Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 6 - Chương 187: Chiến như Ma Thần

Dịch giả: Chu Cường

Ầm!

Hắc Giao ngóc cái đầu rắn của mình lên cao, sau đó quả quyết tàn nhẫn nện mạnh đầu mình xuống mặt đất, dường như nó muốn tự sát. Âm thanh ầm ầm va chạm trên đường phố, khiến cho mặt đường xuất hiện những khe nứt lớn kéo dài ngang dọc. Máu tươi từ bên trong lớp da vảy có màu đen thui như kim loại, cú va chạm này khiến cho nó cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nhưng điều khiến nó cảm thấy hoảng sợ và phẫn nỗ chính là kẻ nhân loại đang bám trên đỉnh đầu của nó cũng không có bị đánh bật ra.

Dưới lực va chạm của Hắc Giao, cơ thể Lâm Siêu bị chấn động khiến cho cơ thể đau nhức, có cảm giác da thịt toàn thân bị xé nát. Đặc biệt một số bộ phận không được luồng khí hoàng kim bảo vệ, cảm giác đau đớn dị thường mãnh liệt khiến cho Lâm Siêu suýt nữa thì mất đi tri giác. Hắn cố gắng nuốt xuống ngụm máu tươi chỉ đang trực trào ra khỏi cổ họng, lệ khí cuồng bạo tràn ngập cơ thể, trên mặt Lâm Siêu bùng ra sát khí mãnh liệt, gầm nhẹ một tiếng, bàn tay hoàng kim vung lên mạnh mẽ đánh lên cái sừng.

Ầm! Ầm!

Nắm đấm màu vàng điên cuồng nện mạnh xuống, cánh tay Lâm Siêu không còn thừa nhiều luống khí hoàng kim để bảo vệ cho nên phần xương cốt vang lên những tiếng kêu rắng rắc. tựa hồ không thể chịu nổi lực chấn động, sắp bị gãy vỡ đến nơi.

Lâm Siêu cắn răn nhẫn nhịn chịu đựng cơn đau, vẫn điên cuồng không ngừng nện!

Grào!

Cảm giác đau đớn khủng khϊếp chui vào trong đầu Hắc Giao, khiến cho nó đau đến phát điên, cơ thể to lớn điên cuồng vặn vẹo, luồng sức mạnh như muốn dời non lấp biển. Làm cho những mảng tường, đá vụn, ô tô rách nát, tất cả những thứ này đều bị quật đánh bay ra xung quanh rơi vào trong biển thú triều, khiến cho vô số quái vật bị trọng thương hoặc bi gϊếŧ chết.

Chết! Chết!

Hai mắt Lâm Siêu sát khí nồng nặc, bàn tay điên cuồng đập xuống, nhưng cái sừng trên đầu của Hắc Giao cứng rắn dị thường, không có dấu hiệu bị nứt gãy. Có điều, ở vị trí tiếp giáp phía dưới phần gốc của sừng và phần đỉnh đầu của Hắc Giao dường như đã bị nứt ra, mỗi quyền Lâm Siêu nện xuống. Sẽ có một lượng lớn máu tươi ở vị trí đó trào ra, theo lớp vảy chảy xuống , đem một nửa đầu Hắc Giao nhuộm đỏ.

Rắc!

Lâm Siêu lại một lần nữa gầm lên một tiếng bàn tay lại nện xuống, cái sừng nhọn của Hắc Giao đột nhiên bị nghiêng qua một bên.

“Grào!!!”

Hắc Giao thống khổ gào thét, loại cảm giác đau đớn khủng khϊếp, giống như phần xương sọ của mình bị xé rách. Thân thể Hắc Giao điên cuồng vặn vẹo, không ngừng đem cơ thể của mình nện xuống mặt đất.

Ầm!

Lại tiếp tục một quyền nữa đánh ra. Cuối cùng cái sừng cũng đã bị Lâm Siêu đánh gãy, mà Lâm Siêu do không còn nơi để bám víu, nên bị Hắc Giao hất khỏi đầu của nó, từ trên đầu Hắc Giao bị đánh bay vào trong biển thú triều.

Ầm!

Cơ thể Lâm Siêu như một viên thiên thạch lao vào trong bầy thú, khiến cho một vài con quái vật không kịp tránh né, bị thân thể to lớn của Lâm Siêu rơi xuống, đè lên biến thành một đống thịt nát, dính hết phía sau lưng của hắn. Mà mặt đất nơi Lâm Siêu ngã xuống cũng đã biến thành một cái hố to.

Dưới khả năng bảo vệ của chiến giáp cho nên Lâm Siêu không có bị thương. Có điều, vừa rồi liên tục vung quyền, vì không có khí hoàng kim bảo vệ cho nên xương cốt, cơ thịt trên cách tay của hắn xuất hiện tình trạng gãy xương và rách cơ, đồng thời cũng xuất hiện tình trạng chảy máu.

Sát khí trong người Lâm Siêu bốc lên tận trời, từ trong hố chầm chậm bò ra, giống như Ma Thần bất tử trong truyền thuyết. Toàn thân nồng nặc sát khí, những quái vật vây xung quanh hắn đều bị dọa cho sợ hãi, lui hết về phía sau, cố trốn cho thật xa, không dám đến gần hắn.

“Grào!”

Âm thanh kêu gào vì đau đớn của Hắc Giao không ngừng vang lên. Cùng với tiếng kêu gào đau đớn là những tiếng rồng giận, phẫn nộ truyền xa mấy chục dặm. Làm cho những người bình thường may mắn sống sót nghe thấy được đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, run rẩy, nấp kĩ không dám ra ngoài.

Trên đỉnh đầu Hắc Giao ở vị trí vết gãy của chiếc sừng lúc này có một vòi máu đang phun ra ồng ộc, nhuộm đỏ toàn bộ đầu của nó, khiến cho vẻ bên ngoài của Hắc Giao càng thêm dữ tợn, tàn bạo. Cơn đau đớn khiến cho hung tính của nó bộc phát, đôi mắt hung bạo của nó nhìn chòng chọc về phía Lâm Siêu, cái miệng khổng lồ đỏ như máu há ra, gào thét lao vọt tới!

Xoẹt!

Nó vung cái đuôi to lớn của mình lên, chuyển động cơ thể, cuộn tròn lại, lấy thân thể của mình để tạo ra lực xoắn, mạnh mẽ vung đuôi ra. Cái đuôi vung ra,vang lên những tiếng rít, đó là âm thanh tạo ra khi đuôi rắn ma sát với không khí. Lực lượng mạnh mẽ vô cùng, cho dù hai ba chiếc xe Tank nằm xếp chồng lên nhau chắc chắc cũng sẽ bị đập tan nát!

Máu tươi, đau đớn, sát ý!

Lâm Siêu trở nên cuồng bạo, mái tóc đen trên đầu của hắn bị thổi ngược ra sau, hai chân bước dài dẫm mạnh trên mặt đất, bàn chân đạp trên mặt đường phố, mỗi bước chân đi qua trên đường phố sẽ xuất hiện một cái hố lớn, hắn điên cuồng, rống giận lao về phía cái đuôi khổng lồ của Hắc Xà đang đập tới.

Ầm!

Lực lượng vạn cân từ trên cao mạnh mẽ nện xuống, mà đồng thời cánh tay hoàng kim của Lâm Siêu cũng đánh ra. Dưới tác dụng của năng lực biến thân, sức mạnh từ cánh tay hoàng kim tăng lên gấp đôi lên đến bốn trăm lần, sức mạnh từ cú đấm đập mạnh vào lớp vảy cứng rắn trên đuôi răn.

Phốc một tiếng, lớp vảy cứng rắn trên đuôi rắn bị đập vỡ vụn, mà nắm đấm của Lâm Siêu lúc này trở nên vô cùng sắc nhọn giống như một thanh lợi khí cắm sâu vào bên trong đuôi rắn. Nhưng, đối lập với cái đuôi rắn khổng lồ thì nắm đấm của Lâm Siêu vẫn quá nhỏ bé. Tuy đã để lại một cái lỗ máu trên đuôi rắn, thế nhưng chỉ một cánh tay nhỏ bé không có cách nào che chắn toàn bộ xung lực khổng lồ từ đuôi rắn, lực lượng khổng lồ từ phía trên đập xuống, đánh cho cả người Lâm Siêu lún sâu xuống mặt đất.

Ầm!

Âm thanh chấn động vang lên, mặt đất giống như vừa mới trải qua cơn động đất mười hai độ rich-te vậy, những vết nứt xuất hiện khắp nơi, cùng với những cái hố sâu hoắm khổng lồ, đất đá từ dưới mặt đất bị đánh bay ra ngoài nằm ngổn ngang đầy trên đường phố.

Tất cả mọi người đang quan sát từ phía xa xa đều cảm thấy hồi hộp, kinh ngạc, hai mắt mở to nhìn chằm chằm, bàn tay không chủ động siết chặt lại. Hận không thể đem sức mạnh của bản thân mình dâng cho Lâm Siêu.

Hắc Giao há miệng thở hồng hộc, đôi mắt rắn độc nhìn vết thương xuất hiện trên đuôi của nó, đôi mắt tràn ngập sự hung bạo cũng phẫn nộ. Nó không nghĩ tới, kẻ nhân loại này cùng với biển thú triều ác chiến hơn mười phút, lại vẫn còn mạnh như thế, có thể bức nó đến mức này.

“Chết đi! Chết đi!”

Những tiếng gào thét đầy phẫn nộ không ngừng vang lên trên lòng nó, nó dùng hết sức dùng cái đuôi khổng lồ của mình không ngừng ép xuống, đồng thời di qua di lại, nó muốn đem kẻ nhân loại đáng chết này đập cho nát bét, nghiền nát thành đống thịt nát!

Bỗng~~~

Cái đuôi của nó đột nhiên không di động được.

Hai đôi xà đồng của nó bỗng nhiên co rụt lại, cái đầu rắn to lớn của nó theo bản năng ngửa về đằng sau, nghi ngờ nhìn chòng chọc về phía đuôi của mình.

Dường như, nó nghe thấy âm thanh nào đó từ phía dưới vọng lên.

Cái đuôi to lớn, cùng với sức ép khổng lồ từ trên đè xuồng đang chầm chậm từng bước bị đẩy lên, mà âm thanh mơ hồ phía dưới cũng theo đó mà thoát ra!

“Ạch…a…a…a…a!”

Một tiếng rống giận dữ vang vọng truyền khắp thiên địa!

Cái đuôi rắn từ từ bị đẩy lên từng chút một, từ bên trong bóng tối, thân thể cao gần bốn mét của Lâm Siêu dần lộ ra, toàn thân hắn nhuộm đầy máu, bắp thịt trên cánh tay hắn giống như bị nổ tung, gân xanh lộ ra, dùng hết sức lực toàn thân!

Lực lượng bạt sơn hà!

“A…a…a…!”

Lâm Siêu gần như hóa điên, những âm thanh gào thét điên cuồng như dã thú từ cổ họng hắn phát ra, dùng sức mạnh toàn thân đẩy cái đuôi to lớn của Hắc Giao lên thật cao.

Tất cả mọi người đang quan chiến cảm thấy kinh ngạc cùng chấn động, Lâm Siêu lúc này trong mắt mọi người đã biến thành một Chiến Thần đẫm máu, mạnh đến mức khó tin.

Hắc Giao vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nó tức giận dùng sức lần thứ hai ép xuống.

“A…a…a…!”

Lâm Siêu ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, những sợi tóc trên đâu dựng ngược lên, hai cánh tay bỗng nhiên ôm lấy phần chót đuôi rắn, điên cuồng hét lên. Chiêu cao cơ thể của Lâm Siêu chỉ có bốn mét kém xa so với cơ thể khổng lồ của Hắc Giao. Nhưng giờ phút này dưới sức mạnh cuồng bạo của hắn, cơ thể khổng lồ của Hắc Giao không có cách nào phản kháng, bị kéo lê, cả thân thể khổng lồ của nó bị quăng lên trên cao rồi nặng nề đập xuống đấu kia của con phố.

Uỳnh!

Mặt đất chấn động dữ dội, khiến cho lũ quái vật hoảng sợ vội vàng lui hết về phia sau.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt kinh ngạc, chấn động vô cùng, đó thực sự còn là con người sao, đây là thứ sức mạnh gì, chỉ có Ma Thần giáng thế mới nắm trong tay thứ sức mạnh khủng khϊếp đến như vậy.

Người như vậy, trên đời này cón có ai có thể ngang hàng?

“Ạch…a…a…a”

Lúc này, Lâm Siêu dường như đã phát điên, điên cuồng không ngừng quăng cả cơ thể khổng lồ của Hắc Giao lên trên trời rồi lại vụt mạnh liên hồi sang trái rồi lạ sang phải. Khiến cho mặt đất hai bên đường phố bị đập nát vụn, vỡ tung biến thành những vết rách vô cùng khủng bố. Mà mặt đất dưới chân Lâm Siêu, do không thể chống đỡ nổi trọng lượng của cả hắn và Hắc Giao, lúc này mặt đất đã vỡ vụn lõm xuống thành một cái hố lớn.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Mặt đất ở những khu vực nội thành gần đó bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến chấn động không ngừng.

Mười vạn quân đội cả một mảng tĩnh lặng yên tĩnh như tở, tất cả mọi người nhìn Lâm Siêu không ngừng vung vẩy cơ thể khổng lồ của Hắc Giao, hết đập trái rồi lại đập phải, toàn trường trở nên vô cùng tĩnh lặng. Đến cả bầy thú triều cũng không có con thú nào dám phát ra một tiếng động dù là nhỏ nhất.

“Grào! Grào!”

Hắc Giao thống khổ kêu gào, ra sức liều mạng không ngừng vặn vẹo cơ thể, mong muốn tránh thoát khỏi ma trảo của Lâm Siêu, thế nhưng sức lực của hai tay Lâm Siêu mạnh vô cùng, dường như đã biến thành cái vòng sắt khóa chặt lấy đuôi nó. Phần chót đuôi của nó là vị trí yếu ớt nhất, nên căn bản nó không có cách nào dồn sức mạnh vào vị trí đó được, nên không có cách nào chống lại sức mạnh của Lâm Siêu.

Uynh!

Theo mỗi lần cơ thể manh mẽ va chạm với mặt đất là mỗi lần Hắc Giao phát ra tiếng gào thét đau đớn, phần lớp lớp vảy bao phủ bên ngoài cơ thể của nó đã bị tróc ra. Hai cái móng vuốt bên dưới bụng nó đã bị dập gãy nát, toàn thân đẫm máu.

Liên tục mười mấy lần không ngừng bị nên xuống mặt đất, Hắc Giao đã sớm không còn có thể chống đỡ được, nó đã bị trọng thương, toàn thân xuất hiện vô số vết thương lớn nhỏ, máu chảy ướt đẫm, rêи ɾỉ khó nhọc,thở thoi thóp, đã không còn sức để kêu gào.

Hai tay Lâm Siêu rời khỏi cơ thể Hắc Giao, lúc này hắn như dã nhân, há miệng gào rú, đạp lên lưng của Hắc Giao nhanh chóng di chuyển đứng lên trên đầu của nó. Hai chân dẫm đạp liên hồi, muốn đánh cho phần đầu Hắc Giao lún sâu xuống mặt đất.

Mà cổ thương lúc trước vẫn cắm sâu ở hốc mặt Hắc Xà, giờ phút này không biết là đã bị bay đi đâu mất. Lâm Siêu cũng không buồn để ý, hắn vung hai nắm đấm của mình lên nhằm vào vị trí cái sừng đã gãy trên đỉnh đầu Hắc Giao, điên cuồng nện xuống!

Ầm! Ầm!

Mỗi một quyền đập xuống, là đầu của Hắc Giao lại bị đập mạnh,lún xuống mặt đất.

“Chết đi!”

Hai mắt Lâm Siêu biến thành đỏ rực, hai tay không ngừng nện mạnh xuống, đánh cho cái đầu của Hắc Giao dần dần biến hình.

Rắc một tiếng, xương sọ của Hắc Giao đã bị đập nứt vỡ, một lượng lớn máu từ bên trong đầu Hắc Giao chảy ra, nó há miệng gào lên thảm thiết, dùng hết sức muốn ngẩng cao cái đầu của mình lên, mục đích muốn hất Lâm Siêu ngã xuống.

Nhưng Lâm Siêu không chút nào lưu tình, hai tay vẫn điên cuồng đập xuống!

Ầm!

Hắc Giao đập mạnh cằm xuống mặt đất, ý thức dần trở nên mơ hồ, cơ thể không tự chủ được cuộn tròn lại.

Lâm Siêu tiếp tục điên cuồng đập xuống mười mấy quyền, sự điên cuồng trong mắt hắn mới dần tiêu tan. Hắc Giao lúc này thật sự đã chết, hai chân hắn nâng đỡ cơ thể, chậm rãi đứng lên, toàn thân mùi vị hung sát, máu tanh lượn lờ xung quanh, dùng ánh mắt băng lãnh như đao nhìn về phía xa xa.

Vạn thú yên tĩnh.

Cả mảng thú triều khổng lồ như sóng nước không ngừng lui về phia sau. Tất cả quái vật đều bị nhiễm khí tức hung sát đáng sợ trên người Lâm Siêu, thú tinh điên cuồng của chúng nó bị khí tức trên người Lâm Siêu mạnh mẽ áp chế, hoảng sợ, run lẩy bẩy không ngừng.

Mà Sơn Lĩnh Vương, đang đứng trên nóc tòa nhà cao tầng, thị giác của nó có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện diễn ra trên chiến trường. Khi ánh mắt của Lâm Siêu nhìn về phía này, nó có cảm giác như ánh mắt của mình đang đối diện với Lâm Siêu!

Khoảng cách cách xa nhau gần hai mươi dặm, lại có thể khiến cho nó có cảm giác như đang đứng đối diện với đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí và huyết tinh kia, làm cho nó có cảm giác run rẩy.

“Kẻ nhân loại này…”

Trái tim của Sơn Lĩnh Vương co thắt lại, nó chưa bao giờ nghĩ tới, kẻ nhân loại nhỏ bé này lại mạnh mẽ đến mức biếи ŧɦái như vậy. Con Hắc Giao kia mặc dù thực lực không bằng nó, thể nhưng cũng không kém nhiều lắm, thế mà lại bị Lâm Siêu dùng một cách thức vô cùng tàn bạo gϊếŧ chết, khiến cho nó nhìn thấy mà giật mình, sợ hãi.