Chủ Tịch! Anh Yêu Em, Người Con Gái Đời Anh

Chương 1: Về nước

Sân bay X

"Xin mọi người chú ý, chuyến bay từ Paris về thành phố A đã hạ cánh an toàn." Giọng nói máy móc của nhân viên hàng không vang lên khắp sân bay.

Một cô gái xinh đẹp như thiên thần đi ra. Mái tóc nâu xoăn được cô thả tự nhiên ra sau gáy, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng hơi mím lại như dụ người ta cắn vào, cô đeo kính râm màu đen bản to nên không ai nhìn thấy được đôi mắt của cô, nhưng cũng không giảm đi sự xinh đẹp của cô. Trên người cô mặc một chiếc áo sơmi trắng cách điệu, khoác bên ngoài một cái áo khoác màu đen, đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần jean ôm màu đen. Khiến cô càng trở nên quyến rũ và thần bí hơn.

Từ lúc cô bước ra khỏi cửa kiểm soát, không ai là không ngoái lại nhìn cô, có người nhìn cô bằng ánh mắt si mê, cũng có người nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị.

Kiều Di Hân vẫn không để ý đến ánh mắt của người khác, tiêu sái bước tới trước mặt năm người đang đứng chờ cô ở đằng kia.

Đứng trước mặt cô là năm người, hai cặp đôi vợ chồng trung niên và một người đàn ông khoảng chừng 27 tuổi.

Cô đứng trước mặt họ, cô cởi kính râm xuống, cúi đầu lễ phép chào hỏi họ.

"Con....."

Bà Kiều không đợi Kiều Di Hân nói hết câu, bà đã nhào vô ôm lấy cô, vừa khóc vừa mắng.

"Đứa con...b...bất...h...hiếu này..., nói đi là đi luôn...suốt tám...năm...làm mẹ nhớ con...muốn bệnh..., còn không thèm gọi cho chúng ta một cuộc..."

"Mẹ...con xin lỗi." Di Hân ôm chặt lấy bà Kiều, giọng nghẹn ngào xin lỗi mẹ.

Ông Kiều thấy mình bị hai người kia bỏ rơi, liền ủy khuất nói.

"Có mẹ rồi...không cần ba nữa sao?"

Ông bà Lãnh cũng hùa theo ông Kiều giở giọng ủy khuất nói.

"Đúng đó...có mẹ là quên bọn ta luôn à."

Di Hân dở khóc dở cười nhìn một màn trước mặt, cô ngước lên nhìn họ, gượng cười trả lời.

"Không phải vậy...con vẫn cần mọi người mà..."

Cô gỡ cục thịt đang ôm mình trước mặt, giữ chặt hai vai bà kiều, mỉm cười an ủi.

"Mẹ đừng khóc nữa...con hứa sẽ không đi đâu nữa mà..."

"Thật?" Bà Kiều nghi hoặc nhìn con gái.

"Thật."

Di Hân buông bà Kiều ra, sau đó cô đi ôm từng người một. Đến người cuối cùng, cô đứng trước mặt Lãnh Thiên Hàn, anh vẫn vô cảm nhìn cô.

Anh là người cô đã yêu sâu đậm một cách hèn nhát, yêu một cách âm thầm, chỉ đứng âm thầm trong bóng tối nhìn anh. Cho đến một ngày, cô nhìn thấy anh ở cùng một chỗ với cô gái khác, cô đã không chịu được đi hỏi anh. Nhưng cô chưa kịp hỏi gì thì đã biết câu trả lời. Hôm đó cô đến công ti anh, lúc cô đến văn phòng anh thì chợt nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của anh và một người đàn ông khác vang lên. Cô vẫn nhớ in những câu nói đó, những câu nói làm cô tan nát cõi lòng.

"Hàn...cậu yêu Hân nhi à?"

"Cậu nghĩ sao?"

"Nói tôi nghe đi,...cậu có yêu con bé không?"

"Tôi chỉ xem Hân nhi như em gái của mình... chưa bao giờ coi em ấy như một người phụ nữ."

"Cậu chắc không..."

"Chắc."

"Nếu con bé biết...chắc đau lòng lắm đây."

"Cậu có ý gì?"

"Hân nhi yêu cậu."

"À,..."

"À cái gì?"

"Tôi không yêu con bé,...Hân nhi chỉ như một người em gái của tôi. Với lại đó cũng không phải là mẫu phụ nữ tôi cần. Tôi không có khả năng nuốt trôi."

"Tôi...hiểu rồi."

Cô thoát khỏi dòng hồi tưởng của mình, đến gần anh sau đó ôm chầm lấy anh rồi nhanh chóng buông tay ra.

" Hàn ca ca... đi đón em mà cũng mang mặt lạnh à?" Cô nhìn anh nở một nụ cười ngọt ngào nhất.

"Không có." Anh nhìn cô, gương mặt cũng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.

"Ừm... Chúng ta về nhà thôi mọi người."

Cô khoác lên tay anh rồi cùng mọi người trở về biệt thự Kiều gia. Mừng cô trở về nên mọi người cùng nhau ăn tiệc.

Cô cùng anh ngồi chung một xe, trên đường đi về, không một ai nói với ai câu gì. Cô vẫn đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, còn anh thì nhắm mắt dưỡng thần. Không khí bên trong xe càng trở nên ngột ngạt.

Lãnh Thiên Hàn thấy không ổn liền lên tiếng.

"Tám năm qua em ở đâu?"

"Pháp."Cô máy móc trả lời, mắt cũng không liếc nhìn anh.

Lãnh Thiên Hàn rất không hài lòng với cách cô trả lời, lông mày nhíu chặt. Hồi nãy vẫn còn ngọt ngào nói chuyện với anh mà. Trong lòng anh cảm thấy mất mát, nhưng rồi anh cũng xua đuổi cái cảm giác ấy đi.

Không khí trong xe lại trở về như cũ, nhưng nặng hơn trước nhiều.

-------------------------------------------------

Chiếc xe chở bọn họ đến trước một biệt thự thì dừng xe lại, đây là biệt thự của Kiều gia. Biệt thự được xây dựng theo phong cách Châu Âu, rất đẹp, rất lớn và không kém phần uy nghiêm tráng lệ.

Kiều Di Hân bước xuống xe, trước mặt cô là hai hàng người hầu. Họ đang đứng trong tư thế cúi chào 45°, sau đó đồng thanh nói.

"Tiểu thư, mừng cô quay về nhà."

Kiều Di Hân chỉ gật đầu một cái coi như là đáp lại họ, rồi lướt qua họ bước vào phòng khách.

/-L-/