Dịch giả: Chu Cường
Đó là một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, có dáng người cao gầy, gương mặt vô cùng tuấn tú, trong đôi mắt toát lên một luồng tà khí yêu dị. Da dẻ toàn thân trắng xám gần như trong suốt. Những phần cơ thể để lộ ra ngoài như cánh tay, những mạch máu bên dưới làn da đã chuyển sang màu đen kịt. Những mạch máu này như những mạng nhện, chạy ngang dọc chằng chịt cả cánh tay và cả phần gáy lộ ra bên dưới cổ áo.
“Kẻ nhân loại đáng chết!”
Gương mặt người thanh niên tỏa ra sát ý:
“ Lần trước phái nhiều quái vật như vậy, vốn tưởng là có thể dễ dàng gϊếŧ chết người phụ nữ đó. Kết quả lại bị kẻ nhân loại đáng chết thò chân cản bước. Rõ ràng là nhân loại, nhưng lại liều mạng bảo vệ một con xác thối, thật đáng chết!”
“Bây giờ, dám ở đây xây dựng căn cứ, muốn bảo vệ cô ta sao?”
Gương mặt của người thanh niên toát lên nét dữ tợn, nói:
“Bảo vệ cô ta, chính là muốn đối đấu với tất cả tân nhân loại chúng ta. Chỉ là một kẻ nhân loại thấp kém, ta sẽ cho ngươi biết, khiêu chiến tân nhân loại chúng ta, các ngươi sẽ phải chịu hậu quả như thế nào!”
“Chỉ một tháng nữa thôi!”
“Chỉ cần một tháng nữa thôi, là tên kia sẽ hoàn thành quá trình lột xác. Đến lúc đó, cho dù ngươi tiến hóa đến mức cực hạn, cuối cùng cũng sẽ phải chết! Đến thời điểm đó, ta sẽ khiến cho ngươi phải chịu khuất nhục mà chết. Khiến cho ngươi điên cuồng trong cơn tuyệt vọng!”
Đôi môi của người thanh niên trẻ đó mím chặt lại, gương mặt tuấn tú lóe lên một luồng sát khí đen kịt.
“Nhất định phải gϊếŧ chết cô ta trước khi cô ta tiến hóa đến cấp năm. Nếu không, trên đời này sẽ không có ai có thể chống lại cô ta được!”
“Không thể nào?”
Khoảng không sau lưng người thanh niên đó, bỗng nhiên vang lên một âm thanh kinh hãi, rỗi có một cái bóng mờ mờ gần như trong suốt thoáng hiện ra. Nhưng khi âm thanh kết thúc, thì cái bóng ấy lại biến mất không thấy tăm hơi.
“Ta đã từng đọc được một tài liệu tuyệt mật ở một thành phố của nhân loại, có một số ghi chép liên quan đế người phụ nữ kia. Trên lý thuyết cô ta chính là một tận nhân loại hoàn mỹ nhất. Có người nói, mỗi quốc gia trên thế giới, đều có những tổ chức bí mật tham gia nghiên cứu chế tạo nên sinh vật như thế. Thế nhưng do công nghệ yếu kém, nên vẫn chưa thành công.”
Sắc mặt của người thanh niên trở nên thâm trầm nói:
“Nếu đợi cho đến khi cô ta tiến hóa lên cấp năm, tất cả tân nhân loại chúng ta sẽ không có ai có thể trở thành đối thủ của cô ta!”
“Loài người tại sao lại biết đến những bí mật này?”
Không khí đột nhiên chấn động, rồi bóng người gần như trong suốt lại hiện ra.
“Ai mà biết được, thế giới này còn nhiều bí mật lắm.”
Hai mắt người thanh niên lập lòe, lạnh lùng nói:
“Ngươi tiếp tục ở đây theo dõi. Hãy lưu ý hướng di chuyển của bọn chúng, thuận tiện theo dõi xem ba tên khổng lồ rác rưởi kia. Xem thực lực của bọn chúng ra làm sao, mạnh hay yếu. Thể chất của bọn chúng ít nhất phải 300 lần. Tìm hiểu năng lực của bọn chúng có mạnh không. Nhớ phải cẩn thận, đừng có đánh rắn động cỏ.”
“Năng lực của ta, ngươi cứ yên tâm.”
Trong không khí vang lên một giọng nói khàn khàn vô cùng tự tin.
“Cư dân của nền văn minh đã bị hủy diệt, không biết điều lại dám đi đến thế giới này. Muốn tìm một chỗ để cắm dùi sao. Hừ, các ngươi đợi đấy, chờ đến lúc ta xong việc, ta sẽ đi dạo một vòng di tích của Viêm Hoàng. Xem bên trong đó chủng tộc các ngươi còn lại bao nhiêu!”
Vẻ mặt của người thanh niên trở nên vô cùng lãnh khốc, nói.
…………
Sáng hôm sau, khi mặt trời mọc từ phía Đông. Trong căn cứ lập tức vang lên tiếng động ầm ầm của các loại máy móc trên công trường.
Từ sáng sớm, Vưu Tiềm đã rời khỏi căn cứ. Đi đến thủ đô, để tìm hiểu nguyên nhân mặt đất nóng lên. Mà Phạm Hương Ngữ, Hắc Nguyệt và Lâm Thi Vũ sau khi ăn sáng xong, chạy đi giám sát, đôn đốc người dân làm việc.
Bạch Tuyết ôm cuốn sách dầy nặng trong tay, ngồi ở bệ cửa số, yên tĩnh đọc sách.
Lâm Siêu sau khi rời giường thì bắt đầu luyện thương pháp cơ sở. Sau khi tập xong, thì đem hai mảnh da dê tìm thấy bên trong di tích lấy ra,. Đằng sau một tấm da dê Lâm Siêu đã dùng than đen để viết phương pháp tu luyện Gen.
“Phương pháp tu luyện Gen, trước tiên cần một loại dầu phụ trợ, gọi là dầu sinh mệnh.”
“Dầu sinh mệnh do: ‘Ô ma nhĩ’, ‘ Quý hạnh’, ‘Bạch khương’…Bốn mươi chin dược liệu cao cấp quý hiếm trải qua ba mươi sáu lần tinh luyện mà thành.”
Lâm Siêu có chút bất đắc dĩ, kỷ Thái Dương cách đây đã mấy vạn năm. Trước tiên không cần nói là không biết những dược liệu này có hay không còn tồn tại trên trái đất. Hơn nữa, tên gọi của mỗi một loại dược liệu không trùng với tên của bất cứ một loại thực vật nào. Ai biết những dược liệu từ thời tiển sử này, bây giờ chúng có tên gọi là gì? Hình dạng của chúng ra sao? Trên trái đất có rất nhiều loại thực vật, việc này giống như là mò kim đáy biển vậy.
“Chỉ đành phải dựa vào Vu Chủ vậy.”
Lâm Siêu thở dài, trước khi rời khỏi di tích, hắn đã nhờ Vu Chủ trợ giúp, hỗ trợ hắn thu thập những dược liệu này. Thế nhưng, cũng không thể nào chắc chắn được. Hắn chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào bà ta mà thôi. Còn mình, thì cần phải đặc biệt lưu ý, hoặc tìm kiếm trong di tích Atlantis.
“Bây giờ vửa mới tiến hóa lên cấp bốn, khoảng cách đến cấp bảy còn ba cấp nữa. Thời gian còn rất dài, cũng không cần vội.”
Lâm Siêu thả mảnh da dê xuống, đánh giá bốn bức tranh trên hai mảnh da dê khác. Bốn bức tranh mô tả thần khí, Lâm Siêu không dám đưa cho người thợ khắc đá kia dịch giúp. Mà hắn thi triển năng lực ‘Thượng đế Lĩnh vực’ tìm kiếm thư tịch, cổ ngữ bên trong phòng của ông ta. Dựa vào khả năng chỉ nhìn một lần là nhớ được của mình, hắn đã nhớ được rất nhiều nội dung trong đó.
Bây giờ, về cơ bản Lâm Siêu đã có hiểu biết về chữ cổ của tộc Titan. Cho nên hắn có thể dịch được phần lớn những ký tự được ghi lại trên hai mảnh da dê đó.
“Đúc Thần khí, trấn Tà Thần!”
“Trời giáng tại nạn, thế giới hủy diệt. Thần khí trấn áp!”
“Thất lạc hỏa diễm, xiềng xích phương Bắc. Đoạn đao đúc lại. Tai nạn hủy diệt được cứu vớt. Đại địa thức tỉnh Thần Tinh, tức là ngày Thần khí trọng khải!”
Xem hết một lượt những dòng chữ này, ý nghĩa có chút khó hiểu, nhưng hắn vẫn có thể dịch hiểu được đại khái ý nghĩa của những dòng chữ cổ đó là gì. Hai mắt Lâm Siệu hiện vẻ suy tư, đoạn văn phía trên nói về Tà Thần, chắc không phải là một vị thần thực sự. Có lẽ đó là một nhân vật hư cấu. Nhưng một đoạn khác nói về phương Bắc. Từ ý tứ của câu này thì có lẽ ý nghĩa của nó muốn nói là sau khi tại nạn giáng xuống, Thần Khí sẽ xuất hiện, cứu vớt thế giới.
Mà phương vị của Thần Khí hình như nằm ở phía Bắc. Còn xiềng xích có ý tứ nói về phong ấn.
Về phần Thần Tinh, hắn không biết nó chỉ cái gì. Có lẽ nên hỏi ba người Cách, Ly, Ngô có lẽ bọn họ có thông tin.
Lâm Siêu đem hai mảnh da dê thu lại, nhìn Hủy Diệt Giả trên cổ tay trái nói:
“Ngươi có biết địa điểm di tích Atlantis xuất hiện không?”
“Xem như ngươi hỏi đúng người.”
Cái đồng hồ màu đen phát ra một giọng nói đắc ý:
“Đừng quên, ban đầu ta chính là từ trong di tích Atlantis đi ra. Chẳng qua do ông lão kia đi nhầm vào, nếu không phải do ta khống chế tòa di tích đó, thì ông già ngu ngốc kia đã sớm chết mục trong đó rồi.”
Lâm Siêu không chú ý đến chuyện nó nói, liền hỏi nó:
“Hệ thống hối đoái trong di tích kia như thế nào, còn có binh khí lô nữa?”
“À…Binh khí lô thì ta đã nói với ngươi, mà làm sao ngươi biết hệ thống hối đoái? A, ngươi thu hái những những cây kia, chẳng lẽ là muốn….”
Trên mặt đồng hồ xuất hiện một con mắt, biểu hiện vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Siêu, lúc sau ảo não nói:
“Ta thật là ngu ngốc, phải sớm nghĩ ra chuyện này mới đúng. Người thu hái nhiều hoa Vu Thảo thế, khẳng định là sớm biết đến hệ thống hối đoái rồi. Ta còn tường rằng, ngươi thấy hình dạng bông hoa đó đặc biệt nên mới hái về để nghiên cứu, ta thực là…Quá ngây thơ!”
“Mau trả lời vấn đề của ta.”
Lâm Siêu cau mày nói.
Hủy Diệt Giả lắc đầu cười khổ, nói:
“Đó chỉ là một di tích nhỏ, chỉ có binh khí lô, hơn nữa chỉ là binh khí lô cấp trung đẳng. Nhiều nhất chỉ có thể chế tạo ra vật phẩm cấp A. Vật liệu vàng đen trong tay ngươi, là nguyên liệu cấp S, binh khí lô không thể nào nấu chảy được.”