Kiếp Trạng Nguyên

Chương 39

Edit: Yuuki Titan

Nhìn nam vật màu tím của chủ tử ngay trước mắt mình, Tiểu Hà biết chạy trời cũng không khỏi nắng, phải tiếp tục chuyện vừa rồi. Mấy năm nay loại chuyện này làm rất nhiều, y cũng biết nên làm như thế nào, không cần chờ chủ tử phân phó mà đi đến, như vậy chủ tử sẽ không nói y không có trí nhớ, phản ứng trì độn.

Tiểu

Hà quỳ gối dưới

bàn, khăn trải bàn che đi thân thể y

, y ở phía dưới bàn dùng tay đỡ lấy nam căn cùng với cao hoàn của chủ tử, khiến nơi nào đó đứng thẳng, sau đó đưa môi đến gần, lè lưỡi liếʍ lên.

Chủ tử đã nói

một tấc cũng không thể sót, phải theo căn bộ từng chút từng chút mà chăm sóc, vì thế y dựa theo chỉ bảo lúc trước của chủ tử, từ căn bộ liếʍ lên.

“Ngậm vào đi.”

Đường Tự thực tức, hôm nay cũng không muốn nói gì

( bản raw ghi phần này là van xin, cầu xin, thấy không hợp lắm nên mạn phép đổi lại)

.

Tiểu

Hà cố đem nam căn nuốt vào miệng, còn đang thích ứng, Đường Tự ôm lấy đầu y lập tức đem mình cố chịu nhét vào tận sâu bên trong, thẳng đến yết hầu, lúc này mới thở phào

một cái.

Nhìn ngốc

nô tài bị hắn khiến cho cả mặt đỏ bừng, rồi nhìn lại bốn phía, cửa phòng, cửa sổ tất cả đều được đóng kín, Đường Tự lúc này mới yên lòng.

“Đều là ngươi, hại ta bị

hài tử giáo huấn, về sau nói với đứa cháu ngốc giống ngươi, không nên hơi một tí là đi vào viện của ta, ân, không sai,7 năm qua công phu miệng của ngươi tốt hơn nhiều.”

“Ân!”

“Ngươi hỏi, cháu ngươi làm sai cái gì? Y nhìn thấy

chúng ta ở trong sân làm chuyện tốt, cho là ta khi dễ ngươi, khóc một buổi tối, y nào biết thúc thúc y lúc ấy thực thích, ta nhớ rõ tối hôm qua ngươi thế nhưng đem mông nâng cao muốn ta đi vào càng sâu, miệng còn hô chủ tử ta muốn, làm ba lượt, mỗi lần ngươi đều đem ta gắt gao kẹp lấy không buông, a!”

“Như thế nào lại thế?”

Tiểu Hà vừa nghe chuyện của bọn họ bị người khác thấy được, thực khẩn trương, y

tuy rằng sẽ không sao, nhưng danh tiếng của chủ tử phải làm sao? Hắn ở trước mặt người khác là khiêm khiêm quân tử

( người quân tử)

, là một phò mã cố niệm tình xưa thủy chung không chịu tái thú. Trong mắt dân chúng là một vị quan tốt mẫu mực

.

“Yên tâm, Đường Tu Lễ sẽ có biện pháp không để y

nói, nhưng là về sau sẽ phiền toái, làm việc còn phải chọn địa điểm. Đều là ngươi a, còn có ai nói cho ngươi có thể đem thứ của ta phun ra, mặt trên đã ăn no rồi phải không? Đổi cái dưới đi, nằm sấp xuống đem mông nâng cao lên.”

Tiểu Trúc Tử đổi phương hướng, đầu hướng vào trong đem mông xuất ra

, Đường Tự một tay điều chỉnh cái mông phía trước một tay vuốt mép bàn, đem chính mình gắng gượng cắm vào hậu đình Tiểu Hà

. Đường Tự theo quy luật cử động hạ thể, một cái hai cái.

“Đông đông.”

Tiểu Hà bị cú thúc của người nọ khiến đầu đυ.ng vào bảng gỗ bật ra tiếng rên rầu rĩ.

“Trách không được trước đây, thầy toán mệnh nói ta có hoa kiếp, nhân gia đều là đào hoa kiếp, mệnh trung chú định, ta quán thượng ngươi như một hoa si, còn có hoa trên mông ngươi cũng là do ta họa lên. Làm chuyện xấu cũng ở trong bụi hoa, mệnh a,

, nếu không nơi đó của ngươi tham lam như vậy sẽ hút khô ta mất. Muốn ta cưới thϊếp không? Trả lời ta?”

“Sẽ không, a!”

“Ba!”

Đường Tự

vỗ một cái trên mông Tiểu Hà.

“Coi như ngươi thông minh, đều là lỗi của ngươi, thành thành là một bộ dáng thật dâʍ đãиɠ.”

“Ân.”

Tiểu tôm nắm lấy chân bàn

,cái mông vốn hướng về phía trước bỗng nhiên hạ xuống, cả người căng thẳng lập tức tiết ra. Đường Tự thực không vui lại đánh lên mông y.

“Ai cho ngươi ra trước

? Không biết ta còn ở bên trong ngươi sao? Lúc trước dạy ngươi như thế nào? Trước khi ta tiết, ngươi không được tiết. Ngươi, cái tên ngốc nô tài này i.”

Đường Tự từ trong ống đựng bút rút ra mấy cây bút lông, một cây lại một cây theo sát đến gần hạ thể nơi bọn họ tương liên mà cắm vào nụ hoa của Tiểu Hà. Đem chỗ đó mở rộng ra.