Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 106: Nội y quyến rũ

Tôi cố lấy hết dũng khí nhấn nút gọi trên màn hình, nhưng chỉ nghe thấy một giọng nói cứng nhắc: “Số máy quý khách vừa gọi......”

Tôi mất mác thở dài, nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, tâm tình thật phức tạp.

Rốt cuộc là anh ấy đã đi đâu? Tôi phải mở lời với Lục Minh Hiên như thế nào đây?

Ngay lúc tôi đang hết sức phiền não, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Tôi nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi xách, tiến lên đón anh ta.

Lục Minh Hiên vừa nhìn thấy tôi thì kinh ngạc: "Sao em lại ở đây?"

Trước giờ đều là anh ta gọi thì tôi mới đến nhà anh ta, nhưng hôm nay tôi lại chủ động đến đây, ngay cả áo ngủ cũng đã thay xong.

Tôi mặc một cái váy ngủ màu hồng giống như sườn xám, nhưng ngắn hơn, còn có nội y quyến rũ, chiếc váy xẻ một đường từ trên đùi xuống, gợi cảm làm người ta không nhịn được mà bị mê hoặc.

Đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy tôi mặc loại quần áo như thế này, có hơi kinh ngạc, chân mày tuy rằng hơi nhíu lại, nhưng đáy mắt lại lóe lên một tia du͙© vọиɠ, ánh mắt nóng bỏng như hai cục lửa.

Tôi hít sâu một hơi, tiến lên chủ động ôm hôn anh ta, hai tay chuyển qua trước ngực anh ta, đầu tiên cởi caravat, sau đó mở từng cái nút áo.....

Anh ta không có cự tuyệt hành động của tôi, ngược lại rất hưởng thụ nụ hôn của tôi, còn luồng tay vào bên trong áo tôi sờ soạng khắp nơi.

Tôi vừa tắm lúc nãy, mùi sữa tắm thoang thoảng thơm mát, giống như quả đào đang tỏa hương thơm, chờ anh ta tới thưởng thức.

Anh ta càng hôn càng sâu, dần dần không kiềm chế được nữa, đẩy tôi ngã xuống giường......

Lại một đêm thật dài trôi qua, không biết đã hoan ái triền miên bao nhiêu lần.

Tinh lực của anh ta luôn tràn đầy như vậy, tôi mệt đến không thở nổi, nhưng anh ta còn chưa có dừng lại, vẫn tiếp tục làm việc không mệt mỏi.

Đến khi anh ta dừng lại, tôi đã mở mắt không nổi.

Dường như tâm tình của anh ta rất tốt, anh ta vuốt ve, hôn lên mặt tôi, hỏi tôi: "Tại sao hôm nay em lại chủ động như vậy?"

"Chủ động thì không được sao?" Tôi vô lực trả lời.

"Hôm nay em không giống như bình thường." Dường như anh ta rất hiểu tôi.

"Vậy bình thường thì như thế nào?" Tôi hỏi lại.

"Không nghe lời, lúc nào cũng muốn làm trái ý tôi." Anh ta cầm lấy lọn tóc của tôi, chơi đùa trong lòng bàn tay: "So với những người phụ nữ trước kia của tôi, em là khó đối phó nhất."

"A, tôi khó đối phó lắm sao?" Trong đầu tôi bắt đầu tính toán, không biết mở miệng như thế nào để nhờ anh ta tìm Diệp Phong.