Ngày hôm sau, không khí trong lành. Sáng sớm, Diệp Hoàng Vân đã chuẩn bị xong đoàn xe, trong đó bốn chiếc xe là xe hàng để
vận chuyển mỏ sắt, còn
một chiếc nữa để
Diệp Lăng Nguyệt ngồi.
Đại cữu của Diệp Hoàng Vân cũng là một người
cẩn thận, hắn còn tính
đến việc
Diệp Lăng Nguyệt lần đầu đi xa, sợ nàng không thích ứng được.
Diệp Thánh lại
không được may mắn như vậy, hắn nhận
lệnh cưỡi ngựa đi trước dò đường.
Diệp Lăng Nguyệt lên xe ngựa lướt
qua
đoàn xe, phát hiện tất cả những người lên đường theo đoàn xe đều là quân tinh nhuệ của Diệp gia, kém cỏi nhất cũng là có
luyện thể tứ trọng, trong đó còn có Diệp Hoàng Vân và
một người cao thủ Hậu Thiên của phân gia
khác.
Đội hình hộ tống
như vậy cũng coi như vô cùng tinh nhuệ rồi.
Quặng sắt Lục Thành Huyền Thiết
và
số ít mỏ ngọc Huyền Âm, chẳng trách Diệp Cô và
Diệp Hoàng Vân
coi trọng như vậy.
Không lâu
sau khi đoàn xe Diệp gia rời khỏi
Thu Phong trấn, Tống gia cũng nhận được
tin tức.
“Diệp Hoàng Vân dẫn
đoàn xe lên đường, chẳng trách mỏ núi Thất Bắc bị hủy. Diệp gia lấy đâu ra mỏ sắt mà bán?” Hai cha con Tống Vạn Sư sau khi nghe xong mặt đầy hồ nghi.
“Có lẽ là mỏ sắt những năm trước tồn kho, Tống gia Chủ ngươi cứ yên tâm, ta có một vài tai mắt ở trong thành, đến lúc đó nghe ngóng cũng biết.” Ngay cả đại sư cũng không thể cho rằng Diệp gia có năng lực dã luyện những Huyền Thiết Quáng Thạch bị rỉ sét kia.
“Cha, con nghe nói ngốc nữ nhà Diệp gia hại chết Nhị đệ cũng ở trong đội xe, có cần hài nhi đi gϊếŧ nàng ta không?” Trong lòng Tống Quảng Nghĩa vẫn luôn canh cánh đối với cái chết của Nhị đệ.
“Cần gì phải ngươi tự mình động thủ để vấy bẩn bản thân làm gì. Chỉ là một tiện chủng mà thôi, bỏ ra vài đồng để người ở trong huyện thành phế bụng của ả ta, bán vào kỹ viện làm kỹ nữ mà ai cũng có thể làm chồng để lăng nhục Diệp gia.” Tống Vạn Sư âm hiểm nói, Luyện Thể Ngũ Trọng trong huyện thành vơ cũng được cả nắm.
Chỉ cần nhân lúc đám người Diệp Hoàng Vân không để ý thì xử ngay tiện chủng nhà Diệp gia, đơn giản dễ như trở bàn tay, lại còn có thể làm nhục Diệp gia đúng là nhất cử lưỡng tiện.
“Vẫn là cha thủ đoạn cao minh, hài nhi đi làm ngay.” Tống Quảng Nghĩa hiểu ý liền vội vàng đi xuống làm việc.
Thấm thoát, Diệp Lăng Nguyệt đã sống lại hơn bốn tháng. Trời đã dần vào hè, khí trời càng ngày càng nóng hơn.
Diệp Hoàng Vân tranh thủ lúc sáng sớm trời còn mát để lên đường, đến lúc giữa trưa mặt trời chính đỉnh, Diệp Lăng Nguyệt ngồi ở trong xe ngựa còn đỡ,
Diệp Thánh có trách nhiệm dò đường ở phía trước thì không được may mắn như vậy.
Thừa dịp Diệp Hoàng Vân không để ý, Diệp Thánh len lén chạy tới bên trên xe ngựa của Diệp Lăng Nguyệt.
“Woa, biểu muội, sao trên xe ngựa của ngươi lại mát mẻ thế.” Cổ họng, mắt của Diệp Thánh nóng như muốn bốc khói, vừa lên xe liền cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều.
Để ý kỹ hơn, phát hiện ở trên xe, Diệp Lăng Nguyệt thả một cây Băng Ngưng thảo trong bồn hoa, trên xe ngựa còn chuẩn bị một cái bàn, trên bàn có một bát canh bách hợp đậu xanh ướp lạnh cùng một chậu nước linh linh tiên quả, trông rất thư thái.
“Còn không phải là nhờ có biểu ca cho ta Băng Ngưng thảo sao, nào đến đây ăn dưa đi.” Diệp Lăng Nguyệt đưa cho Diệp Thánh một miếng dưa Bạch Ngọc. Diệp Thánh há miệng rồi cắn một miếng, vị ngon ngọt của dưa tràn đầy trong miệng.
“Ngon. Dưa này mua ở đâu vậy, hôm nào ta cũng mua một ít về trong vườn.” Từ trước tới giờ Diệp Thánh còn chưa được ăn dưa Bạch Ngọc nào ngon như vậy. Hắn cảm thấy khí nóng khắp toàn thân chợt biến mất, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.
Diệp Lăng Nguyệt bĩu môi một cái, trồng dưa Bạch Ngọc trong Hồng Mông Thiên. Trên trời không trên đất cũng không, nếu không phải vì Diệp Thánh là người thân trong nhà thì khó khăn lắm mới đến lượt hắn ăn dưa.
Đang nói chuyện, ở bên ngoài Diệp Hoàng Vân gọi tên Diệp Thánh, Diệp Thánh bị dọa sợ đến mức lập tức túm lấy thắt lưng chạy ra ngoài.
Vì trời quá nóng, Diệp Hoàng Vân quyết định cho đoàn xe tạm thời nghỉ ngơi chốc lát ở dòng sông cạnh bìa rừng, đợi đến xế chiều lại xuất phát.
Đoàn xe dừng lại, Diệp Lăng Nguyệt cũng xuống xe hóng mát một chút.
Phía trước là một con sông lớn, hai bên bờ sông mọc đầy cỏ, một vài con vịt màu xám cũng đang chơi đùa trên dòng sông.
Trời vừa mưa xong nên nước sông đầy ăm ắp. Ở giữa dòng sông có mấy chiếc thuyền ngoạn theo dòng nước chảy xiết trôi đến.
“Không hay rồi, có người rơi xuống nước.” Trên mặt sông, đột nhiên nghe thét lên một tiếng kinh hãi.
Diệp Lăng Nguyệt dời mắt nhìn theo, chỉ thấy trên một chiếc thuyền trạm trổ long phượng trên mặt sông có người rơi xuống sông.
Diệp Lăng Nguyệt nhanh mắt thấy có người rơi xuống nước và trên thuyền có một bóng người khả nghi chợt lóe lên.
Ngay sau đó, trên thuyền “Ùm ùm” mấy người nhảy xuống.
Nhưng nước chảy quá xiết, sau một khắc đồng hồ tìm kiếm mới vớt được một người lên.
Trên thuyền nhốn nháo, hình như có thể nghe thấy có người kêu “Cứu người với” “Mau tìm đại phu”
Chiếc thuyền bắt đầu tiến lại gần bờ sông bên này, mấy người bộ dạng hoảng hốt từ trên thuyền đi xuống. Một tên trong số đó có một vị hoàng sam lão giả dung mạo rất là nho nhã, nhìn trước ngó sau, lúc gặp được đoàn người nhà Diêp gia liền vội vàng tiến lên cầu cứu.
“Trong mấy vị đây có ai là đại phu không? Vương thiếu gia nhà ta bị rơi xuống nước chết đuối, có ai biết cấp cứu không?”
“Lão trượng, trong đoàn chúng ta có một vị đại phu nhưng hắn chỉ biết chữa trị vết thương.” Diệp Hoàng Vân thấy cách ăn mặc của vị lão giả này liền đoán bọn họ nhất định là người giàu sang trong thành nên cũng không tiện kể tội.
Đoàn người Diệp Hoàng Vân lần xuất hành này vì nhiệm vụ trọng đại cho nên ngay cả đại phu của Diệp gia cũng cùng đi.
Đại phu được mời lên trên thuyền, không bao lâu liền lắc đầu đi xuống.
“Không được, chết đuối cũng đã quá một khắc đồng hồ, không thể cứu sống được.”
“Cậu, con có xem ở trong một quyển sách phương pháp cứu người chết đuối, hay là để cho con thử một lần?” Diệp Lăng Nguyệt ở bên cạnh lên tiếng.
“Lăng Nguyệt, con có làm được không?” Diệp Hoàng Vân đoán chừng thân phận của người trên thuyền không hề đơn giản, trong lòng có vài phần thấp thỏm, rất sợ Diệp Lăng Nguyệt gây ra chuyện phiền phức gì.
“Vị cô nương này nếu cô có cách gì hãy thử hết sức, thiếu gia nhà chúng ta tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì.” Hoàng Sam lão giả thấy tuổi tác của Diệp Lăng Nguyệt không lớn, trong lòng cũng có mấy phần hồ nghi.
Nhưng thiếu gia chết đuối, ngàn cân treo sợi tóc, nếu Diệp Lăng Nguyệt có phương pháp cứ thử để nàng là bó rơm đem đi cứu người vậỵ. Hoàng Sam lão giả nghĩ tới đây, quyết định để cho nàng thử một lần.
“Biểu ca, huynh cùng muội đi lên đi.” Diệp Lăng Nguyệt dùng mắt ra hiệu, nàng cùng Diệp Thánh sẽ theo Hoàng Sam lão giả tiến lên trên thuyền.
Vừa vào tới trong khoang thuyền, Diệp Lăng Nguyệt đã ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, bốn phía bày biện cũng rất tinh tế, xem ra thân phận của người vừa mới rơi xuống nước kia so với Diệp Hoàng Vân tưởng tượng không tầm thường như hắn nghĩ.
Phía trước có cái giường sàn, bốn phía là thị vệ cùng tùy tùng đứng đầy ở đó, phía trên mơ hồ có thể thấy một người nằm.
“Người chết đuối bốn phía phải giữ cho không khí lưu thông, để những người không liên quan ra ngoài hết đi.” Trong giọng nói của Diệp Lăng Nguyệt có một chút uy thế khiến người khác khó mà cự tuyệt được. Hoàng Sam lão giả kia nghe thấy liền vội vàng ra lệnh cho mọi người lui xuống.
Diệp Lăng Nguyệt cùng Diệp Thánh lúc này mới thấy rõ bộ dạng nhỏ bé của “Thiếu gia xui xẻo”
trên giường.
Vốn tưởng rằng quỷ xui xẻo bộ mặt sẽ giống với tướng đoản mệnh, vậy mà khi đã nhìn rõ lại to lớn giống với Diệp Thánh, trong lòng không nhịn được mà thầm nhủ, người đàn ông thật tuấn tú.
Diệp Lăng Nguyệt đã được xem như là một mỹ nữ, nhưng vị đang nằm trên chiếc giường nhỏ kia có thể gọi là thiên nhân. Vị thiếu gia kia tuổi tác không nhiều, cùng lắm cũng chỉ có thể là thiếu niên.
Hắn năm nay ước chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tướng mạo đẹp như tranh vẽ, đôi mắt dài, sống mũi cao như điêu khắc, sắc môi đầy đặn. Da thịt hắn trắng nõn nà, ngay đến cả một cái lỗ chân long cũng không nhìn thấy giống như chưa bao giờ được dãi nắng vậy.
Ở khóe mắt hắn còn có một nốt ruồi chu sa rất nhỏ. Khiến cho khuôn mặt vốn là mười phần tiên khí có thêm một phần yêu khí.