Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 6 - Chương 193: Lựa chọn căn cứ - đất Thục

Dịch giả: Chu Cường

Thị trấn Kiếm Các.

Thị trấn Kiếm Các nằm ở phía trước lối vào Kiếm Môn Quan, thị trấn này số lượng dân cư vô cùng đông đúc, nơi đây là đã từng là một địa điểm du lịch nổi tiếng, có rất nhiều quần thể kiến trúc cổ kính. Tử trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy bạt ngàn rừng rậm xanh biếc, cùng với núi non trùng điệp, chạy dọc theo rìa khu vực quần thể kiến trúc, kéo dài cho tới chân trời. Trong khe núi sương trắng lượn lờ, không khí vô cùng trong lành.

Chỉ là…

Đó là hình ảnh của thị trấn Kiếm Các trước khi dại dịch bùng phát.

Bây giờ thị trấn Kiếm Các dường như đã trở thành một thị trấn ma không còn người sống, trên những con đường bên trong thị trấn có thể thấy một vài bóng người vặn vẹo di chuyển, đó là những cái xác không hồn du đãng trên đường.

Vù vù!

Tiếng gió thổi như những tiếng kêu của những oan hồn cuốn dọc theo những con đường bên trong thị trấn, trên mặt đất đầy rác rưởi, khi là những tờ báo rách nát, hay những vỏ bình nước trống rỗng, lăn lông lốc trên mặt đường làm phát ra những tiếng kêu lốc cốc. Trong không khí có mùi máu tanh thật nồng, cùng với sương mù ẩm ướt lặng im che lấp cảnh vật bên trong thị trấn.

Bên cạnh một thùng rác bị lật đổ ở ven đường, có một con Hủ thi trong hình dạng một người phụ nữ trẻ, bàn tay nó vân đang nắm chặt lấy xác của một con mèo biến dị, nó gục đấu vào cái xác đó ra sức cắn xé, máu tươi từ bên trong cái xác không ngừng phun ra ngoài, bắn đầy lên trên mặt của nó, khiến cho gương mặt nó càng trở nên dữ tợn.

Rất nhanh, tất cả các bộ phận của xác mèo từ đầu cho đến đuôi đã bị nó nuốt hết vào trong bụng.

Bỗng nhiên con Hủ thi đình chỉ hoạt động, nó dường như nghe thấy được âm thanh gì đó, nó quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở phía cuối còn đường liên tục xuất hiện sáu bóng người, từ bên trong sương mù đi ra, mà sau lưng bọn họ còn có hình bóng của hai con quái vật khổng lồ.

Dáng vẻ bọn họ rất ung dung, tự tại.

Ánh mắt của con Hủ thi trong hình hài của người phụ nữ trẻ bỗng trở nên điên cuồng, khát máu, ánh mắt nó hừng hực nhìn chằm chằm vào sáu bóng người đó, rồi nó gầm nhẹ lên một tiếng lao về phía đó. Thế nhưng vừa mới bước được một bước thì cơ thể của nó run lên bần bật, giống như bị sét đánh giữa trời, cơ thể trở lên cứng đờ, sau đó mất hết sức lực, ngã ngửa ra sau.

Mà ở trên trán của nó xuất hiện một lỗ máu màu đen.

Cùng lúc đó, mấy bóng người nhanh chóng xuất hiện đi ngang qua thi thể của con Hủ thi đó, không có bất cứ một cái liếc mắt nhìn qua.

Sau khi trải qua hai ngày liên tục di chuyển, mấy người Lâm Siêu cũng thuận lợi đi đến được thị trấn này, dọc đường may mắn không gặp phải thú triều, cùng với sự truy sát của những con quái vật khổng lồ.

"Thị trấn Kiếm Các…"

Lâm Thi Vũ nhìn thấy tấm bảng để tên thị trấn được gắn ở trên cổng vảo thị trấn, kinh ngạc nói với Lâm Siêu:

"Tiểu Siêu, căn cứ mà chúng ta muốn xây dựng chính là nơi này sao?"

Lâm Siêu khẽ gật đầu.

Địa hình ở nơi này rất thích hợp để xây dựng căn cứ, mà cách không xa nơi này là Kiếm Môn Quan, có địa thế hiểm trở, hai bên là hai quả núi lớn giống như một bức tường chắn thiên nhiên. Cho dù có thiên quân vạn mã đột kích, thì đều có thể ngăn cản ở bên ngoài, đội quân lớn tiến vào đây không thể tiến quân vào ồ ạt, mà chỉ có thể chia nhỏ đội ngũ, từ từ đi vào con đường nhỏ hẹp ở giữa.

Từng có một câu thơ:

"Một người giữ quan ải, vạn người không thể qua."

Đó là hình dung của địa hình Kiếm Môn Quan.

Ngoài ra, ở phía sau của Kiếm Môn Quan, còn có vùng đất Thục nổi tiếng thiên hạ.

Đất Thục trải dài ngang dọc mấy trăm km. Địa thế hiểm ác, tất cả đều là những ngọn núi lớn kéo dài. Còn có rừng rậm, cùng vô số những khe núi, cho dù Kiếm Môn Quan bị thất thủ, có thể rút lui vào bên trong đất Thục tiến hành chiến tranh du kích, cho dù có trăm ngàn đại quân tiến vào trong đó, cuối cùng cũng sẽ bị tiêu diệt hết.

Đất Thục khó, khó lên tận trời.

Đó là một câu nói đã có từ thời Đường, có thể mô tả khái quát sự hung hiểm, rộng lớn, kỳ lạ của đất Thục.

Trong những cuộc chiến tranh thời cổ đại, nơi này là một địa phương trọng yếu luôn được các chiến lược gia tranh cướp, có thể bóp chặt yết hầu của Ích Châu. Từng có người nói, chỉ cần chiếm được Kiếm Môn Quan thì coi như Ích Châu thất thủ.

Lâm Siêu lựa chọn nơi này làm căn cứ, ngoài lí do nơi này chính là một cửa ải thiên nhiên đệ nhất thiên hạ, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác. Chính là không lâu nữa bên trong đất Thục sẽ có một tòa di tích xuất thế, mà tòa di tích này là một trong mười di tích có giá trị nhất thế giới. Lợi ích Lâm Siêu có thể thu được ở di tích này có thể so sánh với di tích Đạt Á số sáu, nơi Lâm Siêu tìm được Tiến Hóa Thụ.

Thế giới trước đây của Lâm Siêu, nơi này là một căn cứ siêu hạng có đẳng cấp thế giới. Giờ khắc này mới chỉ là ở giai đoạn tiền kì của thảm họa, vị chủ nhân của căn cứ này có lẽ vẫn đang khổ sở cầu sinh ở một nơi nào đó.

Lâm Siêu liếc nhìn thời gian của chiếc đồng hồ kim loại màu đen hắn đang đeo trên tay, đã mười hai giờ rồi, hắn liền dừng lại, vỗ nhẹ lên đầu Hoàng Kim Khuyển nói:

"Mau đi săn quái vật đem về đây."

Hoàng Kim Khuyển sau khi ăn thịt của rất nhiều quái vật khổng lổ, chỉ trong một thời gian ngắn thể chất của nó đã đạt cấp tám mươi, tốc độ tiến hóa của nó vượt xa cả nhân loại, chẳng những có thể nuốt nguồn năng lượng Gen để tiến hóa mà còn có thể trực tiếp ăn thịt Hủ thi, cùng với những con quái vật khác, rút lấy chất dinh dưỡng bên trong cơ thể bọn chúng để tiến hóa.

Năng lực tiêu hóa của dạ dày của nó vô cùng kỳ lạ, nếu như ngày nào cũng được ăn uống no nê, tốc độ tiến hóa của nó vô cùng khủng bố.

Đây chính là lí do, tại sao thể chất của Lâm Siêu mới chỉ ở cấp bảy mươi, tám mươi. Mà trong khi đó quái vật đã tiến hóa lên cấp hai trăm. Chúng nó không ngừng tiêu hóa mấy tấn thức ăn mỗi ngày, một lượng lớn thức ăn đó có chứa rất nhiều năng lượng của virus bệnh độc, nếu đổi thành nguồn năng lượng tiến hóa thì số lượng của nó khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc.

Dưới sự chỉ đạo của Lâm Siêu, Hoàng Kim Khuyên khống chế tế bào bên trong cơ thể, làm cho thân hình của nó dần thu nhỏ lại, để không phải tốn nguồn năng lượng tế bào để duy trì hình dáng cơ thể khổng lồ. Cũng giống như rắn vào mùa đông chúng nó rơi vào trạng thái chết giả vậy, chính là để chúng không bị tiêu hao mất năng lượng trong cơ thể. Cứ tưởng tượng nếu một con quái vật khổng lồ, có thể chất mấy trăm lần, nếu không có khả năng thu nhỏ hình dáng của mình, thì chỉ có một kết cục.

Nó sẽ bị chết đói!

Quái vật trên trái đất vô cùng nhiều, thế nhưng mỗi ngày đều có thể tìm đước mấy tấn thức ăn là một chuyện khó khăn vô cùng.

Giở khắc này, dưới tác dụng của năng lực ngủ đông, chiều cao của Hoàng Kim Khuyển chỉ còn lại khoảng hai mét, nó ngồi trước mặt Lâm Siêu, hai mắt híp lại đầy hưởng thụ, cái đuôi nó ngoáy tít, sau đó đứng lên, cái mũi hếch lên hít hà trong không khí một lúc, rồi hóa thành một bóng màu vàng lao vυ't đi.

Chỉ vài phút sau, Hoàng Kim Khuyển từ bên trong đống đổ nát của một tòa nhà đã sập chạy ra, hai hàm răng nó đang ngậm chặt thi thể của một con thằn lằn dài khoảng hai mét. Lớp da bên ngoài của thằn lằn được bao bọc bởi một lớp vảy sần sùi thô ráp, cổ họng của nó bị Hoàng Kim Khuyển cắn nát, máu tươi vẫn còn chảy ra từ miệng vết thương, cơ thể nó vẫn còn co giật, bị Hoàng Kim Khuyển ngậm chặt trong mồm tha về.

Ba người Vưu Tiềm, Lâm Thi Vũ, Hắc Nguyệt rất nhanh chóng chạy vào những ngôi nhà ven đường tìm kiếm dụng cụ nấu ăn.

Đối với những người bình thường may mắn sống sót thì những nơi tối tăm bên trong các ngôi nhà bỏ hoang vô cùng nguy hiểm, không ai biết ở những nơi tối đen đó, trong một góc tối nào đó, có hay không đột nhiên lao ra một con Hủ thi hay quái vật, bất chợt tấn công, cắn chết những người không may mắn, sau đó kéo xác họ vào trong ăn thịt, cùng vì lẽ đó mà rất ít người dám mạo hiểm tính mạng của mình để tiến vào đó.

Nhưng với ba người Lâm Thi Vũ, Vưu Tiềm, Hắc Nguyệt thì lại khác.

Bọn họ nhún mạnh đôi chân, trực tiếp phá tung cửa sổ tầng hai, rồi lao vào bên trong phòng, nhanh chóng đập nát bàn ghế, giường tủ rồi ném ra ngoài cửa sổ.

Bên trong những ngôi nhà đó còn có bếp than và bếp ga, thế nhưng để có thể nướng chín được cả một con thằn lằn dài như thế sẽ tốn rất nhiều thời gian, có khi trời tối cũng chưa xong việc.

Sau khi đã kiếm đủ củi, mọi người bắt tay vào việc mổ thịt con thằn lằn. Phạm Hương Ngữ điều khiển hai con Hủ thi bên trong quân đoàn Hủ thi, hai con Hủ thi này có sở hữu năng lực đặc biệt đó là năng lực 'Nước' và 'Nhiệt độ'

Năng lực 'Nhiệt độ' cũng có vài điểm tương tự như năng lực 'Hỏa diễm', thế nhưng nó lại có một điểm khác biệt lớn. Năng lực này có thể đem nhiệt độ không khí môi trường xung quanh tăng lên hoặc hạ xuống, thông qua sự thay đổi đó mà phá hủy sức đề kháng của cơ thể, khiến cho con người ta cảm thấy khó chịu. Ngoài ra, có thể thông qua năng lực 'Nhiệt độ' làm thay đổi khí hậu, có thế làm xuất hiện những cơn mưa, hay tuyết rơi, công dụng của năng lực này có tính ứng dụng rất cao.

Nếu như kết hợp với năng lực 'Băng tuyết' hoặc 'Hỏa diễm' có thể làm cho hiệu quả của những năng lực này tăng gấp đôi.

Điều kiện đầu tiên của Phạm Hương Ngữ khi lựa chọn Hủ thi là bọn chúng phải nắm giữ những năng lực kỳ lạ, hoặc những năng lực có tính phối hợp tốt. Giống như 'Nhiệt độ' và 'Mật độ', đều là hai loại năng lực có tác dụng làm bổ trợ cho những năng lực khác.

Hắc Nguyệt mổ bụng con thằn lằn, rồi móc sạch tất cả nội tạng đem vứt ra ngoài, sau đó sử dụng nhờ sự giúp đỡ của con Hủ thi có năng lực 'Nước' giúp đỡ rửa sạch bên trong cơ thể thằn lằn. Cuối cùng dùng cây Cổ thương dài ba mét của Lâm Siêu làm cây xiên nướng, xiên dọc từ trên đỉnh đầu cho tới đuôi của con thằn lằn, sau đó đặt lên trên ngọn lửa.

Chỉ trong chốc lát, dưới sự hỗ trợ của con Hủ thi có năng lực 'Nhiệt độ' nhiệt độ của ngon lửa đã tăng lên rất cao, nhanh chóng nướng chín lớp da bao bọc bên ngoài cơ thể thằn lằn, nướng nó chín vàng, mỡ nóng chảy từ trong bên trong lớp da dày của thằn lằn rơi xuống ngọn lửa làm phát ra những tiếng xèo xèo.

Hắc Nguyệt sử dụng thanh cổ đao của mình, rạch từng nhát trên cơ thể thằn lằn, để Vưu Tiềm lấy gia vị bên trong ba-lô của mình rắc vào bên trong những vết cắt đó, rất nhanh mùi thịt thằn lằn chín thơm ngào ngạt bay trong không khí.

Lâm Siêu dùng một tờ báo bọc ra bên ngoài một cái chân của thằn lằn, tránh để làm bẩn tay của mình, sau đó cấm lên ăn. Dưới sự điều khiển 'Nhiệt độ', nhiệt độ của ngọn lửa nhanh chóng hạ xuống cuối cùng thì tắt hẳn.

Hoàng Kim Khuyển cùng Tiểu Thảo quái dị, ba mắt nhìn nhau nuốt nước miếng.

Lâm Siêu đã ăn xong cái chân trước, liền ném khúc xương đó cho Hoàng Kim Khuyển, sau đó ngồi suy nghĩ cho những kế hoạch tiếp theo.

Tiểu Thảo quái dị nhìn thấy khúc xương bay tời, liền nhanh chóng duỗi một sợi dây leo ra, cuốn lấy khúc xương định kéo về phía mình, thế nhưng đột nhiên một cái bàn chân đầy l*иg lá đè chặt khúc xương xuống, là Hoàng Kim Khuyển há to miệng, nhe răng, đe dọa nó.

Tiểu Thảo quái dị đối với thức ăn của mình rất là cố chấp, kiên quyết không chịu buông ra.

Hoàng Kim Khuyển thấy thế, bộ lông nó dựng ngược lên, cổ họng gầm gừ, dường như muốn hiển lộ sức mạnh của mình, chiếm lấy khúc xương.

Tiểu Thảo quái dị thấy biểu hiện quyết liệt của Hoàng Kim Khuyển như vậy khiến cho nó cảm thấy do dự, cuối cùng nó từ từ thu lại sợi dây leo của mình, chậm chạp di chuyển cơ thể của mình, đi đến bên cạnh Vưu Tiềm đang ngồi ăn, dùng con mắt duy nhất nhìn chằm chằm vào cái chân sau của thằn lằn Vưu Tiềm đang cầm trong tay.

Tướng ăn của Vưu Tiềm vô cùng khó coi, hắn gặm nhồm nhoàm vài miếng thịt, sau đó đem khúc xương chưa gặm hết thịt ném sang một góc, sau đó với tay lấy một miếng khác ăn.

Tiểu Thảo quái dị chờ đợi đã lâu, không bỏ lỡ cơ hội, duỗi dài dây leo ra cuốn tới.

Bỗng nhiên vèo một tiếng, một luồng kim quang lóe lên lao vụt qua, cục xương đang bay trên không đột nhiên biến mất không thấy đâu. Tiểu Thảo quái dị quay đầu nhìn lại, thì thấy Hoàng Kim Khuyển đang dùng ánh mắt cực kỳ đắc ý nhìn nó, vì khúc xương Vưu Tiềm vừa ném ra đã nằm gọn trong miệng của Hoàng Kim Khuyển, mà dưới chân của nó cũng đang đè chặt một khúc xương khác.

Tiểu Thảo quái dị cảm thấy vô cùng tức giận, ngay khi bọn chúng chuẩn bị một hồi đại chiến thì đột nhiên từ phía xa xa ở cuối con đường vang lên một loạt tiếng bước chân lạo xạo. Dựa vào thể chất của mình, Lâm Siêu dễ dàng có thể phát hiện ra tiếng bước chân đang đi tới gần.

Hắn khẽ nghiêng đầu nhìn tới, đôi mắt hấp háy.

Đó là một có gái trẻ có dung mạo xinh đẹp, thế nhưng do đã mấy tháng không được tắm rửa cho nên bên ngoài rất bẩn thỉu, tuy quần áo đã được thay mới, thế nhưng những phần da thịt lộ ra bên ngoài như cánh tay, phần cổ, gáy dính đầy đất cát đen đúa bẩn thỉu. Biểu hiện của cô ta vô cùng sợ hãi, rụt rè đứng ở rìa đường.