Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 132: Ăn sung mặc sướng

Tôi đột nhiên cảm

thấy thật kinh ngạc, loại người xuất thân từ gia đình quý tộc như Lục

Minh Hiên, nhà cửa đều là biệt thự cao cấp, anh ta ở đây nguyên buổi

tối, có thể chịu đựng được sao?

"Ăn cơm ăn cơm đi!" Người phụ nữ

nhiệt tình mời mọi người ăn, người ngồi bên cạnh bà ấy hẳn là chồng bà,

là một người đàn ông trung niên, nhìn qua vẻ ngoài chắc là nông dân,

chất phác, chân chất, nụ cười trên mặt không nhiều nhưng ánh mắt rất

hiền lành.

"Được, cảm ơn dì đã tiếp đãi." Tôi lễ phép gật đầu, bưng chén lên ăn.

Tôi nghĩ người có tiền như Lục Minh Hiên vậy, khẳng định rất kén ăn, sẽ ăn

không vô mấy thứ này đâu! Tôi lén liếc anh ta một cái, thấy anh ta ăn

rất lịch sự, không chút nào ghét bỏ, cũng không làm ra vẻ giống như

người đã quen ăn sung mặc sướиɠ.

Điều này làm cho tôi rất bất ngờ.

Tôi vẫn luôn nghĩ Lục Minh Hiên là một người rất khó hầu hạ, hơn nữa được

sinh ra trong gia đình giàu có, loại công tử như vậy, nếu một ngày bị

ném đến nông thôn, chắc chắn sẽ đói chết!

Giống như có một người

trước giờ vẫn luôn sống trong nhung lụa, đột nhiên phải sống như một

người nghèo khổ đi làm thuê làm mướn, sớm muộn cũng không sống nổi!

Nhưng loại người giàu có như Lục Minh Hiên, thật đúng là làm cho tôi

thêm vài phần kính trọng.

Người phụ nữ thấy tôi đang nhìn Lục

Minh Hiên, đột nhiên người ha ha, quay sang nói với người đàn ông: "Lão

già, ông nhìn xem hai người trẻ tuổi này liếc mắt đưa tình, giống như

chúng ta hồi trẻ vậy."

Liếc mắt đưa tình? Gương mặt tôi cứng đờ,

mím môi, định mở miệng giải thích, lại nghe người phụ nữ nói: "Bạn trai

cô đối xử với cô rất tốt, suốt đêm qua thức trông chừng cô, mắt cũng

không nhắm lại, liên tục thay khăn lông cho cô, lại còn đút cho cô ăn,

bộ dạng khẩn trương kia thật giống như lão già nhà tôi hồi trẻ chăm sóc

tôi, tôi nhìn hai người mà giống như nhìn lại mình lúc trước vậy,

hahaha......"

"A....." Cái trán tôi đổ mồ hôi, theo bản

năng tôi muốn giải thích anh ta không phải bạn trai tôi, nhưng ngẫm lại, chuyện nên hay không nên làm chúng tôi cũng đã trải qua hết rồi, cũng

coi như là người yêu chứ.

Tuy rằng tôi chưa bao giờ thừa nhận anh ta là bạn trai tôi, nhưng quả thật anh ta là người đàn ông thân cận nhất với tôi.

Nghĩ lại chuyện anh ta chăm sóc tôi suốt buổi tối, cũng không dễ dàng gì,

trong lúc tôi ngủ mơ cũng có cảm giác hình như có người đắp khăn cho

tôi, tôi tưởng mình nằm mơ, không ngờ lại là thật, trong lòng hơi cảm

động.

Lục Minh Hiên không nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm, giống như không nghe thấy.