Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 26: Công lớn

Trong nhà lớn Diệp gia, một loạt tiếng vang do ly tách rơi xuống đất.

Con trai nối dõi mấy nhà của Diệp gia, ngoài Diệp Hoàng Ngọc ra, thì đến cả Diệp Hoàng Thụ trông coi Võ Các cũng được gọi qua đó.

Diệp gia hôm nay suýt nữa đã xảy ra chuyện lớn.

Gia chủ Diệp gia Diệp Cô mặt tái mét, khuôn mặt đầy tức giận.

Diệp Thánh ủ rũ quỳ trên mặt đất, người của chi trưởng Diệp gia đều mang vẻ mặt nơm nớp lo sợ.

Trong Thạch Phường Diệp gia đã xảy ra việc như vậy, Diệp Thánh cũng biết không thể giấu được nên vội quay về trong nhà chịu đòn nhận tội.

“Cha, con thấy việc này cũng không thể hoàn toàn trách Diệp Thánh. Số huyền thiết khoáng thạch giả mạo đó con cũng đã xem qua rồi, có chút kỳ lạ.” Diệp Hoàng Thành sau khi biết tin cũng từ trên khu mỏ chạy về.

Ông ta cũng đã xem số khoáng thạch đó trong Thạch Phường, ngay cả người ra vào trong khu mỏ hơn hai mươi năm như ông cũng nhất thời không nhìn ra được thật giả.

Đó là số đá núi thông thường, nhưng không biết là dùng cách gì mà bề mặt của mỗi thỏi khoáng thạch đều có một lớp huyền thiết dày nửa tấc.

Hôm nay nếu đổi lại là ông ta thì e là cũng sẽ mắc bẫy chứ đừng nói là Diệp Thánh.

“Thứ mà tên thương nhân họ Trần đó uống là kịch độc nên không tra ra được xuất xứ. Việc này phía sau nhất định có người sai khiến mới xử lý sạch sẽ gọn gàng. Tiểu tử này thật là hồ đồ, suýt chút nữa đã gây ra lỗi lớn.” Diệp Hoàng Vân cũng trừng mắt nhìn Diệp Thánh với vẻ tiếc rằng rèn sắt không được thép.

Tiểu tử này thật kém cỏi, vốn dĩ ông ấy còn định để hắn lần tới phụ trách vận chuyển khoáng thạch vào thành. Nhưng việc ồn ào lần này Diệp Thánh cũng không tránh khỏi phải chịu xử phạt của gia quy, nhốt lại một tháng.

Việc của khoáng thạch, người tinh mắt thì đều nhìn ra được có người âm thầm hãm hại Diệp gia. Trong toàn bộ Thu Phong Trấn, người sẽ làm loại việc này chỉ có Tống gia.

Chỉ đáng tiếc là người làm chứng duy nhất đã uống độc tự vẫn, phái người đi điều tra chỉ tra được người này là một tên lưu manh vô lại của trấn bên cạnh, sau đó thì đã đứt manh mối.

Không có căn cứ nên Diệp gia cũng không tiện tìm Tống gia tính sổ, chỉ có thể chịu thiệt thòi như người câm thôi.

“May mắn lớn trong sự bất hạnh, may mà nha đầu Lăng Nguyệt lanh lợi, nếu không tổn thất lần này sẽ lớn rồi.” Diệp Hoàng Thành ở bên cạnh nói thay cho Diệp Lăng Nguyệt.

Công thần lớn nhất trong sự việc lần này, Diệp Lăng Nguyệt đứng ở một bên.

Ngoại trừ khi ở Thạch Phường có nói vài câu, Diệp Lăng Nguyệt sau đó vẫn luôn yên lặng chờ một bên, việc này khiến Diệp Cô rất hài lòng.

Ông ấy đã nghe nói hôm nay là lần đầu tiên Diệp Lăng Nguyệt đến Thạch Phường.

Tiểu nha đầu này cũng là phúc tướng của Diệp gia, nếu không nhờ có nó thì Diệp gia ít nhất phải tổn thất năm ngàn lượng vàng, đó là lợi nhuận cả nửa năm của Diệp gia.

“Lăng Nguyệt, ngay cả đại biểu ca Diệp Thánh của con cũng không phát hiện ra, sao con lại phát hiện được lô khoáng thạch đó có vấn đề?” Diệp Cô thấy Diệp Lăng Nguyệt vẫn luôn lặng thinh, chỉ biết nàng đã bị việc trước đó làm cho kinh sợ nên giọng nói cũng hòa hoãn đi mấy phần, nghe có vẻ có chút hiền từ.

“Gia chủ, con chỉ là vô tình thôi, sao con có thể sánh được với đại biểu ca. Con chỉ là cảm thấy vẻ mặt của tên thương nhân đó không ổn nên cố ý thăm dò thử, ai ngờ lại đánh bừa mà trúng.” Diệp Lăng Nguyệt ngại ngùng vò đầu, nụ cười rất hồn nhiên, nhìn vào thấy bộ dạng như không có cơ mưu gì.

Lẽ nào nha đầu này thật sự chỉ là gặp may?

Diệp Cô thấy rất nghi hoặc nhưng ông ấy nghĩ lại, Diệp Lăng Nguyệt trước khi đến Thạch Phường căn bản chưa từng nhìn thấy huyền thiết thạch thì sao có thể phân rõ thật giả.

Thôi vậy, có thể đúng thật chỉ là cơ duyên trùng hợp mà thôi. Con gái mà, luận về khả năng quan sát thì luôn tinh tế hơn mấy tên con trai như Diệp Thánh.

“Bất luận thế nào thì lần này con cũng đã lập được công lớn. Nói đi, con muốn thưởng cái gì?” Diệp Cô thưởng phạt phân minh, Diệp Thánh đã phạm lỗi lớn nên phải phạt cấm cửa một tháng, Diệp Lăng Nguyệt đã lập công nên sẽ khen thưởng.

Vừa nghe Diệp Cô muốn khen thưởng Diệp Lăng Nguyệt, Diệp Hoàng Vân và Diệp Hoàng Thụ đều không nhịn nỗi trở nên căng thẳng.

Lúc này, tốc độ tăng tiến của Diệp Lăng Nguyệt ở Diệp gia cũng quá nhanh rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì nó rất có thể sẽ trở thành Diệp Hoàng Ngọc thứ hai.

Nếu nó dám mở miệng nói ra suy nghĩ gì không an phận... Diệp Hoàng Thành lạnh lùng trừng Diệp Lăng Nguyệt một cái.

“Gia chủ, nếu được thì con muốn sau này được phép giúp phân loại cắt khoáng thạch trong Thạch Phường.” Câu trả lời của Diệp Lăng Nguyệt khiến trên dưới Diệp gia đều có vẻ mặt kinh ngạc.

Cắt phân loại khoáng thạch? Việc đó sao lại coi là khen thưởng gì chứ.

Khen thưởng không phải nên đòi một số vàng bạc hoặc là những loại như võ học, vũ khí ư.

Những việc nặng nhọc này của Thạch Phường có thiếu gia tiểu thư của bổn gia Diệp gia nào chịu làm, đó là công việc của cu li. Diệp Lăng Nguyệt này cũng thật là ngu xuẩn, lại đòi khen thưởng như vậy.

“Việc này... dĩ nhiên là được, con đến chỗ đại cữu của con nhận một lệnh bài, sau này có thể tự do ra vào Thạch Phường.” Diệp Cô không ngờ Diệp Lăng Nguyệt lại muốn phần thưởng như vậy nên thuận miệng đồng ý luôn.

Lúc Diệp Lăng Nguyệt đi ra khỏi đại sảnh, Diệp Thánh mang vẻ mặt hổ thẹn đi lên phía trước.

“Lăng Nguyệt, lần này thật sự phải cảm ơn muội nhiều rồi.” Diệp Thánh trước đó đối với Diệp Lăng Nguyệt còn có chút không thích, nhưng hôm nay nàng vô tình đã “giúp” mình một việc lớn, vừa nãy trước mặt gia chủ còn cố gắng hết sức bảo vệ mình. Thiện cảm của Diệp Thánh đối với Diệp Lăng Nguyệt đã tăng lên rất nhiều, thái độ dĩ nhiên cũng nhã nhặn hơn.

“Đại biểu ca khách sáo rồi, đều là người nhà mình cả, cần gì phải cảm ơn.” Diệp Lăng Nguyệt có vẻ được sủng ái nên lo sợ.

“Sau này có việc gì hoặc là có người nào dám ức hϊếp muội thì cứ nói với đại biểu ca.” Thấy Diệp Lăng Nguyệt với bộ dạng cung kính nên Diệp Thánh rất dễ chịu, hắn tùy tiện vỗ vỗ vai của Diệp Lăng Nguyệt rồi mới rời đi.

Cùng lúc đó, ở Tống gia Thu Phong Trấn.

“Cái gì, kế hoạch đã thất bại? Các người làm việc kiểu gì vậy?” Gia chủ Tống gia Tống Vạn Sư một quyền đánh vỡ cái bàn gỗ đàn hương đỏ trước mặt, cái ly bằng sứ trắng được chế tác thượng thừa đó ở trên bàn trông có vẻ sắp rơi xuống đất.

Bỗng nhiên cái ly dừng ở giữa không trung, di chuyển trong không khí một cách kỳ lạ rồi rơi lên một đôi tay một cách chắc chắn, nước trong ly không bắn ra ngoài một giọt nào cả.

Chủ nhân của đôi tay đó là một nam thanh niên sắc da vàng vọt.

Ngũ quan của người con trai này miễn cưỡng có thể coi là cân đối, chỉ tiếc là đôi mắt vừa nhìn đã cảm thấy buông thả du͙© vọиɠ quá độ khiến hắn trông có vẻ có mấy phần tà khí.

“Liên đại sư, để huynh chê cười rồi.” Gia chủ Tống gia lúc này mới nhớ lại trong nhà còn có vị khách quý này.

Trong Thu Phong Trấn, gia chủ Tống gia có địa vị ngang hàng với gia chủ Diệp gia Diệp Cô, nhưng ở trước mặt nam thanh niên trông thế nào cũng không quá hai lăm hai sáu tuổi này lại ngoan ngoãn như một chú mèo con. Cũng không biết người thanh niên này rốt cuộc có lai lịch thế nào.

“Không sao, cầm tiền của người để giải quyết khó khăn giúp người, ta

đã đồng ý với ông sẽ giúp ông trừ khử Diệp gia, kế hoạch lần này không thành công thì vẫn còn có lần sau.” Nam thanh niên được gọi là Liên đại sư nói xong, lộ ra một nụ cười có ý không thể không thành công.

“Cũng phải, có đại sư thì Diệp gia có là gì chứ. Hơn một tháng nữa chính là sinh nhật năm mươi lăm tuổi của lão già Diệp Cô, đến lúc đó còn phải phiền Liên đại sư ra tay lần hai.” Gia chủ Tống gia vừa nghĩ đến Diệp gia sắp bị hủy diệt, chỉ còn duy nhất cả nhà Tống gia lớn mạnh thì trong lòng có một sự vui mừng không nói thành lời được.

Hai người nhìn nhau cười, trong mắt của cả hai đều đã nhìn thấy ý định gϊếŧ người lạnh lùng.