Dịch giả: Chu Cường
“Nơi này rất gần trung tâm cứu trợ, có lẽ lương thực bên trong siêu thị và nhà dân đã bị quân đội lấy đi hết.”
Lâm Siêu liếc mắt lên giá đồ bên trong siệu thị phủ đầy tro bụi, hắn không có dừng lại, mà tiếp tục mang theo thằng nhóc rời khỏi siêu thị. Đi về phía Nam của thành phố.
Thằng bé đi sau lưng Lâm Siêu, bước chân lảo đảo, hai cái ngắn tủn, bị cơn đói hành hạ, bước chân yếu ớt vô lực. Nó há miệng thở dốc, rồi ngậm chặt miệng. Tay nó vẫn cầm chai nước, không có ý định uống. Dưới ánh mặt trời gay gắt, những giọt mồ hôi óng ánh từ trên trán của nó rơi xuống, trượt qua gò má dính đầy đất bẩn, chảy tới cằm. Giọt mồ hôi đã biến thành một giọt nước đen kịt, giống y hệt mực viết.
Lâm Siêu chú ý đến biểu hiện của thằng bé, hắn mới dừng lại, thời điểm thằng bé đang đứng ngây người. Hắn liền nhấc thằng bé lên, kẹp vào dưới nách, bàn chân phát lực, cả người lao vụt đi.
Hấp!
Không khí nóng rực biến thành một luồng gió nóng, tốc ngược vào mắt thằng bé, mà những tòa nhà, những chiếc ô tô rách nát ở hai ven đường nhanh chóng lùi lại phía sau.
Thằng bé cảm thấy cả người nhẹ bẫng, giống như đang cưỡi mây đạp gió. Mắt của nó không thể nào nhìn thấy rõ được cảnh vật hai bên đường, chỉ thấy một chuỗi những hình ảnh mở ảo không ngừng trôi vụt qua.
Bảy, tám phút sau.
Khi Lâm Siêu chạy qua mười mấy khu phố, tới rìa một khu phố kinh doanh vô cùng phồn hoa, hắn mới đem thằng bé từ trên tay thả xuống. Liền nhìn thấy quần áo dưới cánh tay đen xì một mảng, giống như bị cục than đá quệt qua.
Lâm Siêu liền thu hồi ánh mắt, không để ý đến những chi tiết này, nói với thằng bé:
“Đi theo đằng sau anh.”
Nói rồi, hắn đi trước dẫn đường.
Phía đằng xa, trong khu phố có thể nhìn thấy mấy chục bóng người đang du đãng. Dùng những tư thế vặn vẹo để di chuyển, giống như ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục. Thị giác của chúng đã biến mất, nên không nhìn thấy Lâm Siêu và thằng bé. Thế nhưng nếu đi gần thêm một chút nữa, bọn họ sẽ rơi vào phạm vi đánh hơi của chúng, ngay lập tức sẽ bị phát hiện ra.
Ánh mắt Lâm Siêu không để ý đến những còn xác thối này, mà tìm kiếm cửa hàng hai bên phố, hy vọng có thể tìm thấy được một chút đồ ăn. Đồ ăn hắn để trong ba-lô phía sau lưng, chính là thịt của Giao Long. Nếu thằng nhóc này ăn phải sẽ ngay lập tức bị biến đổi.
Thằng bé vừa trải qua cảm giác di chuyển tốc độ cao, nên vẫn còn cảm giác choáng váng. Nghe được tiếng Lâm Siêu, nên theo bản năng đi theo sau lưng hắn. Trong lúc vô tình, nó ngẩng đầu lên, thì sợ bắn lên, vì ở phía trước xuất hiện những thân ảnh vô cùng quen thuộc. Chúng nó chính là ác mộng của nó, sắc mặt thằng bé trở nên tái nhợt, theo bản năng lùi về phía sau, xoay người chạy trốn.
Thế nhưng, bàn chân vừa động, thì nó đột nhiên nghĩ tới cái gì. Hai mắt nó chuyển qua bóng lưng Lâm Siêu, trên gương mặt non nớt lộ ra một sự lo lắng. Nó nắm chặt chai nước trong tay, lấy hết dũng khí chạy đến sau lưng Lâm Siêu, nắm lấy áo hắn. Trong miệng kêu “A a a” mấy tiếng. Ngón tay chỉ về lũ xác thối cách đó không xa.
Lâm Siêu thoáng khựng lại, vì hắn nhìn thấy sự sợ hãi hiện ra trong đôi mắt ấy. Đáy lòng bỗng nhiên dấy lên một cảm giác xúc động. Bàn tay hắn xoa lên cái đầu đầy tóc tán loạn của thằng nhóc, sau đó nằm lấy một tay của nó, đi về phía những xác thối trước mặt.
Thằng nhóc cảm thấy vô cùng lo lắng, khi thấy Lâm Siêu không có ý định chạy trốn, trái lại chủ động đi về phía những kẻ đáng sợ phía trước. Nhất thời thằng nhóc sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt cả lại, nước mắt ràn rụa, gấp đến độ phát khóc. Liều mạng ấn mạnh hai chân xuống mặt đất để muốn rút tay lại, thế nhưng sức mạnh của nó không thể nào cưỡng lại được sức mạnh của Lâm Siêu.
Rất nhanh, nó đã bị Lâm Siêu kéo đến gần nơi có lũ xác thối qua lại. Khi bọn họ tiến vào phạm vi đánh hơi của chúng, thì ngay lập tức những con xác thối đang du đãng, dừng hết cả lại. Sau đó, thay đổi phương hướng, dùng một tư thế di chuyển quái dị chậm chậm tiến lại gần hai người. Càng đến gần, thì gương mặt với tóc tai tán loạn đầy máu, cùng với hai mắt đỏ rực khát máu nhìn chằm chằm vào hai người.
Thằng bé sợ đến nỗi không thể nào giãy dụa được, sắc mặt nó tái nhợt, hai chân không ngừng run lên cầm cập.
Grào!
Lũ xác thối giương nanh, múa vuốt gầm lên lao tới, trên gương mặt mục nát lộ ra vẻ dữ tợn khát máu.
Lâm Siêu từ từ siết chặt lấy cổ thương phía sau lưng, khi con xác thối đầu tiên lao tới. Hắn đã vung mạnh cổ thương ra, cổ thương như biến thành một cái roi lớn màu đen quật vυ't ra.
Rầm!
Thân trường thương quất thẳng vào đầu của con xác thối, tiếng xương sọ vỡ nát vang ra. Cái đầu của nó nổ tung, xung lực cực mạnh đánh cả cơ thể nó bay ngược ra đằng sau, ngăn cản trước mặt hắn.
Tiếng động lớn đã làm kinh động vô số xác thối đang di chuyển phía xa, những con xác thối này có thể chất ít nhất cũng bảy tám lần. Mức độ da thịt phân hủy đã được khống chế, đồng thời với việc thể chất tăng lên. Da thịt ở một số vị trí đã khép lại, xuất hiện những mảng da thịt mới.
Lâm Siêu một tay nắm chặt lấy tay thằng nhóc, một tay nắm chặt lấy cổ thương đi thẳng tới.
Grào! Grào!
Những xác thối trên đường đã bị tiếng động hấp dấn, đều chạy lại gần, tấn công Lâm Siêu. Tuy tư thế di chuyển của chúng vô cùng vặn vẹo, nhưng tốc độ lại rất nhanh.
“Ầm…ầm…ầm..”
Cổ thương trong tay Lâm Siêu nhẹ nhàng quét ngang, dễ dàng đánh bay những con xác thối cấp thấp này. Chỉ bằng trọng lượng ngàn cân của cổ thương, đã dễ dàng đánh nát đầu chúng.
Tất cả xác thối bao vây xung quanh, đã bị Lâm Siêu dùng trường thương đánh gục, thi thể bị bắn tung ra bên ngoài.
Nội tạng vỡ nát, tay chân văng tung tóe. Trong mắt thằng nhóc, những con quái vật này chính là cơn ác mộng của nó. Vậy mà lúc này, đã trở nên yếu ớt như rơm ra.
Phốc!
Cổ thương trong tay Lâm Siêu cắm sâu xuống đất, đầu mũi thương sắc bén đâm xuyên qua thân thể của con xác thối đó, ghim cơ thể của nó lên mặt đất.
Con xác thối này có hình dáng của một người đàn ông trung niên, phần thân dưới dường như đã bị thứ gì đó ăn mất. Thế nhưng, khi đánh hơi được khí tức trên người Lâm Siêu và thằng bé, thì nó bò tới.
Lâm Siêu không gϊếŧ chết nó, mà dùng mũi thương đâm xuyên cơ thể nó, để nó không thể nào di chuyển được.
Lâm Siêu nhìn thằng nhóc, nhẹ giọng nói:
“Sợ sao?”
Thằng bé phục hồi lại tinh thần, theo bản năng nhìn vào gương mặt ghê rợn của con xác thối. Con xác thối tuy đã bị ghim chặt cả cơ thể ở xuống mặt đất, thế nhưng hai tay nó không ngừng vươn ra bò về phía trước. Móng vuốt cào lên mặt đường, làm phát ra những âm thanh chói tai, bộ dạng điên cuồng dữ tợn. Làm cho thằng bé vô cùng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, ra sức gật đầu. Thế nhưng, một lúc sau lại liên tục lắc đầu.
Trong mắt Lâm Siêu lộ ra ý cười, nói:
“Nhóc con, em đứng ở đây đợi anh, anh sẽ vào đó để kiếm đồ ăn cho em.”
Nói xong, Lâm Siêu tiến vào một tòa siêu thị ba tầng ở gần đấy.
Lúc này, bên trong siêu thị tập trung một lượng lớn xác thối. Đặc biệt là ở vị trí quầy thu tiền. Có chừng mười con xác thối, mùi xác chết đang phân hủy nồng nặc bay trong không khí. Trên mặt đất còn vương vãi rất nhiều tiền, kẹo cao su, hoa quả thối và những túi thịt heo bọc kín.
Khi Lâm Siêu vừa mới xuất hiện trước cửa siêu thị, thì tất cả lũ xác thối đứng ở quầy thu tiền đã gầm lên lao tới.
Vẻ mặt Lâm Siêu vô cùng thong dong, bàn tay thò vào trong túi lấy ra vài đồng tiền xu, ngón tay của hắn liên tục búng ra.
“Phốc..phốc..phốc…”
Đầu của bảy, tám con xác thối nổ tung, thân thể cứng đờ, rồi ngã xuống. Lâm Siêu cầm một đồng tiền xu đã bị bẻ gãy thành hai mảnh, búng thẳng vào đầu của hai con xác thối khác. Sức mạnh của Lâm Siêu bấy giờ, lực sát thương của những đồng tiền xu không thua kém gì đạn từ súng máy tự động!
Lâm Siêu tiếp tục nhặt những đồng tiền xu rơi vãi trên quầy thu tiền, tiến vào siêu thị. Ngón tay liên tục búng ra, gϊếŧ sạch những con xác thối cản đường. Hắn không đi về phía khu vực bán hoa quả, vì thực phẩm ở nơi đó đã sớm hư thối. Hắn chỉ đi tới khu vực bán kẹo, đồ ăn vặt, thịt hộp, hi vọng những thứ này vẫn có thể ăn được.
Hệ thống máy lạnh trong siêu thị đã ngừng hoạt động từ lâu. Ở khu vực bán bánh kẹo, dưới thời tiết nóng bức này, các loại bánh kẹo đã bị nhiệt độ làm tan chảy. Lâm Siêu chỉ có thể lựa chọn những loại thức ăn không bị biến chất, mang ra ngoài.
Sau khi Lâm Siêu rời đi, thằng bé đứng ở bên ngoài cảm thấy có chút kinh hoảng, nó đứng cách xa con xác thối khoảng hai, ba mét. Lo lắng, sợ hãi con xác thối kia sẽ thoát khỏi trường thương mà bò đến. Gương mặt thằng bé vô cùng căng thẳng, một tay nắm chặt lấy chai nước, một tay cầm một cái tua-vít lớn không biết nhặt được từ đâu.
Lâm Siêu đi ra ngoài, mang theo hai bình nước suối cùng với ba hộp cá không bị biến chất, đưa cho thằng nhóc, nói:
“Ăn đi, ăn xong thì em vào siêu thị tìm đến gian hàng bán ba-lô, lấy một cái rồi chúng ta đi.”