Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 47: Nghĩ độc, cứu người

Biết được vùng mỏ của Tống gia gặp phải biến cố, cả nhà họ Diệp từ trên xuống dưới đều cảm thấy vui trong lòng.

Mặc dù Tống gia được thêm vài vùng mỏ, nhưng đó đều là những vùng mỏ nhỏ không đáng nhắc đến, rất khó để đạt được thành tựu.

Lần này, thật giống với câu nói của người xưa: “Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.”

Lần này Diệp gia dùng lửa dung nham luyện ra được không ít quặng sắt Lục Thành, tinh thần của Diệp Cô cùng với mấy huynh đệ của Diệp gia đều rất phấn chấn.

Chờ đến phiên chợ kế tiếp, mấy cha con quyết định sẽ bán ra một số quặng sắt Lục Thành, để cho những tiểu bối có thực lực trong Diệp gia được thêm một ít đan dược và trang bị.

“Hoàng Thành, ta còn có một việc muốn giao cho ngươi đi làm, lần này, ngươi phải tập hợp những người sư phó luyện thiết ưu tú nhất dưới trướng của ngươi để họ luyện chế kim loại nhiều hơn, qua đợt này, huyện thành sẽ tổ chức đại hội luyện chế kim loại, bất luận như thế nào Diệp gia cũng phải đoạt giải nhất.” trong mắt Diệp Cô ánh lên những tia thần thái khác thường.

Quân đội... Không ngờ đã nhiều năm như vậy, Diệp gia cuối cùng cũng có cơ hội hợp tác với quân đội Đại Hạ, lần này, Diệp gia tuyệt không bỏ lỡ cơ hội tốt này, Diệp gia có thể khôi phục sự cường thịnh như trước đây hay không, tất cả đều dựa vào lần này.

Sắc mặt của Diệp Cô có chút khác với bình thường, cũng không ai biết trong lòng của hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ gì.

Chuyện về đại hội luyện chế kim loại vẫn chưa chính thức công bố ra ngoài, Diệp Cô và Tống Vạn Sư cũng không tiết lộ nên Diệp Lăng Nguyệt đương nhiên cũng không biết.

Sau khi trải qua chuyện Băng Ngưng độc, Diệp Lăng Nguyệt vẫn dựa theo những yêu cầu của Diệp Hoàng Ngọc, gấp rút tu luyện, để thử xem có thể luyện được Luyện Thể Đệ Cửu Trọng hay không.

Ngoài việc tu luyện, cứ cách vài ngày, Diệp Lăng Nguyệt lại dùng Đỉnh Tức điều tiết hơi thở cho mẫu thân.

Nhận được sự chữa trị của Diệp Lăng Nguyệt, những điểm đen trong cơ thể của Diệp Hoàng Ngọc phần lớn đã được Đỉnh Tức hóa giải, chỉ còn đợi mạch tượng hồi phục lại bình thường.

Lại có thêm Hồng Mông Thiên Linh Quả Linh Dược phụ trợ, khí sắc của Diệp Hoàng Ngọc cũng ngày càng tốt hơn, Diệp Lăng Nguyệt có thể cảm nhận được, không bao lâu nữa mẫu thân sẽ có thể hoàn toàn khỏi hẳn.

Để đề phòng lại có Băng Ngưng Thảo xuất hiện, Diệp Hoàng Vân ra lệnh

cho Diệp Lăng Nguyệt cứ cách năm ba ngày lại đi đến vùng mỏ ở sườn núi Thất Bắc để kiểm tra.

Ngày hôm đó, Diệp Lăng Nguyệt cũng giống như thường ngày, đi lại xung quanh hầm mỏ, sau chuyện Băng Ngưng độc, Tống gia cũng an phận hơn rất nhiều.

Mọi thứ trong hầm mỏ đều bình thường, sau khi Diệp Lăng Nguyệt nhìn một vòng, đang định rời đi, chợt nghe thấy sâu bên trong hầm mỏ truyền tới tiếng kêu thảm thiết của thợ mỏ.

Diệp Lăng Nguyệt lập tức chạy đến hướng phát ra tiếng kêu.

Sâu bên trong hầm mỏ, khắp nơi đều có thể nhìn thấy quặng sắt rơi rớt,

xe vận chuyển, xẻng sắt, ở một nơi trong đáy hầm mỏ có một cái miệng giếng đã được mở ra phân nửa.

Diệp Lăng Nguyệt thấy vài người thợ mỏ. Một người trong đó đang ôm chân không ngừng kêu la, chân hắn sưng rất to, mặt tím rịm, vừa nhìn qua đã biết là do trúng độc.

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Lăng Nguyệt vừa xuất hiện, mấy người thợ mỏ liền thấy giống như vị cứu tinh đã đến.

“Chu Phúc phát hiện ra ở gần đây có một cái giếng bị bịt kín miệng, vừa mới mở ra thì bị một con sâu nhỏ cắn trúng nên trở thành bộ dạng như bây giờ.” Những người thợ đào mỏ thi nhau nói.

Người thợ mỏ

bị cắn thương đang ôm chân, thần thức bắt đầu có chút mơ hồ.

Diệp Lăng Nguyệt liền vội vàng sai người đưa hắn đến nơi có đầy đủ ánh sáng, xem mắt

của hắn, phát hiện đồng tử của hắn vẫn còn có chút phản ứng, lại nhìn về phía cái chân bị thương của hắn.

Ở cổ chân có một vết thương nhỏ, nhìn qua giống như là bị kiến cắn.

Diệp Lăng Nguyệt nhanh chóng lấy ra một con dao nhỏ, rạch một vết trên miệng vết thương của hắn, từ miệng vết thương chảy ra máu màu tím lam, tanh hôi khó ngửi, máu vừa nhỏ xuống đất, mặt đất liền ngưng kết thành một tầng băng sương.

Chất độc này thật lợi hại, không ngờ ở khu vực này lại có độc trùng lợi hại như vậy?

Diệp Lăng Nguyệt có chút kinh hãi trong lòng, bởi vì có Càn Đỉnh nên nàng đối với loại Dương Canh Âm Sát này nhạy bén hơn rất nhiều so với người bên cạnh.

“Mấy người các ngươi xem chừng hắn, ta đi một lát sẽ trở lại.” Mắt của Diệp Lăng Nguyệt đảo đảo nhìn xung quanh rồi đi về hướng miệng giếng.

Đến bên miệng giếng, nàng thấy có mấy con kiến to đang bò ra ngoài, đầu của những con kiến này to hơn kiến bình thường ba bốn lần, ở miệng còn có một cái kìm sắc bén.

Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, bên trong Hồng Mông thủ trát có chú thích, phàm là trúng độc, chỉ cần tìm thấy vật gây độc, trùng rắn thì dùng máu, kiến hoặc bọ cạp thì dùng bột đắp vào chỗ đau sẽ có thể trị khỏi.

Thấy dáng vẻ của chúng có lẽ là từ một nơi không xa trong miệng giếng bò ra ngoài.

Diệp Lăng Nguyệt tay nắm thành hai quả đấm vung lên, một chưởng đánh xuống khiến cho những con kiến kia chỉ trong nháy mắt đã không còn hơi thở.

Sau khi cầm lên một vài con, Diệp Lăng Nguyệt nhanh chóng dùng Càn Đỉnh tinh luyện chúng thành bột, sau đó trở về chỗ ban nãy, đem bột rắc lên vết thương của người thợ mỏ.

Thuốc bột vừa mới rắc lên trên vết thương, màu tím lam nhanh chóng biến mất, thời gian trôi qua thêm nửa khắc thì chân của tên thợ mỏ kia cũng không còn sưng nữa, hô hấp cũng ổn định hơn.

Mấy người thợ mỏ thấy Diệp Lăng Nguyệt chỉ trong chốc lát đã có thể chữa lành vết thương này, nhìn ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt cũng rất khác, tiểu thư của gia đình này thật sự có thể nói là thần nhân.

“Đưa

hắn ra ngoài, rót cho hắn một ít nước muối rồi đi đến phòng thu chi lấy một lượng bạc, trong vòng mười ngày, không được làm việc nặng.” Diệp Lăng Nguyệt sau khi dặn dò một phen mới để cho hai ba thợ mỏ đưa người ra ngoài.

“Tiểu Thư, miệng giếng đó có cần phải đóng kín lại không?” Vài tên thợ mỏ đưa Diệp Lăng Nguyệt đến trước miệng giếng đã phong kín.

Cái giếng này rất rõ ràng là do trước đây

Tống gia để lại, có lẽ do bên dưới có kiến độc nên Tống gia mới dùng một cái nắp bằng sắt nặng năm mươi sáu mươi ký để bịt kín miệng giếng.

Hôm nay, thợ mỏ Chu Phúc kia nhất thời khinh suất, không cẩn thận đào phá miệng giếng làm cho nắp giếng bị bật lên xuất hiện kẽ hở

“Không có gì đáng ngại, để ta xem xem.” Nói xong Diệp Lăng Nguyệt ngồi xuống, đặt tay vào khe hở

Vừa mới đặt vào, Diệp Lăng Nguyệt đã cảm thấy Càn Đỉnh động đậy, một bầu khí lạnh giá đến tận xương

từ phía dưới giếng thổi lên, giống như bên dưới là một cái hầm lớn chứa băng của thiên nhiên vậy.

Hơn nữa, tay đặt càng lâu thì hàn khí cũng ngày càng mạnh.

Hàn khí này, cho dù là người luyện võ lâu năm cũng sẽ bị tổn thương gân cốt, khó trách ban đầu Tống gia lại đặc biệt đem nó phong kín.

Nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại không giống với người thường, nàng có năng lực

đoạt được

Càn Đỉnh của đủ loại Dương Canh Âm Sát, trước đó lại

vừa dùng qua Xích Dương tố, theo tính toàn của nàng thì nàng có thể ở trong giếng này từ một đến hai canh giờ.

“Mở miệng giếng ra, tất cả các ngươi cũng đều lui ra ngoài đi, ta muốn xuống giếng.” Diệp Lăng Nguyệt hoài nghi dưới giếng có gì đó quái lạ nên quyết định xuống giếng để tìm hiểu

Những người thợ mỏ kia nghe thấy thế tất cả đều khuyên Diệp Lăng Nguyệt không nên xuống giếng, bọn họ đều biết, vị Tiểu Thư

này bây giờ rất được gia chủ nhà họ Diệp coi trọng.

Diệp Lăng Nguyệt cũng không nói nhiều, phất phất tay, tỏ ý bảo mọi người lui ra, nàng ngưng tụ Nguyên Lực ở dưới chân, nặng nề giẫm một cái, chiếc nắp giếng nặng đến mấy chục cân thoáng cái bị đá bay ra.

Sau đó khom lưng đi xuống giếng

Những người thợ mỏ của Diệp gia đều nhìn thấy, họ đều rất sợ Diệp Lăng Nguyệt sẽ xảy ra chuyện nên lập tức đi thông báo với gia chủ và Diệp Hoàng Thụ.