Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chương 62

Xuyên qua con đường dài lúc nãy, tầm nhìn cũng trở nên rộng rãi hơn. Có một người thợ lăn đang ăn dưới nước chơi đùa với các loại cá, các bạn nhỏ lập tức bị hấp dẫn.

Có một đứa bé lớn hơn chút cũng vội vàng chạy qua, Hạ Dương Dương nắm lấy ống quần của Hạ Nghiêu, ý bảo con cũng muốn đi xem.

Làm Hạ Nghiêu không ngờ được chính là, một thằng nhóc trông có vẻ năm sáu tuổi kia đột nhiên nắm lấy tay Hạ Dương Dương nói: “Anh dẫn em đi xem nha.”

Hạ Dương Dương trừng mắt nhìn thằng nhóc kia.

Chu Độ vừa nhìn, chậc, vậy mà lại là con trai của Lưu Kỳ.

“Sao nhóc lại đi một mình vậy? Mẹ đâu?” Chu Độ cong lưng hỏi nó.

Hạ Nghiêu hiếu kỳ hỏi: “Anh biết nó hả?”

Chu Độ gật đầu giải thích: “Công ty của mẹ nó với công ty anh từng hợp tác qua.”

Lưu Bác Duệ cầm lấy tay Hạ Dương Dương không buông, chỉ chỉ một người ở phía xa xa nói: “Mẹ con đang nghe điện thoại.”

Chu Độ nhìn Hạ Dương Dương hỏi: “Con có muốn cùng với anh đi xem cá không?”

Hạ Dương Dương nhìn bố mình, Hạ Nghiêu thấy cũng cách đây không xa, vì vậy nói thằng bé: “Muốn đi thì đi đi.”

Lưu Bác Duệ lập tức vui mừng kéo Hạ Dương Dương đi mất.

Lưu Kỳ lúc này vừa vặn cúp điện thoại, nhìn thấy Chu Độ nói: “Lại gặp nữa rồi, vị này là?” Ánh mắt của cô đặt lên trên người Hạ Nghiêu.

Chu Độ nhanh chóng trả lời: “Là cha đứa nhỏ.”

Lưu Kỳ khẽ híp mắt, sau đó chìa tay ra nói với Hạ Nghiêu: “Xin chào, tôi là Lưu Kỳ.”

Hạ Nghiêu vội vàng bắt tay với Lưu Kỳ: “Tôi là Hạ Nghiêu.”

Lưu Kỳ cười cười nói: “Cậu Hạ trông có vẻ còn khá trẻ, mới đầu hai mươi thôi đúng chứ?”

Hạ Nghiêu ngượng ngùng nói: “Sắp hai mươi lăm rồi.”

“Ai ya, thật sự nhìn không ra nha haha.”

Chu Độ thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ, cố ý hắng hắng cổ họng nói: “Lưu tổng một mình dẫn con trai đến đây chơi sao?”

Lưu Kỳ vừa nghe liền nghe hiểu ý khác ngoài lời nói của hắn, đây là lái lụa nhắc khéo cô Hạ Nghiêu có chồng rồi.

Cô cố ý thở dài nói: “Haizz, tôi là mẹ đơn thân đó.”

Hạ Nghiêu lập tức đồng cảm, cậu nhớ đến mẹ mình cũng là một mình nuôi mình lớn, vì vậy trên mặt lộ ra vài tia thân thiết nói: “Rất cực khổ nhỉ.”

Chu Độ không nghĩ tới mình chữa lợn lành thành lợn què, tức đến quay đầu sang bên.

Lưu Kỳ quan sát hai người một lượt, sau đó hỏi: “Vợ của cậu Hạ đâu?”

Hạ Nghiêu dừng lại một chút rồi trả lời: “Tôi cũng là bố đơn thân.”

Lưu Kỳ ý vị thâm trường nhìn cậu cười cười: “Vậy chúng ta có cùng đề tài rồi.”

Chu Độ phát điên.

Thế nhưng điều làm hắn bất ngờ chính là, Lưu Kỳ vậy mà lại dời nội dung cuộc nói chuyện lên người hắn, cô giả bộ thở dài nói: “Haizz, vẫn là Chu tổng của chúng ta tự do tự tại, chỉ có một người, cuối tuần lại có còn thời gian rảnh đến đây thăm thú.”

Hạ Nghiêu chột dạ không dám nhìn Chu Độ, Chu Độ lại nhướng mày cười với Lưu Kỳ: “Nay tôi đến là đi chơi với con trai nuôi tôi.” Hắn thoáng chốc cái biến thành bố nuôi Hạ Dương Dương.

Lưu Kỳ như cười như không nhìn Chu Độ nói: “Cậu đó bạn gái còn chưa có nữa, mà đã làm bố nuôi rồi.”

Sau đó cô lại chuyển sang Hạ Nghiêu nói: “Cậu Hạ, Chu tổng đây là hoa thơm nên dành đến tay nha, tôi quen biết với cậu ấy mấy năm rồi, chưa bao giờ nghe thấy nghe thấy chuyện trăng hoa nào của cậu ấy, chậc chậc, đây đúng thật có thể nói là một trong mười chuyện lạ nha.”

Hạ Nghiêu nhất thời không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn Chu Độ.

Chu Độ lộ ra ánh mắt cảm động với Lưu Kỳ, sau đó vô cùng chính trực trả lời: “Là do trong lòng có người không buông được.” Nói xong còn dùng khóe mắt nhìn thoáng qua Hạ Nghiêu.

Trái tim Hạ Nghiêu đột nhiên chệch hai nhịp, cậu hốt hoảng cúi đầu xuống.

Lưu Kỳ khẽ mỉm cười, nói với hai người: “Tôi đi xem thằng nhóc nhà tôi đây, đợi chút nữa nó ăn hϊếp người ta thì không hay lắm.”

Lưu Kỳ vừa đi, Hạ Nghiêu liền không biết làm như nào tiếp theo. Chu Độ đến đỉnh điểm rồi cũng nên ngừng, nói với Hạ Nghiêu: “Chúng ta cũng qua đó xem đi.”

Một buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua, lúc ra khỏi thủy cung, Chu Độ mua cho Hạ Dương Dương không ít thứ. Chỉ cần Hạ Dương Dương nói muốn, hắn liền mua.

Hạ Nghiêu nhíu mày ngăn cản mấy lần, nhưng vừa mới quay người đi, Chu Độ liền mua hết toàn bộ.

Buổi trưa đương nhiên Chu Độ cũng dẫn bọn họ đi ăn, Hạ Dương Dương lúc này đã xem Chu Độ thành đại kim chủ, ôm chặt lấy chân hắn không buông.

Gọi ba ba càng ngày càng thuận miệng.

Sau khi ăn cơm xong, Hạ Dương ngồi trong xe thiu thiu ngủ. Chu Độ xuyên qua kính chiếu hậu nhìn nhìn, chạy chậm lại.

Hạ Nghiêu có lẽ cũng có chút mệt, dựa vào đằng sau mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Lúc chiếc xe chạy đến khu nhà, cậu mới tỉnh lại.

Hạ Dương Dương ngủ ngon vô cùng, Hạ Nghiêu chuẩn bị bế nó lên lầu. Thế nhưng Chu Độ mua một đống đồ, không biết phải xử lý như thế nào đây.

“Em bế con đi, cái này anh giúp em mang lên.” Chu Độ tự xung phong giúp đỡ, Hạ Nghiêu cũng không cự tuyệt.

Lúc đi đến cửa nhà, Hạ Nghiêu đang chuẩn bị móc chìa khóa mở cửa, cánh cửa lại bị người bên trong mở ra.

Hạ Nghiêu nhìn mẹ mình mở cửa, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Chu Độ ngược lại chẳng nhận ra điều gì khác thường, nhìn thấy mẹ Hạ lập tức nhanh chóng nở nụ cười gọi một tiếng: “Mẹ nuôi.”

Mẹ Hạ “ừ” với Chu Độ một tiếng, nghiêng người để bọn họ đi vào.

Hạ Nghiêu hoảng loạn đứng ở cửa, có chút không biết phải làm sao.

“Mẹ, con…” Cậu mấp máy môi, mẹ Hạ cắt ngang nói với cậu: “Vào trước đi, ở bên ngoài nóng như vậy, để Chu Độ vào uống ly nước đã.”

Hạ Nghiêu như mất hết hồn vía bước vào nhà, cậu bế Hạ Dương Dương vào phòng, lắng tai lên nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Mẹ Hạ rót cho Chu Độ ly nước, Chu Độ vội vàng nói “Cảm ơn.”

Hai người ngồi xuống ghế sofa, mẹ Hạ nở nụ cười với Chu Độ: “Con cũng ở thành phố B hả?”

Chu Độ: “Vâng, con ở đây mấy năm rồi, ngược lại chẳng biết mẹ vẫn luôn ở đây, mấy năm qua chẳng đến thăm mẹ, trong lòng thật sự áy náy.”

Mẹ Hạ phất phất tay ý bảo không sao.

Vết sẹo do phẫu thuật trên cổ bà vẫn còn, Chu Độ đương nhiên phát hiện những vết sẹo đó. Hắn nhướng mày, không biết có nên quan tâm hỏi thăm không.

Mẹ Hạ như biết được băn khoăn của hắn, chủ động mở miệng nói: “Là vết sẹo của mấy năm trước rồi.”

Chu Độ dặt dè lên tiếng hỏi: “Làm sao lại bị thương vậy, con chẳng nghe thấy Hạ Nghiêu nhắc tới.”

Mẹ Hạ thở dài nói: “Đã là chuyện của quá khứ rồi, không nói nữa, tối nay con ở đây ăn bữa cơm đi.”

Hạ Nghiêu vừa bước ra nghe thấy mẹ mình mời Chu Độ, cậu không thể tin được nhìn bà.

Chu Độ có thể ở lại ăn bữa cơm, hắn vui mừng khôn xiết, vội vàng đồng ý, còn nói với mẹ Hạ: “Mấy năm rồi chưa có thưởng thức tay nghề của mẹ.”

Mẹ Hạ cười cười không lên tiếng, bà xoay người nói với Hạ Nghiêu đang đứng ở một bên: “Mẹ đi mua thức ăn, tối nay giữ Chu Độ lại ăn bữa cơm.”

“Mẹ nuôi, con đi với mẹ. Ở bên ngoài nóng lắm, con lái xe chở mẹ đi.” Hắn xung phong đứng lên.

Hạ Nghiêu cho rằng mẹ mình sẽ cự tuyệt, không ngờ bà vậy mà lại gật đầu, sau đó dẫn Chu Độ ra ngoài.

Hạ Nghiêu có chút không hiểu rốt cuộc bây giờ mẹ mình muốn làm gì.

Chu Độ lúc ở siêu thị khăng khăng muốn tính tiền, mẹ Hạ dành không lại hắn, chỉ có thể thỏa hiệp.

Trên đường trở về, mẹ Hạ ngồi ở phía sau nhìn gáy Chu Độ. Đắn đo mở miệng hỏi: “Chu Độ.”

Chu Độ vội vàng lên tiếng đáp lại.

“Con ở thành phố B bao nhiêu năm rồi?”

Chu Độ thành thật trả lời: “Tốt nghiệp xong liền ở lại luôn.”

“Bây giờ làm việc gì?”

Chu Độ khiêm tốn nói: “Tự mình kinh doanh một công ty nhỏ.”

“Ồ,” Mẹ Hạ gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Kết hôn chưa?”

Chu Độ dừng lại một chút, cười nói: “Mẹ nuôi, con vẫn chưa kết hôn.”

“Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa.” Mẹ Hạ chậm rãi mở miệng: “Vẫn chưa gặp được người thích hợp sao?”

Chu Độ trầm mặc một hồi, mới trả lời: “Không phải, con có người trong lòng, buông không được, cho nên chưa kết hôn.”

Mẹ Hạ nghe xong câu trả lời của hắn, liền trầm mặc, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người cả đường không nói chuyện nữa, lúc vào nhà, Hạ Dương Dương đã ngủ trưa tỉnh dậy rồi.

Thằng bé nhìn thấy Chu Độ vẫn còn ở đây, lập tức vui vẻ nhào qua, kéo Chu Độ cùng đi xem mấy con cá nhỏ mua lúc nãy.

Mẹ Hạ nhìn thấy Chu Độ cùng với Hạ Dương Dương đầu to chen đầu nhỏ xem cá, sắc mặt có chút phức tạp.

Hạ Nghiêu không dám nói chuyện, cậu thấp thỏm không yên sắp xếp lại những đồ ăn mới mua về, mẹ Hạ nhìn bóng lưng gầy yếu của con trai mình, nặng nề thở dài.

Hay là cứ giống như lão Phùng nói đi, con cháu tự có phúc của con cháu, bà không nên can thiệp quá mức vào cuộc sống của Hạ Nghiêu.

Mẹ Hạ đương nhiên không hề hồ đồ, người trong lòng biết bao nhiêu năm nay của Chu Độ, không cần nghĩ cũng biết là ai, mà con trai bà, lại chẳng phải cũng như vậy sao?

Buổi tối vào mùa hè trời tối khá trễ, ăn cơm tối sau dù mặt trời đã lặn xuống núi, thế nhưng trời vẫn còn sáng trưng.

Sống đối hiện nhà Hạ Nghiêu là một đôi vợ chồng trẻ, con gái của bọn họ cũng xêm xêm Hạ Dương Dương. Có lẽ cũng đã ăn cơm tối, qua đây hỏi Hạ Nghiêu có muốn dẫn bạn nhỏ cùng xuống lầu đi chơi một lát không.

Hạ Dương Dương rất thích chơi với con gái nhà bọn họ, nghe thấy vội chạy ra cửa kéo Hạ Nghiêu muốn đi chơi.

Mẹ Hạ nói với Hạ Nghiêu: “Con dắt thằng bé xuống dưới chơi đi, nhớ đổ nước ấm vào bình sữa.”

Chu Độ đứng lên chuẩn bị tham gia náo nhiệt, không ngờ tới mẹ Hạ lại mở miệng giữ hắn lại: “Con nói chuyện với mẹ nuôi chút xíu đi, cũng mấy năm không gặp rồi, bố mẹ con vẫn khỏe chứ?”

Chu Độ chỉ có thể lưu luyến ngồi lại, nhìn Hạ Nghiêu dắt Hạ Dương Dương xuống lầu.

Hai người nói một hồi về chuyện trong nhà, Chu Độ nhịn không được vẫn đem vẫn đề trong lòng mình nói ra: “Việc này, mẹ nuôi, có chuyện này con không biết có nên hỏi hay không?”

Mẹ Hạ tỏ ý bảo cứ nói đi, Chu Độ hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: “Mẹ của Dương Dương, là ly hôn sao, hay là?”

Mẹ Hạ vẫn luôn đợi Chu Độ hỏi bà vấn đề này, bà lắc đầu nói: “Không có ly hôn.”

Sắc mắt Chu Độ lập tức thây đổi.

Trong lòng mẹ Hạ thở dài, đứng lên một mình bước vào phòng mình.

Chu Độ có chút kinh ngạc.

Đợi đến lúc bà bước ra, trên tay cầm theo một bức ảnh. Mẹ Hạ đặt bức ảnh xuống trước mặt Chu Độ, nói với hắn: “Đây chính là mẹ của Dương Dương.”

Ánh mắt Chu Độ cố định trên gương mặt của cô gái này thật lâu, lúc này mới nhận ra có gì không đúng.

“Mẹ thằng bé là người Trung Quốc?”

Mẹ Hạ gật đầu, Chu Độ có chút mờ mịt. Đây là sao có thể? Hạ Dương Dương rõ ràng là một đứa con lai.

Qua vài giây hắn mới phản ứng kịp, trong lòng mừng như điên: “Dương Dương không phải con ruột của Hạ Nghiêu sao?”

Mẹ Hạ cầm lại bức lên tay quan sát một hồi, lúc này mới mở miệng giải thích với Chu Độ: “Con bé này cũng là một đứa mệnh khổ.”

Thì ra mẹ của Dương Dương lúc ở nước ngoài là bạn học với Hạ Nghiêu, căn nhà hai người thuê vừa vặn ở cùng một khu.

Có một lần cô ấy từ phòng thí nghiệm trở về khá muộn, trên đường bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp. Cô ấy không dám nói ra, thế nhưng làm cô ấy không ngờ nhất chính là mình lại có thai.

Chỗ cô ấy không cho phép phá thai, sau này lúc cô gái đó tự sát được Hạ Nghiêu cứu. Cố ấy uất ức hơn nửa năm, sau khi sinh đứa bé liền muốn vứt nó vào trong viện mồ côi, bị Hạ Nghiêu phát hiện ngăn chặn.

Cô gái này bất luận như thế nào cũng không muốn giữ đứa bé ở bên cạnh mình, Hạ Nghiêu cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận nuôi Hạ Dương Dương, mang về nước.

Mà cô gái kia sau khi tốt nghiệp cũng di cư đến quốc gia của bạn trai mình, từ đó đến giờ cũng chưa từng hỏi thăm Hạ Nghiêu tình hình của con trai mình.

Bây giờ Hạ Dương Dương đã hai tuổi rồi, thế nhưng chưa bao giờ được gặp mặt mẹ mình.

“Thằng bé vô tội mà.” Mẹ Hạ nhìn bức ảnh lại thở dài.

Chu Độ gật đầu, “Dương Dương rất đáng yêu.”

“Thằng bé bây giờ đã là cháu mẹ rồi.” Mẹ Hạ cười cười, đột nhiên chuyển đề tài: “Nhưng mà Hạ Nghiêu nhà mẹ vẫn luôn độc thân biết bao năm nay, mẹ cũng chẳng biết bởi vì Dương Dương hay là vì cái gì nữa.” Bà nhìn Chu Độ một cái tiếp tục nói: “Mẹ nhớ trước đây quan hệ của bọn con không tồi, có vài lời mẹ cũng không tiện nói với Hạ Nghiêu, con có cơ hội giúp mẹ nghe ngóng một chút, xung quanh con có cô gái nào tốt, nhớ chú ý giúp mẹ.”

Chu Độ biến sắc, hắn nghẹn ngay cổ họng không trả lời.

Mẹ Hạ quét mắt nhìn hắn hỏi: “Xem mẹ nói kìa, bản thân con còn chưa ổn định nữa, làm sao có thể thu xếp cho Hạ Nghiêu được chứ, haizz.”

Lời nói kia của Chu Độ cứ thập thò ở đầu lưỡi, rồi bị hắn mãnh mẽ nuốt vào.

Hắn không còn là thắng nhóc trẻ trâu năm đó nữa, có một vài lời có thể nói có một không thể nói hắn vẫn có chừng mực.

Sắc trời cuối cùng cũng trở nên u tối, mẹ Hạ đứng lên nói với Chu Độ: “Thời gian cũng không còn sớm nữa.

Chu Độ hiểu ý bà, vội vàng đứng lên nói lời tạm biệt với mẹ Hạ.

Lúc mẹ Hạ tiễn hắn ra cửa, như vô tình nói ra một câu: “Cái sẹo này của mẹ là vào lúc Hạ Nghiêu học năm nhất đại học chưa bao lâu thì bị dầu hắt lên cả người làm phỏng.”

Chu Độ ngạc nhiên quay đầu lại nhìn mẹ Hạ.

Mẹ Hạ nở một nụ cười sau đó nói tiếp: “May mắn bố Hạ Nghiêu ra tay giúp đỡ, mới nhặt được cái mạng về, cái nhà này cũng là ông ấy chu cấp cho mẹ và Hạ Nghiêu ở.”

Cả người Chu Độ như đóng đinh tại chỗ, gắt gao nắm lấy mép cửa không buông tay.

Mẹ Hạ trong lòng thở dài, bà đưa tay để lên tay nắm cửa nói: “Trên đường trở về con nhớ lái xe chậm thôi.”

Lúc cửa đóng lại, Chu Độ vẫn còn giống pho tượng đứng ở trước cửa chẳng nhúc nhích.

Qua một lúc lâu, chân có chút tê, cả người hắn mới hoảng hốt xuống lầu.

Buổi tối nằm trên giường, não hắn lúc này mới sực tỉnh.

Lúc đó Hạ Nghiêu đối mặt với hắn móc ra một cái chìa khóa nhà, chính là chiếc khóa mà bố em ấy cho em ấy.

Chu Độ mạnh mẽ ngồi dậy, móc điện thoại ra, gọi đến số của Hạ Nghiêu.

“Tại sao lại phải lừa anh?” Chu Độ nhịn không được tay nắm thành quyền.