“Tống gia tổng cộng săn gϊếŧ được năm con dã thú cao cấp, hai mươi lăm con dã thú trung cấp, năm mươi con dã thú hạ cấp.”
“Diệp gia tổng cộng săn gϊếŧ được ba con dã thú cao cấp, hai mươi con dã thú trung cấp, hai mươi con dã thú hạ cấp.”
“Trường Phong võ quán săn gϊếŧ được…”
Đợi cho Liễu trưởng trấn kiểm kê xong toàn bộ số dã thú, trên mặt người của Diệp gia đều lộ ra vẻ thất vọng. Trái ngược với Diệp gia, người của Tống gia đều tỏ vẻ hân hoan vui sướиɠ. Kỳ sơn thú ở Thu Phong trấn lần này bọn họ thắng chắc rồi!
“Kỳ sơn thú được tổ chức ba năm một lần kết thúc, người chiến thắng nam nay là…”
“Từ từ, kết quả cuối cùng cần thống kế lại.” Diệp Lăng Nguyệt xuất hiện trước mặt tất cả mọi người ngắt ngang lời nói của Liễu trưởng trấn, ai nấy đều cảm thấy khϊếp sợ không thôi.
Mà người của Diệp gia toàn bộ đều xông lên.
Diệp Lăng Nguyệt đánh giá mọi người một chút. Đại biểu ca Diệp Thánh bị thương nhẹ, những người khác nhìn cũng có vẻ không có tinh thần lắm.
Mấy người của Diệp gia có mặt ở đây đều vì “cái chết” của Diệp Lăng Nguyệt mà tự trách không thôi, nhất là ba người Diệp Thanh. Bọn họ đều hiểu được, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt Diệp Lăng Nguyệt quyết định đồng quy vu tận(1) với Ngân Trảo Ưng Vương, bọn họ đều phải táng thân nơi đáy vực.
Cho nên nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt còn sống quay về, mọi người đều thật lòng cảm thấy vui vẻ.
Mọi người… mấy hôm nay đều lo lắng cho nàng? Nghĩ như vậy, Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy trong lòng có chút ấm áp. Đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự ấm áp trong đại gia đình Diệp gia này.
“Diệp cô nương không sao là tốt rồi, mọi người đều rất lo lắng cho cô.” Liễu trưởng trấn nhìn Diệp Lăng Nguyệt, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái. Mới có mấy ngày không thấy, tiểu nha đầu của Diệp gia thay đổi rất nhiều, ấn đường trở nên đầy đặn, nguyên lực dao động quanh thân cũng mạnh hơn, có vẻ như thực lực tinh tiến không ít.
“Lăng Nguyệt, muội không sao thật tốt quá! Bằng không sau khi trở về huynh không biết nên ăn nói với gia chủ cùng tam cô cô như thế nào.” Diệp Thánh nhìn Diệp Lăng Nguyệt nghẹn ngào nói, trong ánh mắt cũng tràn đầy áy náy.
Hắn là người dẫn đầu đoàn người lần này. Nếu Lăng Nguyệt thật sự chết, hắn cũng không có mặt mũi nào gặp trưởng bối trong nhà.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt rơi xuống vách núi lại không chết, trong khi đó Tống Hãn còn chưa biết sống chết thế nào, người của Tống gia ai nấy đều sắc mặt rất khó coi.
Nhất là Tống Nghiễm Nghĩa, ánh mắt hắn nhìn Diệp Lăng Nguyệt hệt như một con rắn độc đang nhìn con mồi.
“Trưởng trấn, số lượng con mồi của Diệp gia cần thống kê lại.” Diệp Lăng Nguyệt vẫn không quên chuyện chính. Nàng nhìn qua con mồi chất đống trên mặt đất, nói.
“Ồ? Không lẽ Diệp cô nương còn săn gϊếŧ được con mồi nào nữa?” Liễu trưởng trấn ngạc nhiên hỏi.
Người của Tống gia đều lộ vẻ xem thường. Chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà thôi, còn trong cậy vào một mình nàng có thể nộp lên được bao nhiêu con mồi?
“Một là Ngân Trảo Ưng Vương, còn có một quái thú phẩm cấp không rõ, còn cần trưởng trấn giám định.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói vừa lấy ra một đôi móng vuốt của Ngân Trảo Ưng Vương, còn có một mảnh da lột từ trên người quái thú xuống.
Lúc nàng leo lên cũng không tiện mang theo hai thi thể đó, chỉ có thể lấy đi móng vuốt cùng da.
Lấy những bộ vị mấu chốt trên người dã thú mang về tính điểm đã là luật bất thành văn của mỗi kỳ sơn thú.
“Không sai, đây đúng là móng vuốt của Ngân Trảo Ưng Vương, còn mảnh da này… Đây là da của linh thú Kim Ô Xà Khâu, linh thú cấp bốn thượng phẩm. Diệp cô nương, nói cho lão phu biết, cô phát hiện được linh thú này ở đâu?” Liễu trưởng trấn cẩn thận nhìn mảnh da trong tay, sau đó mi mắt hơi giật giật, kinh hãi kêu lên.
Trên núi Thất Tinh khi nào thì xuất hiện linh thú cấp bốn thượng phẩm? Đây chính là một tin tức lớn!
Linh thú cấp bốn thượng phẩm?
Vốn Diệp gia đã không hề ôm chút hy vọng nào vào thắng lợi trong kỳ sơn thú. Lúc này nghe được những lời của Liễu trưởng trấn, mọi người đều xôn xao, sau đó mới bộc phát ra những tiếng hoan hô.
Linh thú cấp bốn! Đây chính là linh thú cấp bốn đó! Cho dù chỉ là một con linh thú cấp một cũng có thể tính ngang bằng với mấy chục con dã thú cao cấp.
Nhìn sang đám người Tống gia ai nấy đều mặt mũi trắng bệch, sắc mặt còn khó coi hơn là cha ruột chết.
“Trưởng trấn, có phải ngài nhìn lầm rồi không? Núi Thất Tinh từ trước đến nay đã bao giờ xuất hiện linh thú đâu?” Tống Nghiễm Nghĩa còn không cam lòng hỏi lại.
“Ý ngươi nói là lão phu hoa mắt?” Liễu trưởng trấn tức giận trừng mắt nhìn Tống Nghiễm Nghĩa. Tống Nghiễm Nghĩa vội vàng cười làm lành, không dám ho he gì thêm.
Cuối cùng, lão trưởng trấn cùng Diệp Thánh cùng nhau leo xuống dưới sơn động ở giữa vách núi, tìm được thi thể của Ngân Trảo Ưng Vương cùng Kim Ô Xà Khâu ở đó. Diệp gia bằng vào uy thế của linh thú mà chiến thắng trong kỳ sơn thú lần này.
“Lăng Nguyệt vất vả rồi!”
“Lăng Nguyệt làm tốt lắm!”
Diệp Thánh cùng Diệp Anh nháy mắt ra hiệu với nhau, hai người hò nhau khiêng Diệp Lăng Nguyệt lên vai, một đường hoan hô đi thẳng xuống dưới chân núi.
Diệp Thanh nhìn Diệp Lăng Nguyệt được xem như anh hùng mà hộ tống trở về Diệp gia, trong mắt hiện lên một chút hâm mộ, đồng thời có cả khâm phục. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng trải qua kỳ sơn thú này, hắn đã triệt để thua Diệp Lăng Nguyệt.
Núi Thất Tinh lại khôi phục sự yên tĩnh bình thường. Lúc này, Liễu trưởng trấn đang khom lưng đứng bên cạnh một cỗ xe ngựa.
“Gia, theo đúng lời ngài dặn dò, con Kim Ô Xà Khâu kia đã được ghi vào tên của Diệp gia.” Lấy ánh mắt của Liễu trưởng trấn sao lại không nhìn ra được con linh thú cấp bốn thượng phẩm Kim Ô Xà Khâu không phải do Diệp Lăng Nguyệt gϊếŧ.
“Điều tra toàn bộ tư liệu từ nhỏ đến lớn của Diệp gia Diệp Lăng Nguyệt.” Trong xe ngựa, nam nhân đeo mặt nạ vàng khẽ cong môi, rất có hứng thú chơi đùa tấm thẻ gỗ có khắc tên “Diệp Lăng Nguyệt” trong tay.
Có thể chất của thái cổ linh thú, còn có thể tiếp xúc với kịch độc. Diệp Lăng Nguyệt, rốt cuộc cô có lai lịch gì?
Diệp Lăng Nguyệt đang ngồi trên vai hai vị biểu ca, đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh lẽo. Nàng khẽ run một cái, quay đầu lại nhìn nhưng không phát hiện được gì.
Tin tức Diệp gia ở kỳ sơn thú chuyển bại thành thắng trong tích tắc rất nhanh đã truyền về đến Diệp gia.
Kết quả này khiến cho trên dưới Diệp gia đều tỏ ra ngoài ý muốn. Dù sao trước đó Diệp Cô cũng đã nghe nói Tống Nghiễm Nghĩa của Tống gia đã đột phá luyện thể tầng thứ tám, mà người có tu vi cao nhất ở Diệp gia là Diệp Thánh cũng mới chỉ đạt đến luyện thể tầng thứ bảy mà thôi.
Sự chênh lệch giữa hai người nói nhỏ không nhỏ mà lớn không lớn. Cho nên đối với thắng lợi lần này, Diệp Cô cũng thật sự bất ngờ.
Diệp gia không có Diệp Lưu Vân nhưng vẫn có thể giành thắng lợi, không nghi ngờ gì đây chính là niềm vui lớn nhất.
Trong Kiều Sở viện, Diệp Hoàng Ngọc nôn nóng chờ đợi ba ngày cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Diệp gia gia chủ Diệp Cô cùng mấy vị trưởng bối của Diệp gia đều chờ bên ngoài phủ.
“Làm tốt lắm! Lần này các con đã lập công lớn rồi! Những người tham gia sơn thú lần này nguyệt ngân (2) tăng gấp đôi, ngoài ra các con còn có thể đến Tàng Bảo các của Diệp gia chọn lấy một món vũ khí.” Diệp Cô cảm thấy những uất ức trong buổi thọ yến (3) lần trước đều biến mất hoàn toàn.
Lần này, Tống gia mất đi quyền khai thác mỏ sắt lớn nhất ở núi Thất Tinh, lại mất đi một Tống Hãn, thật khiến lòng người vui vẻ.
“Gia gia, lần này may mà có Lăng Nguyệt.” Diệp Thánh vừa về đến Diệp gia lập tức kể lại đầu đuôi mọi chuyện, gian nguy trong đó không khỏi khiến cho Diệp Cô thay đổi sắc mặt.
***
(1) Đồng quy vu tận: cùng chết.
(2) Nguyệt ngân: số tiền chi tiêu hàng tháng được phát cho người trong nhà gọi là nguyệt ngân.
(3) Thọ yến: tiệc mừng thọ.