Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 19: Dịu dàng vuốt ve

Edit&Beta: Junie

“Đến đây lúc nào?” Dường như anh đối với sự xuất hiện của tôi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trên mặt không chút kinh ngạc nào, bình tĩnh đến mức cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nhìn lén, chỉ là vừa đúng......”

“Đóng cửa lại.”

Tôi đóng cửa lại, xoay người trong nháy mắt bị một lực nặng đè lại.

“Ưmh......” Miệng bị ngăn chặn, hôn kịch liệt khiến tôi không thở nổi, đôi môi bị hôn đến sưng lên.

Tôi chau mày, nhưng không có giãy giụa, mặc cho anh xé rách quần áo của tôi tan nát vứt dưới đất......

Tiếng rên rĩ phóng đãng, gương mặt ẩm ướt đỏ hồng, mồ hôi của đôi bên dính vào ga trải giường, hai bóng hình triền miên không nghỉ.

Lúc lại dịu dàng vuốt ve, trao nhau nụ hôn cháy bỏng, tiếng thở dốc dập, chờ đón họ chính là cuộc chạy đua đường dài......

Kí©ɧ ŧìиɧ đi qua, bầu không khí nóng ẩm, nhiệt độ phòng bắt đầu hạ xuống.

Tôi mệt mỏi mở mắt, chớp chớp lại nhắm.

Tôi nghĩ anh sẽ nhanh chóng rời đi, giống như trước hai lần, làm xong liền phủi mông chạy lấy người.

Tuy nhiên lần này, tôi chờ thật lâu, cũng không thấy động tĩnh từ anh.

Chắc không phải vì quá sức mà không động đậy được chứ?

Chuỗi âm thanh rung động là điện thoại trong túi tôi, cũng may tiếng chuông tôi chọn vừa phải, không quá lớn, tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay anh khoác bên eo để sang một bên, đi tới trên ghế sa lon nhận cuộc gọi tới.

Điện thoại vừa có tính hiệu, lập tức truyền đến giọng nói luyên thuyên của Nhược Hi: “Làm sao cậu còn chưa tới, thức ăn đã nguội hết trơn.”

Hỏng bét, tôi lại quên mình có hẹn với cô ấy!

“Thật xin lỗi, mới vừa rồi quên nói với cậu, tạm thời xảy ra chút chuyện, hiện tại đã muộn tớ không thể qua chỗ cậu, cậu tự ăn cơm nha, ngày mai tụi mình gặp nhau nha?”

“Trời, sao cậu không nói sớm, để tớ làm nhiều đồ ăn như vậy......”

“Ngày mai tớ qua ăn hết cho.” Trong lòng tôi ngập tràn áy náy.

Nhược Hi thở dài: “Được rồi, chánh sự quan trọng hơn, cậu bận như vậy, ngày mai có thời gian gọi điện cho tớ.”

“Ừ.” Vừa cúp điện thoại, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Sát......” Là tiếng bật lửa.

Tôi nhìn đến chỗ phát ra âm thanh, chẳng biết Lục Minh Hiên đã tỉnh lại từ lúc nào, đang ngồi ở đầu giường hút thuốc lá, đầu tóc rối bời chứa chút hương vị cuồng dã, màu khói trắng theo vòng nhả ra từ miệng anh, càng tăng thêm mấy phần nam tính.