Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 2: Gặp được tổ chức

Sau khi ăn quả thơm ngọt ngào xong, Cầu Tuyết đứng trên bãi cỏ xanh lau miệng, lau đi lai lại nước từ trái cây trên lông trắng mềm mại, nhảy hai chân lên, hướng tới cấm địa mà thỏ mẹ nói, nhảy xuống cánh rừng sinh hoạt bên cạnh.

Thuần thục nhảy vào được rừng cây rậm rạp che chắn, đập vào mí mắt là thảo nguyên mêng mông vô bờ ngập tràn ánh nắng.

Cầu Tuyết đang híp mắt muốn hưởng thụ ánh nắng ấm áp của buổi chiều, chiếc mũi mẫn cảm cùng năm năm qua cho tới giờ lần đầu tiên ngửi được mùi vị kẻ thù ngày nhớ đêm mong của nàng.

Mùi bánh bao nhân thịt thơm ngon! Không ngờ mày thế mà bại lộ thân mình dưới ban ngày ban mặt thế này, khiến Tiểu Tuyết Tuyết tôi đây tâm địa trở nên ác độc hẳn.

Lần theo mùi thơm của bánh bao nhân thịt, nàng không để ý đến mình đã nhảy tới gần cánh rừng. Lúc Tuyết Cầu lấy tốc độ sét đánh nhảy xuống ngọn nguồn có mùi bánh bao nhân thịt bốc ra, lại bất ngờ đυ.ng phải một bức tường. Dưới tác dụng quán tính – mà thỏ ngốc vĩ đại phát hiện ra, nàng bị lật ngược lại, lăn tròn xục vào vũng bùn.

Trước mắt Cầu Tuyết vẫn còn sao bay đầy trời, trên đầu lại vang lên giọng nam tao nhã dễ nghe như một tảng đá lớn rơi bịch xuống, “Tất Phương, ngươi đi nhân gian một chuyến, cũng biết trận này được gọi là gì rồi chứ?”

“Tất Phương ngu dốt, không phải là tự chui đầu vào lưới đó chứ?” Cái kẻ tên Tất Phương kia hơi suy nghĩ, do dự nói ra đáp án của mình.

Nam tử trước mắt không lên tiếng, mà xoay người tóm được hai tai thỏ của Cầu Tuyết, nhấc nàng lên khỏi mặt đất, “Cái này gọi là ôm cây đợi thỏ”

Cầu Tuyết dần tỉnh táo lại, đột nhiên bị người ta tóm được tai, bản tính trời sinh, cặp mắt đỏ hồng của thỏ không ngừng chớp chớp, hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa.

Mãi cho tới khi khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần dán sát vào mắt nàng, nàng mới thấy choáng váng, chỉ lo lắng si ngốc nhìn người đó.

Nam tử tuấn tú kia có làn da trắng nõn nà như con gái, hơn nữa làn môi mỏng hồng, mày hơi nhíu lại u ám như có thể hấp thu linh hồn vậy, khiến người ta như trầm luân vào đôi mắt bạc, quần áo trắng như tuyết, tóc đen như tơ lụa, quả đúng là xuất trần tuyệt thế.

Ôi, đói bụng quá đi…. Cầu Tuyết nhìn mỹ nam tử trước mặt không kìm được nuốt ước miếng, rất muốn ăn… Thật muốn ăn bánh bao nhân thịt quá ha!

“Mắt đỏ hiện thế, chính là đại hung hiện thế, phải gϊếŧ” Nam tử có mắt màu bạc híp lại, hơi thở nguy hiểm lóe lên.

“Ta không ác không ác! Đừng gϊếŧ ta mà!!!!” Cầu Tuyết hiện giờ hối hận vô cùng, vì sao nàng là thỏ, có miệng mà chẳng nói nổi, có khổ không tố được chứ.

“Ha ha, thú vị, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi, quả là yêu vật” Khóe miệng nam tử nhếch lên, cười lạnh, sát khí trong mắt bắt đầu khởi động.

“Yêu vật ư? Oan uổng quá mà! Ta chỉ là một con thỏ thích ăn thịt thôi mà!” Cầu Tuyết dù có ngu chăng nữa cũng có thể nhìn ra, giờ phút này sát khí trong mắt nam tử bắt đầu khởi động lạnh lùng, mà bất hạnh là tai bị tóm, không thể động được, chỉ đành cố sức mở to đôi mắt xinh đẹp kiêu ngạo của nàng, nói

cho oai là phóng điện ra để đả động nam tử tha mạng cho nàng một lần.

Nam tử tao nhã giơ nhẹ tay trái lên, lòng bàn tay đỡ một luồng sáng chói mắt, mắt thấy đã định cụp lêи đỉиɦ đầu Tuyết Cầu ngay rồi.

Mạng ta toi rồi! Cầu Tuyết giờ phút này trong lòng lóe lên ý nghĩ, nếu chết thì nhất định phải học Tôn Đại thánh, đem mọi chuyện đổ hết trách nhiệm lên Diêm Vương điện khiến cho long trời lở đất mới được.

“Ồ?” Ngay lúc Tuyết Cầu chuẩn bị anh dũng hy sinh, bên tai chợt nghe thanh âm dễ nghe của nam tử như tiếng trời vang lên, “Tất Phương, đây là mùi Kim Phong Ngọc Lộ rồi” Nói xong, nam tử nhấc Tuyết Cầu tới trước mặt Tất Phương.

Lúc này, Cầu Tuyết mới nhìn rõ, hóa ra, Tất Phương lại là một con chim to hơn chim trĩ, tuyệt….

Con chim trĩ này sao mà nhiều thịt non mềm đến thế, hướng tới Tuyết Cầu ngửi ngửi, lại phát ra âm thanh khen ngợi chậc chậc, mở miệng thì nói tiếng người, “Điện Hạ, đúng thật là Kim Phong Ngọc Lộ rồi, chắc không phải bị yêu vật này ăn rồi chứ?”

Nam tử đưa tay vạch miệng Cầu Tuyết lên, phát hiện trên tay dính chất lỏng màu đỏ, kìm không được cau mày.

“Không ngờ cuối cùng lại tới chậm một bước” Nam tử ngước mắt nhìn chỗ sâu trong rừng cây, hơi chút đáng tiếc thở dài, ‘Kim Phong Ngọc Lộ vạn năm nở hoa, vạn năm kết quả, vạn năm mới chín, một khi chín sẽ rơi xuống đất, mất hết thần lực. Ai ngờ lại bị một yêu vật thế này chiếm tiện nghi!” Nam tử phóng ánh mắt sắc bén nhìn Cầu Tuyết trong tay, tiện bỏ qua ý định gϊếŧ Cầu Tuyết, “Thôi, cũng là mệnh trời, ngươi đã ăn Kim Phong Ngọc Lộ rồi, thì không còn là yêu vật nữa, tự giải quyết cho tốt đi” Nói xong, nam tử khẽ buông tay, Cầu Tuyết theo một góc vuông vận động rơi xuống đất.

Chậc, hóa ra cái quả kia đập trúng đầu nàng quả thật là thần quả giống như nhân sâm vậy, may là chưa rơi xuống đất, nếu không chẳng có công hiệu thần quả gì nữa.

“Điện Hạ, Kim Phong Ngọc Lộ đã mất, vậy lễ vật kia…” Tất Phương lo âu hỏi nam tử, cuối cùng cũng không quên vứt ánh mắt oán niệm lên đầu Cầu Tuyết.

“Vì thế, chỉ đành đi một chuyến tới Linh sơn tìm Ngũ Sắc Đan quả vậy, chỉ mong không phải đi một chuyến tay không nữa” Nam tử đáp nhàn nhạt, mắt nhìn đã định cất bước rời đi.

Lúc này Cầu Tuyết ở một bên đã sớm quên mất chuyện mình suýt mất mạng, nàng khó khăn lắm mới đυ.ng tới một người có thể có đồ ăn sao lại làm lỡ mất thời cơ cực tốt này cơ chứ.

Không suy nghĩ nhiều, nàng túm lấy vạt áo tơ lụa của nam tử, mở miệng ra cắn, nên lúc nam tử định cất bước rời đi mới phát hiện bên chân còn một bé con lông trắng muốt.

“Làm gì thế?’ Nam tử cao ngạo bễ nghễ nhìn Cầu tuyết, khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần chẳng có chút biểu hiện gì.

“Đi theo ngài có thịt ăn!” Cầu Tuyết không bỏ miệng ra trừng mắt nhìn, trả lời cây ngay không sợ chết đứng, dù chỉ là yên lặng trả lời trong lòng.

“Hả, con thỏ thích ăn thịt? Vậy ngươi muốn ăn cái gì?” Nam tử khẽ cười, ánh sáng lóe lên trong mắt.

“Ta muốn ăn con chim trĩ bên cạnh ngài kia kìa! Tuyệt..” Cầu Tuyết nghe thấy nam tử hỏi nàng, thì chẳng chút do dự nói ra ý nghĩ chân thực nhất trong lòng mình, giờ phút này bánh bao nhân thịt đã sớm bị nàng vứt sạch, mùi gà nướng thơm nức mới đúng là mục tiêu hiện thời của nàng.

Lời này vừa nói ra, nam tử đã không nén được bật cười, khiến người bên cạnh là Tất Phương bối rối nghe Cầu Tuyết nói chẳng hiểu gì, bởi hắn chưa từng thấy điện hạ cười khoan khoái thế bao giờ.

“Được, dù sao chỗ ta rất lớn, có nuôi thêm một cọn thỏ thích ăn thịt cũng là một chuyện thú vị. Nếu ngươi có bản lĩnh đem Tất Phương, khụ, con chim trĩ này ăn, thì cứ thử xem sao, ta đồng ý đó”

Nam tử nín cười liếc mắt nhìn Tất Phương, đè nén cảm xúc vui thích trong lòng lại, tóm lấy tai Cầu Tuyết, đặt nàng lên vai mình.

Cầu Tuyết lay hai chân nhỏ ngắn cũn trước của mình, rồi miễn cưỡng nằm sấp ổn định trên vai nam tử. Dù sao nàng cũng tìm được tổ chức rồi, có tính đánh nàng trách nàng rồi tóm tai nàng cũng không sao, chỉ cần có thịt ăn, nàng đây sẽ không rời đi.

“Đúng rồi, gọi ngươi là gì mới được đây?” Nam tử gõ nhẹ trán, cười tao nhã như đóa sen tuyết tỏa hết hương thơm, nở rộ nhất, lộ ra lúm đồng tiền sớm nở tối tàn khó gặp nhất kia.

“Cầu Tuyết Cầu Tuyết” Cầu Tuyết ghé sát trên vai nam tử nghe thấy nam tử thì thào tự hỏi, mới rồi thưởng thức hết tất cả sắc đẹp đã hoàn hồn trở lại, lập tức nói ra tên mình như dâng vật quý vậy.

“Được, vậy gọi ngươi là Tuyết Cầu nhé”

Tuyết Cầu…. “Không đúng, ta gọi là Cầu Tuyết… A!” Cầu Tuyết định kháng nghị, lại không ngờ, ngay sau đó lòng bàn chân nam tử xuất hiện đám mây, trong giây lát đã bay vυ't tới tận trời cao, không dừng lại mà cứ bay vυ't ra xa, tốc độ cực nhanh khiến Cầu Tuyết suýt nữa thì rời từ trên vai nam tử xuống.

Còn con chim trĩ kia, thế mà cũng

giang rộng cánh bay, tốc độ cũng chẳng thua kém gì nam tử đẹp mắt kia.

“Tuyết Cầu, nhớ kỹ, ta gọi là Vân Cảnh, sau này là chủ nhân của ngươi. Chuyện còn lại, đợi lấy được Ngũ SẮc Đan quả rồi sẽ nói với ngươi sau” Nam tử tên Vân Cảnh kia dù nhìn có vẻ lạnh lùng khó tiếp xúc cũng đã thay tên Tuyết Cầu Cầu Tuyết suýt nữa rơi từ vạn trượng trời cao xuống, đúng lúc nhảy nhẹ nhàng, nâng nàng lên đặt trên tay.

“Trời ạ, chủ nhân Vân Cảnh, tôi suýt đi gặp Jesu rồi đó.” Lòng Cầu Tuyết còn sợ hãi liếc mắt nhìn cảnh tượng dưới chân, bất giác mồ hồi lạnh đầm đìa.

“Lộn xộn nữa thì ném ngươi xuống đó” Vân Cảnh nhàn nhạt mở miệng, cất lời, Cầu Tuyết cũng không dám có bất kỳ động tĩnh nào nữa.

“Jesu là ai?” Không ngờ một lúc sau, Vân Cảnh lại như vô tình hỏi một câu. Cầu Tuyết nghe xong, cười nghiêng ngả trong lòng bàn tay Vân Cảnh, nhưng vừa nghĩ tới lời uy hϊếp vừa rồi của hắn, thì cố nhịn cười đáp, ‘Jesu là vị thần đã chỉ thị cho tôi ăn cái gì mà Kim Phong Ngọc Lộ đó đó” Cầu Tuyết nghĩ rằng dù gì Vân Cảnh cũng không biết Jesu là ai, nên nàng nói vậy cũng không sai.

Vân Cảnh nhàn nhạt ồ lên một tiếng, rồi không nói gì nữa. Chẳng bao lâu, Linh Sơn đã xuất hiện trong tầm mắt ba người.

Linh Sơn ở phương Tây không thuộc về danh sơn, vừa không cao vυ't trong mây, cũng không có thần thú dừng chân, cây tiên khắp núi. Nhưng ở giữa ngọn núi lớn, chỉ có Linh sơn cỏ cây mọc đầy đều nhuốm màu đỏ tươi như máu. Đan mộc đỏ tầm thường mọc ra lá có sáu màu, cuối hè hàng năm sẽ thấy ra hoa màu vàng, mỗi cây trăm năm mới kết được mười quả đỏ hồng, mùi hương thơm ngọt ngào.

Chỉ là, Vân Cảnh muốn tìm cũng không phải loại đan mộc thường, mà lại sinh sống ở Bạch Ngọc Cao Ngũ Sắc Đan mộc khác. Bởi vì chỉ có Bạch Ngọc Cao mới khiến cho cây Đan Mộc từ lá tới cây đều hiện ra năm dải ánh sáng như cầu vồng, năm năm một lần mới nở một lần hoa ngũ sắc, đẹp rực rỡ. được gọi là một trong những cảnh đẹp nhất phương Tây. Còn Ngũ Sắc Đan Mộc ngàn năm mới kết ra một quả năm màu, mùi vị và công hiệu của nó có thể nói là tuyệt nhất. Chỉ là so với quả Kim Phong Ngọc Lộ lúc trước kia bị Tuyết Cầu ăn bậy bạ vào vẫn còn kém chút.

Thần quả như thế, kẻ trộm cũng không ít. Nên hễ ở đâu có quả Ngũ Sắc Đan mộc sinh sống thì ở đó tất có kẻ tới canh để ngừa những kẻ có lòng dạ khó lường tới ăn cắp thần quả.

Cho dù Vân Cảnh có thân phận cao quý đến đâu, nếu như không được lĩnh chủ phương Tây Phụ Hý vương thượng đồng ý, Cử phụ cũng không dễ giao Ngũ Sắc Đan quả cho hắn.

Vân Cảnh thầm nghĩ, xem ra là ra tay khó tránh khỏi, chỉ mong không xảy ra tình huống bất ngờ nào.

Cử phụ: là loài vật có thân giống khỉ nhưng lông thì vằn vện như báo, cái đuôi có thể sử dụng để nhặt mọi thứ ném. (Tác giả giải thích)