĩnh bạc kia ít nhất cũng phải nặng tới mười lượng a.
Tên lực sĩ nhìn đến lặng người, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Nguyệt một chút. Lúc phát hiện tiểu thư đưa tiền dung mạo rất đẹp. Khuôn mặt bẩn đến nỗi không thấy rõ mặt kia, lại được một trận đỏ ửng lên.
“Ta không thể nhận bạc của ngươi.” Tên lực sĩ gãi đầu một cái.
Nhìn gần một chút, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện ra rằng tên lực sĩ kia rất cao. Diệp Lăng Nguyệt chỉ tới ngực hắn. Hơn nữa cơ thể hắn rất mạnh mẽ, cơ bắp toàn thân phình to.
Bắp đùi của Diệp Lăng Nguyệt cũng không to được bằng cánh tay của tên lực sĩ.
Chẳng trách mấy tên tay sai Uy Vũ Hầu mới vừa rồi bị bẻ gãy tay, đau đến kêu cha gọi mẹ.
“Tại sao không thể nhận?” Diệp Lăng Nguyệt buồn cười. Con ngươi cong cong càng lộ ra vẻ xinh đẹp hút hồn.
“Tay... Tay sẽ đau.” Tên lực sĩ chỉ chỉ vào tấm bìa giấy, lại bẻ bẻ đầu ngón tay “một quyền mười văn, một lượng tùy ý đánh. Không còn khí lực đánh, cần phải nghỉ ngơi một chút. Mười lượng bạc... phải đánh cả đời... sẽ đau tay.”
Tên lực sĩ khuôn mặt ủ rũ. Mặc dù đầu hắn không được nhanh nhạy, nhưng khi thấy nhìn Diệp Lăng Nguyệt chân yếu tay mềm, sợ làn da thô ráp của mình sẽ làm đau tay Đại tiểu thư.
Tiểu tử này tưởng rằng Diệp Lăng Nguyệt cho tiền thưởng là muốn đánh hắn cả đời?
“Ha ha, buồn cười quá. Ta còn tưởng rằng đầu óc ngươi không nhanh nhạy cho lắm. Không ngờ rằng, thấy mỹ nữ cũng biết thương hương tiếc ngọc ha.” Lam Thải Nhi cười đến chảy nước mắt.
“Ta không đánh ngươi, ngươi tên là gì?” Diệp Lăng Nguyệt tỏ ý bảo Lam Thải Nhi đừng làm loạn.
“Yến Triệt, mười bảy tuổi.” Giọng nói của tên lực sĩ trầm thấp, còn kèm theo một cổ khẩu âm cứng rắn.
“Yến Triệt, ta muốn ngươi làm thị vệ cho ta. Mười ngàn lượng này là tiền lương tháng thứ nhất của ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt lại rất thích cái dáng vẻ ngu đần của tên lực sĩ kia.
Nghĩa mẫu nói cũng không có sai. Nàng đã muốn đặt chân đến Hạ Đô thì phải thích ứng với quy củ ở Hạ Đô.
Bây giờ nàng là Nhị tiểu thư của Tướng Quân Phủ. Bên người cũng phải có thêm vài người có thể tín nhiệm.
“Lăng Nguyệt, muội dự định để hắn làm thị vệ thân cận cho muội, vậy không được.” Lam Thải Nhi vốn còn đang ở bên cạnh cười rất không giữ lấy hình tượng, khi vừa nghe Lăng Nguyệt muốn mua Yến Triệt, lập tức không đồng ý.
Tiểu tử này, mặc dù dáng dấp săn chắc, nhưng mà vừa nhìn cũng biết là không được trải quả việc luyện võ. Để bảo vệ Lăng Nguyệt, hắn không thể sử dụng năng lực của mình.
Phải biết rằng, đây chính là Hạ Đô, một mảnh ngói bị gió thổi rơi cũng có thể đập chết nhiều Tiên Thiên Cao Thủ Hạ Đô đấy.
“Lăng Nguyệt, muội thật sự muốn mua người này? Hắn trông thì đần độn, hơn nữa cũng không phải là hạ nhân.” Lam Thải Nhi cho rằng tìm gia nô thì nhất định phải tìm một người thông minh lanh lẹ một chút. Tên tiểu tử Yến Triệu này mặc dù cao to lực lưỡng, nhưng chung quy vẫn thấy một vẻ ngờ nghệch.
Diệp Lăng Nguyệt cũng đang quan sát Yến Triệt. Sống mũi hắn rất cao, cao như dao gọt, ánh mắt màu xanh thẳm rất sắc sảo, hiển nhiên không phải là người Đại Hạ.
Hắn chắc là một nhân sĩ Trung Nguyên chạy từ khu vực Trung Nguyên tới. Người bên kia, hoặc là tu luyện tà thuật, hoặc đều là Man Di, rất khó dạy.
“Hắn có đôi rất mắt rất trong trẻo.” Xưa nay Diệp Lăng Nguyệt luôn tin vào ánh mắt của mình.
“Vậy cũng không được, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, trừ phi tiểu tử này có thể đánh được ta. Nếu không, ta không thể đồng ý để cho hắn làm thị vệ của muội được.” Lam Thải Nhi thế nào cũng không chịu gật đầu. Nàng cho là, Yến Triệt tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng.