*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Yuuki Titan
“Nô tài ngốc, ngoan ngoãn nghe lời nhiều hơn đi. Mà đúng rồi, đeo một hàng lệ đi ra ngoài không chừng người khác còn tưởng ta bạc đãi ngươi, nói ta không đối tốt với ngươi, không cho ngươi ăn cơm.”
Tiểu Trúc Tử lắc lắc đầu.
“Ta đánh ngươi?”
Tiểu Trúc Tử suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.
“Ta lấy quần áo rách cho ngươi mặc
, cho ngươi ngủ sàn? Nói chuyện a.”
“Không.”
Tiểu Trúc Tử nửa ngày nghẹn ra một chữ, đó là ứng với vì y thủy chung không muốn suy nghĩ ra chủ tử nói với người nghe như thế nào đều để ý, nhưng trong lòng y chính là nghĩ có chỗ nào không đúng a?
Đường Tự trước mặt Tiểu Trúc Tử trước kia không suy nghĩ cẩn thận mà đem y kéo lại, lấy ngón tay lau đi nước mắt của y.
“Cuộc sống của mình là của mình
, ngươi quản được sau này bọn họ như thế nào sao? Cùng với ngươi không quan hệ, ta là chủ tử ngươi, chỉ cần ta không bạc
đãi ngươi, trên cơ bản những ngày sau của ngươi cũng không tệ, vậy ngươi còn khóc cái gì, đến đây, ngồi xuống, uống chén nước, ta có việc hỏi ngươi.”
Đường Tự nhét vào trong lòng bàn tay Tiểu Trúc Tử một ly trà, áp
( đè)
y ngồi ở trên ghế, Tiểu Trúc Tử đem thân thể mà ngồi thẳng lên, căn cứ vào kinh nghiệm miễn chủ tử đối tốt với mình đều có mục đích.
“Vừa rồi Tục đệ hỏi ngươi, sao mặt ngươi lại đỏ?”
“Ta ta…….”
Tiểu Trúc Tử nhìn chủ tử nhà y, nói chuyện đều có chút lắp bắp, hơn nữa Đường Tự dựa vào y gần như vậy, ngay tại nơi đũng quần, có một đoàn nhiệt khí vây quanh y, làm y càng thêm khẩn trương. Á nh mắt liếc liếc mà nhìn vào bộ vị ở đũng quần chủ tử nhà y, mặt đỏ giống như gan heo, tay chân đều không biết nên dọn đi đây.
Một chút tâm tư kia của Tiểu Trúc Tử quá mức rõ ràng cùng túng quẫn, không được tự nhiên mà trốn ánh mắt của Đường Tự.
Đường Tự một phen nắm chặt Tiểu Trúc Tử muốn trốn đi, cầm tay y đặt lên bộ vị ở khố hạ của mình.
“Một đêm kia còn chưa đủ, còn muốn a.”
Tiểu Trúc Tử thẹn thùng muốn kéo tay về, Đường Tự lần này cũng không thuận tiện mà đè cả người Tiểu Trúc Tử
xuống dưới cái
cái ghế nhỏ
.
Tiểu Trúc Tử bị đặt ở phía dưới cái ghế dựa cũng không nghĩ ra, mặt của y hiện tại đã ngượng ngùng mà hồng lên.
Đường Tự nhìn bộ dáng kia của y, cười lớn rồi ngồi trở lại ghế của mình, hắn chỉ trêu đùa ngốc nô tài kia một chút, muốn nói làm sao? Một lần kia đã làm đủ phân lượng, nếu còn làm hắn sợ thân của hắn sẽ hư a. Phải chậm lại mấy ngày, chờ giải quyết xong sự việc của đệ đệ, dáng đi của ngốc nô tài kia sẽ càng thêm quái dị sao.
Tiểu Trúc Tử hơn nửa ngày mới từ phía dưới ghế dựa bò ra, nhìn chủ tử nhà y đang bận, khó được mà không chú ý y, vì thế chính mình lau lau cái bàn, dọn xong văn phòng tứ bảo
( là bao gồm bút, mực, giấy, nghiên mực. Nguồn: zh.wiki)
, liền đi ra ngoài xem hoa.
__________
Hình ảnh văn phòng tứ bảo: