Ngày Mưa Sẽ Ngừng Rơi

Chương 21: Vỏ bọc thiên sứ

Một chiếc ly đã rạn nứt thì dù đánh bóng tới đâu thì vết nứt mãi không lành lại. Dĩ nhiên con người đâu phải thứ vô tri vô giác ấy chỉ có điều tổn thương sẽ không mất đi mà giấu nhẹm vào nơi kín đáo. Nơi cất chứa những nổi đau để tuyến lệ tuôn trào.

Vậy đấy.!

Tell me say everything of you.

Call me every when you sad.

Think me every you free

.....7h30 sáng, đêm qua tôi đã học tới 3h sáng đấy, chủ nhật mà cũng bị đánh thức.

Tôi uể oải vơ lấy điện thoại, mắt lim dim chưa tỉnh ngủ.

- Em nghe.

" 5p, một là em xuống hai là tôi lên gọi em dậy"

Cúp rồi! Tên ông chủ khó tính độc đoán chèn ép nhân viên, mơ thấy anh ta thì gặp ác mộng là cái chắc.

5p? Tôi cố tình kéo dài 10p rồi mới thong thả bước ra khỏi nhà, Huy Anh nay thật lạ, hình như tôi trọc giận anh không đúng lúc rồi, rón rén hệt như con mèo có tội bước đến gần. Anh đứng bên con moto exter R1 sáng bóng không tì vết, cả người lại diện cả bộ áo da đen trông cứ như dân đua xe thứ thiệt.

- Anh... em nhớ cửa hàng hôm nay...

- Ừ! Nghỉ. Tôi tới tìm em vì chuyện khác. Lên xe đi.

- Em?

Chưa để tôi kịp thắc mắc anh đã lôi tuột tôi lên xe, anh chạy xe trên đường cao tốc với tốc độ ánh sáng may thay tôi không phải đứa nhát tốc độ nếu không sớm đã chết ngất đi. Cảm giác mạnh làm gió vút qua rát da mặt chỉ biết cúi đầu bám chặt lấy anh vì sợ...bay.!

- Anh đưa em..đi..đâu...vậy?

Anh không trả lời mặc cho tôi có gào lên thật to.

Anh dừng xe lại tấp vào lề đường nơi một ngôi nhà ba tầng rất lớn có khu vườn treo nơi ban công ngập nắng, tán cây bằng lăng xum xuê trong bộ lá già.

Tôi xuống xe vuốt lại mái tóc rối tung, ngước mắt nhìn anh chờ đợi.

- Đây là nhà Hải Vũ.

- Ơ....

Lại một lần nữa không cho tôi ý kiến, anh giữ vai tôi kéo đi. Một người đàn ông có vẻ lớn tuổi bước ra mở cổng.

- Cậu Huy Anh, cậu tìm cậu chủ sao?

- Phải, tôi gặp Hải Vũ có chút chuyện.

- Vậy tiểu thư đây...

Người đàn ông nhìn tôi đầy dò xét, tôi luống cuống định chào đột nhiên bị Huy Anh siết chặt vai ra hiệu im lặng.

- Em họ tôi, tiện đường nên ghé qua, để con bé ở ngoài không tiện, mong Lâm quản gia thông cảm.

- Xin cậu cứ tự nhiên.

Anh lập tức dắt tôi vào trong, tới lúc này tôi mới được mở miệng

- Sao anh đưa em tới đây?

- Im đi, một đứa ngố đã đành thêm một đứa suy giảm chất xám. Hải Vũ đang ốm, nếu muốn em cứ đi về.

Anh trừng mắt nhìn tôi.

Tôi...có thể quay về?. Giờ mới nhận ra bất cứ ai cũng có thể áp đặt tôi. Huy Anh dắt tôi đi không biết bao nhiêu lối rẽ rồi dừng lại trước một cánh cửa gỗ sơn màu trắng sữa rồi đứng chống một tay lên tường nhìn tôi.

Tôi hết nhìn anh rồi nhìn cánh cửa

- Còn chờ gì nữa.

- Em..._ hít một hơi thật sâu để tránh ánh mắt sắp bùng lên cơn giận nữa_...muốn về.

Cốp!

- Au....sao cốc em?

- Cố chấp! Não em đơn bào thật à? Không vào cũng phải vào.

Huy Anh rất nhanh chóng mở cửa tống tôi vào trong làm tôi suýt thì gục mặt xuống sàn. Bạo lực, vũ phu, đểu cáng. Thể loại gì thế không biết.

Sộc lên mũi tôi một mùi hương lạnh thanh khiết, giờ để ý mới thấy căn phòng rất rộng nhưng đồ đạc chẳng được bao nhiêu, chiếc ghế sofa màu đỏ đặt giữa phòng, dãy tủ học xếp đầy những quyển sách rất dày, đồ vật trang trí đều được khắc từ gỗ nâu. Mặt sàn lạnh lẽo khiến tôi thoáng rùng mình bước thêm vài bước nữa, chiếc giường gỗ nâu rộng lớn nằm ở góc phòng, tấm màn buông thõng xuống sàn nhà, gió lùa qua ban công còn khe hở làm tấm màn bay nhẹ. Trong lớp màn ấy, tôi nhận ra thân người khuất một nửa dưới lớp chăn mỏng. Chẳng biết sức mạnh vô hình nào khiển tôi đẩy bức màn ấy ra, gương mặt kia hiện ra thật rõ nét. Mái tóc mượt để tự nhiên tới hàng mi cong vút sắc nét, đôi má ửng đỏ, bờ môi khô mím lại như đang gặp ác mộng,.

Cảm giác này thật khó chịu, l*иg ngực như bị gì đó đè nén xuống. Tôi chẳng đủ thần trí nhận ra rằng bản thân đang sợ nhưng là sợ điều gì chứ?

Gió lùa qua khe cửa ban công lướt qua hàng tóc gáy làm sống lưng tôi ớn lạnh, đến bên ô cửa kính khẽ kéo then cửa vào tiếng cạch làm tôi giật mình quay lại.

Hàng mi khẽ nhúc nhích rồi chậm rãi buông ra.

Ánh mắt ấy không còn màu cafe nữa thay vào đó là hố sâu u ám, thất thần ánh lên những tia vô cảm sâu hút đáng sợ.

- Xin..xin lỗi, làm cậu thức giấc..à?

Hải Vũ khép mi nhắm mắt lại

- Mở ra. Chất giọng ngang tàn phát ra khô khốc.

Cánh tay tôi rời then cửa đứng chôn chân xuống sàn lạnh giá.

- Nhưng...gió ngoài..rất lạnh.

- Tôi- bảo- mở- ra.

Ngữ âm lạnh lẽo thốt ra khô khan kèm theo cái ho nhẹ, một lần nữa Hải Vũ mở đôi mắt lãnh khốc nhìn tôi đe dọa, có cái gì đó rất khó chịu nhưng tôi đâu hiểu cảm giác ấy là gì.

- Không..được, cậu đang ốm.

- Tôi bảo mở, cậu điếc à?

Sầm!

Hai bên cánh cửa mở toang đập vào bức tường tưởng chừng muốn vỡ tung. Gió như thừa cơ hội lập tức ùa vào như muốn phá tung mọi thứ bên trong, tấm màn như muốn giật tung khỏi vị trí cố định.

Hải Vũ đứng trước mặt tôi rất gần, hơi nóng hầm hập tỏa ra mặc dù gió lạnh đang lùa vào bao trùm lấy thân người run nhẹ. Tôi cúi đầu, cắn chặt môi.

- Tại sao tới đây.

Vậy là cậu ta đã biết ai đưa tôi tới đây, nhưng mặc kệ, tôi đứng lì cắn môi, im bặt.

- Tôi hỏi tại sao tới đây?

Chất giọng khàn đục như muốn rít lên.

Tấm màn bị giật tung, gió thổi bay về góc phòng,.

Những chiếc lá từ ngoài cũng rời cành bay vào.

- Đừng quát lên với tôi, cậu không ốm thì đừng hòng tôi vào

Bịch.

Tôi thở dốc, chuyện gì thế này. Tôi quát lên và đẩy cậu ta ngã. Tiêu rồi, tự dưng gan tôi sao lại nhỏ lại thế này?

Hải Vũ ngã phịch xuống sàn nhà, đầu đập cộp vào đầu giường, nhưng không nhìn tôi nữa mà ngồi đó xoa chỗ đau, nét mày nhăn lại khó coi.

- Xin...xin lỗi, tôi không.. cố ý.

- Không cần, về ngay. Khoan đã...lại cắn môi, bỏ ngay.

Hải Vũ dằn mạnh môi tôi ra, tên vô duyên, tiện chân tôi đạp cậu ta một phát.

- Biến thái.

- Hôm nay ăn mật gấu à?

Hải Vũ sừng sổ, tôi im bặt cố gắng không cắn môi nữa. Tên ôn dịch.

- Giờ sao? Đẩy ngã rồi bỏ tôi ngồi đây.

Tôi muốn cãi nhưng chỉ nhếch môi vội mím lại sau ánh mắt cảnh cáo. Tôi chìa tay về phía Hải Vũ.

- Cái gì vậy.

Hải Vũ giậm tay giậm chân hệt như ăn vạ, suýt thì tôi bật cười nhưng vẫn phải giữ khuôn mặt cau có cúi người xuống đỡ Hải Vũ đứng dậy. Cậu ta điên rồi, người nóng hầm hập thế này còn đòi mở cửa sổ.

- Cậu điên à, nặng hơn voi.

- Thế mà có người vẫn cõng được thôi.

- Đi chết đi.

Tôi hất Hải Vũ xuống giường hệt như hất một thứ bỏ đi. Quá đáng lúc thì tức giận với tôi lúc thì đưa tôi ra trêu đùa, cậu ta nghĩ tôi là đồ chơi sao.

Tên điên, hếch mắt nhìn tôi rồi lại cười khì.

- Uống thuốc chưa? Bệnh nặng rồi đấy.

Gió lạnh một lần nữa nổi lên, cả không gian ngập tràn mùi thuốc nổ, chỉ cần thở mạnh cũng làm mọi thứ nổ tung.

***

Tất cả như một sự tình cờ nhưng chỉ có cái người ung dung thừa hơi rảnh rỗi trên kia mới biết tất cả là một định mệnh sắp đặt từ trước.

- phòng 301? Ông chắc chứ? Được rồi, tôi sẽ tới.

Chàng trai còn mặc đồng phục học sinh nhanh chân bước đi trên những ô gạch sáng loáng, mái tóc mềm mượt xõa xuống chạm tới hàng chân mày thanh tú.

Phòng 301,

- ông Lâ..

Lời nói còn chưa thoát khỏi đột ngột dừng lại bởi...nhầm phòng.

Căn phòng ngột ngạt cửa sổ không mở, trên giường bệnh người phụ nữ có gương mặt xanh xao nằm im, kế bên cô gái nhỏ nhắn nghiêng một bên má ngủ yên.

Gương mặt đó hình như rất quen thuộc, đôi chân vô thức đã bước vào trong lúc nào.

"Học viện Thục Minh. Ân Hoàng Khánh Vy_ lớp 11A1."

Nữ sinh này cậu đã gặp, không phải mới sáng nay sao,?

Cậu nghiêng đầu nhìn gương mặt ấy đang chìm sâu và giấc ngủ, cô rất gầy, làn da trắng nhợt nhạt, khóe môi đang ngủ còn vương nước dãi khiến cậu vô thức bật cười nhẹ.

- Mẹ thích hoa hồng nhất,

Cậu ngừng cười. Không phải, là do cô nói mê, giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi, bờ môi mím chặt, những ngón tay đan vào nhau run rẩy.

Nét mày thanh tú khẽ nhíu lại Trả lại bảng tên đặt trên đầu giường, bước chân nhanh chóng ra khỏi phòng. Day nhẹ thái dương nghe điện thoại.

- nhầm phòng rồi.!

.....

Ngốc thật! Ngố nữa....

Cứ sợ cô đuổi thẳng cẳng khỏi nhà vậy mà chỉ một chữ ân nhân cô "nể tình" cho ở " ké".

Hai chữ ân nhân rằng cậu vất vả cõng cô về nhà mà đâu hay cái thể xác mỏng tanh của cô cậu có thể nâng một tay rồi hất lên taxi đưa cô về nhà.

Chiếm trọn cái giường của cô là do cậu cố tình nhưng cậu không muốn nằm đất lạnh dưới kia.

Thế mà cô vẫn ngốc nghếch bỏ vào bàn ngồi học đâu hay ai đó vẫn nhởn nhơ nằm ôm gấu bông, tay bấm điện thoại cho đỡ buồn, thi thoảng ánh mắt lại liếc nhìn về phía bàn học xem cô vừa chống cằm vừa viết liến thoắng, lúc nhát cái đầu cô gục xuống rồi lại ngẩng lên học tiếp làm cho cái người ở giường ôm gấu ngon lành bật cười nhẹ.

Bực lắm, nhan sắc của cậu bị cô gái đó ngơ ngay lần đầu.

Tức giận vì cô cũng giống những đứa con gái khác thích ăn kiêng mặc dù cơ thể còi cọc, sau này mới hiểu cô là đứa bướng bỉnh, bản thân không biết tự chăm sóc.

Ở bệnh viện, cậu hận không thể dạy cô cách biết đau là phải kêu chứ đừng tự làm hại mình nữa.

Chọc tức cô là để lòng tự tôn cao ngất ngưởng của cô sẽ vì vậy mà tự biết lo cho bản thân.

....

Đầu óc đơn bào của cô làm ai đó phát điên....rất nhiều.