Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Xấu Xí

Chương 15: Đến tướng phủ đưa sính lễ

Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ ấm áp xuyên qua những ô vuông cửa sổ được chạm trổ, chiếu vào trong phòng. Trong phòng, Vân Liên Nhược đang ngủ, bàn tay nhỏ nhắn như ngọ buông thõng xuống bên người, mái tóc đen dài xõa ra ở trên giường, vừa vặn che khuất nửa bên má có vết bớt màu hồng do Lệ Hồng Nhan gây ra. Để lộ ra nửa khuôn mặt tinh xảo, đẹp đến mức câu hồn phách của người khác.

Nhiễm Tâm đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ mỹ nhân ngủ say, trong lúc nhất thời bị mê hoặc, thất thần. Nếu như tiểu thư giải Lệ Hồng Nhan, thì khuôn mặt kia sẽ khuynh quốc khuynh thành đến mức nào.

Vân Liên Nhược luôn luôn cảnh giác, nàng biết Nhiễm Tâm đi vào, chỉ là không muốn mở mắt ra sớm như vậy, ai ngờ, nha đầu kia lại liên tục nhìn chằm chằm vào nàng, không muốn tỉnh cũng không được rồi.

“Tiểu thư, người tỉnh rồi sao.” Nghĩ đến chính mình lúc nãy ngây ngốc mà nhìn tiểu thư chằm chằm, vẻ mặt của Nhiễm Tâm có chút không tự nhiên.

“Sớm như vậy, có chuyện gì sao?” Vân Liên Nhược đẩy cửa sổ ra, nhìn lên mặt trời, cũng đã là giờ Thìn (Từ 7-9h sáng) rồi. Trong tình huống bình thường, thì phải thêm một canh giờ nữa, Nhiễm Tâm mới sẽ đến đánh thức nàng rời giường.

“Thái tử điện hạ tới! Đang ở sảnh trước nói chuyện với Tướng gia.” Lúc Nhiễm Tâm nói chuyện, khóe mắt lông mày cũng mang theo ý cười.

Thủy Nguyệt hoa đến rồi! Trong lòng của Vân Liên Nhược trở nên vui vẻ, vừa bất đắc dĩ thở dài, từ khi nào mà nàng lại không có tiền đồ như vậy chứ, không phải tối hôm qua mới gặp chưa? Không tiền đồ liền không tiền đồ đi, vân liên nhược bắt đầu quản lý chính mình.

Sảnh trước, Vân Hải Phong chỉ đơn thuần đi nhìn sính lễ mà Thủy Nguyệt Hoa một lần, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Thái tử điện hạ chuẩn bị sính lễ, có thể nói là vô cùng phong phú.

“Danh sách sính lễ như vậy, nhạc phụ có hài lòng không?” Sau khi Vân Hải Phong xem xong, Thủy Nguyệt Hoa cười hỏi dò.

Vân Hải phong bị một tiếng nhạc phụ của Thủy Nguyệt hoa làm hết hồn. Lấy thân phận và địa vị của Thủy Nguyệt Hoa, cho dù con gái của mình thật sự gả cho hắn, hắn cũng không cần phải đổi giọng mà gọi mình nhạc phụ, huống chi Nhược Nhi còn chứ có gả mà!

Thấy Vân Hải Phong vẫn không có bày tỏ thái độ gì, Thủy Nguyệt Hoa nhíu mày, chẳng lẽ sính lễ mà hắn chuẩn bị, nhạc phụ đại nhân không hài lòng sao. Thủy Nguyệt Hoa làm sao biết, không phải là Vân Hải Phong không biểu hiện ra, mà là bị lời nói của hắn làm hết hồn.

“Quản gia, chuẩn bị thêm một phần sính lễ nữa đưa tới, nhất định phải làm cho nhạc phụ thỏa mãn.” Thủy Nguyệt Hoa suy nghĩ một chút, để quản gia chuẩn bị thêm lần nữa.

Quản gia đi theo Thủy Nguyệt Hoa đến, nhìn hành động của thái tử nhà mình, không nói gì. Tướng gia có đâu có biểu hiện gì là không hài lòng với sính lễ đâu, ông ấy rõ ràng là bị Thái tử ngài dọa sợ nha, Thái tử điện hạ, thường ngày nhài cực kỳ thông minh, làm sao lại không nhìn ra được vậy?

Chỉ là, quản gia chỉ dám nghĩ như thế, vẫn đi tới trước mặt của Vân Hải Phong, cung kính nói: “Tướng gia.” Đối với Vân Hải Phong, quản gia có sự tôn kính từ trong đáy lòng.

Vân Hải Phong cũng ý thức được mình hơi thất lễ, thu hồi danh sách sính lễ lại, nói: “Thái tử điện hạ chuẩn bị rất tốt, là do thần thất lễ.”

“Ha ha, nhạc phụ hài lòng là tốt rồi.” Thấy Vân Hải Phong trả lời, tâm tình của Thủy Nguyệt Hoa cực kỳ tốt.

“Thái tử điện hạ, quân thần có sự khác biệt.” Vân Hải Phong nhắc nhở. Thái tử là thái tử cao quý của một quốc gia, thân phận không thể so sánh với người thường.

Lúc này Thủy Nguyệt Hoa mới hiểu ra, lý do tại sao lúc nãy Vân Hải Phong luống cuống. Có điều, hôm nay hắn là đến đưa sính lễ.

“Nhạc phụ đại nhân, hôm nay ta lấy thân phận vị hôn phu của Nhược Nhi mà đến đưa sính lễ, chỉ là Thủy Nguyệt Hoa, mà không phải là thái tử của một quốc gia.” Thủy Nguyệt Hoa trịnh trọng nói.

“Thần...”

“Phụ thân, sau này hắn là con rể của ngưòi, gọi người là nhạc phụ là đúng.” Lúc Vân Liên Nhược đi ra, nghe thấy mấy câu nói của Thủy Nguyệt Hoa, lại nhìn thấy phản ứng của phụ thân của mình, trong lòng bất đắc dĩ. Người dưới chế độ lễ giáo quân vương, tư tưởng rất cứng nhắc.

Thủy Nguyệt Hoa thấy Vân Liên Nhược đi ra, không hề để ý đến ở đây còn có ba người Vân Hải Phong, quản gia, Nhiễm Tâm, đi tới trước mặt của nàng, đưa tay ôm lấy nàng: “Nhược Nhi, ta nhớ nàng. Một ngày không gặp, như cách ba năm vậy a!” Hôm qua sau khi rời khỏi Túy Thanh Phong, hắn đã lập tức hối hận, hắn nên mang nàng đi về cùng với mình. Không đúng, cần phải lúc nào cũng mang theo nàng ở bên cạnh.

Quản gia đi theo Thủy Nguyệt Hoa đến, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, hắn cái gì cũng không nhìn thấy. Có điều, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua hai người bọn họ, trong lòng vô cùng cảm khái, cuối cùng thái tử điện hạ nhà hắn cũng thông suốt, phủ thái tử phủ nên sớm có nữ chủ nhân. Nhiễm Tâm đứng ở một bên cười trộm, Vân Hải Phong trợn to mắt lên, người ôm nữ nhi của hắn, đúng là Thái tử điện hạ, cái người mà đối với ai đều luôn lạnh lùng - là Thái tử đó sao?

Vân Liên Nhược nghe thấy giọng nói của Thủy Nguyệt Hoa, trong lòng ấm áp. Hóa ra, nàng luôn nhớ đến hắn. Có thể nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc đó của Vân Hải Phong, Nhiễm Tâm lại cười trộm tiếp, mặt không khỏi đỏ bừng lên. Cố gắng rời xa vòng ôm ấp của hắn, lại bị hắn ôm chặt hơn, không nhịn được sẵng giọng: “Còn có người ở đây!”

“Có sao đâu?” Hắn thích ôm nàng.

Có sao đâu, da mặt của Thủy Nguyệt Hoa này không phải là dày bình thường nha, lời như vậy mà hắn cũng có thể xem như chuyện đương nhiên mà hỏi.

“Thái tử, Nhược Nhi, hai người?” Hai người này, nhìn dáng vẻ đó chính là tình cảm đã ăn sâu vào lòng. Nhưng đây là chuyện lúc nào, làm sao ông không biết gì hết vậy? Lúc trước nhận được thánh chỉ của Hoàng đế, không phải nó rất bất mãn sao? Sao mới có hai ngày, tất cả đã thay đổi rồi.

“Chính là như phụ thân nhìn thấy đó, con yêu thích chàng ấy, chàng ấy cũng yêu thích con.” Biết Vân Hải phong quan tâm mình, chỉ lo mình bị ủy khuất mà gả đi, Vân Liên Nhược rất hào phóng mà thừa nhận.

“Tướng gia, ta yêu Nhược Nhi, không có vì bất kỳ điều gì khác. Lấy nàng, chỉ là vì ta đã yêu nàng đến tận xương tủy. Một đời một kiếp một đôi.” Thủy Nguyệt Hoa hứa hẹn.

Mặc dù Vân Liên Nhược biết tình cảm của Thủy Nguyệt Hoa đối với mình, nhưng vào lúc này, nghe thấy chính miệng hắn nói ra, vành mắt đột nhiên có chút ướt. Đồng ý với nàng là chỉ yêu một người, hoặc là không yêu, hay là đã yêu tận xương tủy.

Mỗi một lần gặp gỡ, đều là xa cách rất lâu mới gặp lại. Mỗi một lần nắm tay, đều giống như đã quên mất xung quanh. Mỗi một lần yêu tha thiết, đều là tim đập rung động.

Truyền thuyết nói rằng, kiếp trước ngoái đầu nhìn lại 500 lần, đổi lấy sự gặp gỡ ở kiếp này. Truyền thuyết, kiếp trước thoáng gặp qua nhau, đổi lấy cầm tay nhau ở kiếp này.

Nàng mặc kệ kiếp trước thế nào, kiếp này nàng chỉ nhận định một mình Thủy Nguyệt Hoa.

Một đời một kiếp một đôi, Vân Hải Phong khϊếp sợ rồi. Con cháu thế gia nhà bình thường cũng khó mà làm được, huống chi là thái tử của một quốc chứ?

Thủy Nguyệt Hoa biết Vân Hải Phong đang lo lắng cái gì, chỉ là, chuyện mà hắn không muốn làm, không ai có thể ép hắn được. Coi như là cái người ngồi ở trên Kim Điện cao cao đó cũng không thể.

“Phụ thân, lúc trước người và nương không phải cũng là hứa hẹn một đời một kiếp một đôi sao, làm nữ nhi của hai người, làm sao có thể khác được. Những hoa đào kia (ý là nữ nhân đến quyến rũ anh Hoa nhà tỷ ấy), đến một người, diệt một người, đến hai cái, diệt cả hai.” Nghĩ lại trong thiên hạ người ái mộ thái tử Thủy Nguyệt Hoa nhiều vô số kể, Vân Liên Nhược liền biết là nàng có chút khó khăn. Ngày hôm trước với ngày hôm qua không phải mới thử nghiệm một hồi sao.

“Nhược Nhi, sau này vi phu phải nhờ nàng bảo vệ rồi.” Hắn thích Nhược Nhi bá đạo như vậy. Nếu như là có ai không có mắt dám có ý đồ xấu với Nhược Nhi của hắn, tới bao nhiêu, hắn diệt bấy nhiêu.

“Nhìn thấy hai con như vậy, ta cũng yên lòng. Thái tử điện hạ, thần bằng lòng giao Nhược Nhi giao cho ngài.” Vân Hải Phong một mặt vui mừng. Bây giờ phủ Thái tử không có một mỹ nhân nào, hắn tin tưởng lời hứa hẹn của Thủy Nguyệt Hoa, cũng tin tưởng sức quyến rũ cũa nữ nhi nhà mình.

“Đa tạ nhạc phụ đại nhân tác thành, nhạc phụ có thể gọi ta là Nguyệt Hoa.”

“Nguyệt Hoa.” Thanh Nhi, nàng thấy không, nữ nhi của chúng ta đã tìm được nơi để dựa vào rồi.