Đoàn người ngựa phía sau cuối cùng cũng đuổi tới nơi. Nhị vương gia lên tiếng quở trách:
“Tứ đệ, các người chạy nhanh như vậy làm gì. Rừng này có gấu, chạy loạn coi chừng chết oan bây giờ”.
Tứ Thụy nghe vậy chỉ cười nhạt không đáp. Minh Ỷ lại liếc nhị vương gia:
“Còn có chúng ta đi cùng chàng, ngươi to tiếng gì chứ hả? Từ sáng sớm đã thấy ngươi nhằm vào chàng, đồ nam nhân xấu bụng”.
Bất ngờ là nàng nói năng vô lễ như vậy, nhưng Gia Luật Sảo lại không hề lên tiếng trách. Nhị vương gia cũng không muốn đắc tội với Liêu quốc, chỉ đành tức giận, ngực phập phồng.
Tam vương gia vốn im lặng bỗng nhiên giảng hòa:
“Quận chúa trách oan nhị ca của ta rồi, huynh ấy là quan tâm các người nên mới có chút nóng vội mà thôi”.
Minh Ỷ bĩu môi quay mặt đi. Dường như đối với nàng, ngoài đại ca và A Thụy, nam nhân khác nàng đều nhìn không thuận mắt.
Đột nhiên nhị vương gia giương cung rút tên nhằm thẳng vào một hướng. Mọi người theo hướng mũi tên mà nhìn tới, thấy đằng xa có vẻ là một con gấu còn chưa trưởng thành. Tứ Thụy cau mày cản:
“Nhị ca, chỉ là một con gấu con thôi. Huynh bắn chết nó, sẽ chọc giận mẹ nó. Loài gấu nếu nổi điên lên sẽ rất hung dữ”.
Nhị vương gia nhếch môi:
“Ta sợ chắc. Cả mẹ lẫn con, ta đều muốn gϊếŧ”.
Tứ Thụy tức giận. Ngươi đương nhiên không sợ, nhưng những người khác thì sao, đông người như vậy, nhất định có kẻ xui xẻo gặp nguy hiểm.
Nhị vương gia muốn trổ tài thị uy, nào quan tâm đến lời của hắn, lập tức phóng tên. Sau một tiếng “vυ't”, con gấu con kia đau đớn rống lên gọi mẹ. Nhị vương gia lại giương cung muốn bắn tiếp. Tứ Thụy không nhịn được nữa. Lúc mũi tên rời cung đi được nửa đường, bỗng bị một cây phi đao sắc lạnh ghim lấy đằng đuôi, dính chặt vào một thân cây.
Minh Ỷ vỗ tay khen “hảo công phu”.
Nhị vương gia nhìn Tứ Thụy mặt đằng đằng sát khí:
“Tứ đệ, ngươi có ý gì?”.
Lúc này mặt đất rung lên, một con gấu lớn từ xa chạy đến. Nó cao đến hơn mét rưỡi, nếu đứng thẳng bằng hai chân cũng phải cao tới gần ba mét. Thân hình đồ sộ như vậy nhưng lại không hề chậm chạp, nó điên cuồng rống to một tiếng rồi xông thẳng về phía này.
Tứ Thụy cảm thấy rất bất đắc dĩ. Cái trò săn thú bừa bãi này, hắn vốn không ham thích rồi. Giờ nếu mặc kệ, nhất định có người bị gấu tấn công. Nhưng mẹ con nó đang sống yên lành, tại sao phải chết? Chỉ vì tam hoàng huynh kia muốn lập uy với hắn sao?
Mắt thấy con gấu đã chạy tới gần, nhị vương gia ra lệnh bắn tên. Hơn chục thị vệ theo lệnh giương cung, con gấu bị trúng năm, sáu mũi tên. Đau đớn khiến nó càng điên cuồng hơn. Tứ Thụy nghiến răng nắm chặt dây cương.
Bên cạnh bỗng có tiếng quát:
“Dừng tay”.
Gia Luật Sảo ngăn thị vệ tiếp tục bắn tên xong, liền tung mình khỏi yên ngựa, đáp lên lưng gấu, con dao trong tay nhắm chuẩn đâm thẳng cuống họng con vật. Gấu mẹ gào lên rồi ngã vật xuống đất, miệng trào máu tươi. Gia Luật Sảo rút dao khỏi xác gấu, đưa tay vuốt mắt nó. Lại quay sang nhìn chằm chằm nhị vương gia:
“Ngài có thể cho thị vệ rời đi không? Con gấu nhỏ kia đã mất mẹ rồi, tha cho nó một con đường sống đi”.
Thấy mọi người đều nhìn mình, nhị vương gia tức giận nhưng không thể lại tiếp tục ra lệnh tàn sát. Trên mặt tươi cười tỏ vẻ không có chuyện gì:
“Bình Vương quả nhiên anh dũng hơn người. Cũng chỉ là một con gấu thôi mà, ta nào có để bụng”. Lại phân phó thuộc hạ: “Đi! Sang phía đông, ai săn được nhiều con mồi nhất sẽ có thưởng”.
Đám đông quay ngựa rời đi. Lúc này con gấu con trên mình còn cắm mũi tên, chạy tới chỗ xác mẹ nó, lại nhìn bọn Tứ Thụy ánh mắt căm thù muốn xông tới.
Tiểu Ngũ cầm cung tên run run, Tứ Thụy vội đưa tay ngăn lại:
“Tiểu Ngũ, bình tĩnh!”.
Nói xong tung mình xuống ngựa, trong nháy mắt đã phóng tới bên cạnh con gấu. Không ai nhìn thấy hắn ra tay thế nào, chỉ thấy gấu con bất động nằm im. Tứ Thụy nhanh nhẹn rút mũi tên vứt ra xa, đem cả lọ thuốc trị thương trên người rắc lên chỗ tên bắn. Hắn quay đầu nói:
“Mọi người ở đây đợi ta một lát, ta đưa nó về nhà”.
Rồi luồn tay dưới mình con gấu, ôm lấy nó rời đi. Dù con gấu này chưa trưởng thành, nhưng so với một người còn nặng hơn không ít, hắn lại vững vàng ôm ngang nó, loáng một cái đã đi xa.
Minh Ỷ ngó Tiểu Ngũ hỏi:
“Tiểu bạch kiểm, nhị vương gia kia có thù oán gì với A Thụy phải không?”.
Tiểu Ngũ thở dài:
“Trước kia nhị ca không có như vậy. Không hiểu sao hiện tại đối với tứ ca giống như muốn…”.
Minh Ỷ trợn mắt:
“Sao? Hắn muốn gϊếŧ chàng?”.
Tiểu Ngũ la hoảng:
“Ngươi nói linh tinh cái gì vậy, chúng ta là huynh đệ cùng huyết thống…”.
Minh Ỷ cười khẩy:
“Ngươi đúng là ngây thơ đến ngu ngốc, không thấy vừa rồi hắn nhìn chàng đầy sát khí à?”.
Tiểu Ngũ muốn phản bác lại không biết phải phản bác thế nào. Gia Luật Sảo chỉ im lặng không lên tiếng, nhìn về hướng Tứ Thụy rời đi mà suy nghĩ, trong lòng lo lắng.
Tứ Thụy đi một lát thì trở lại, leo lên ngựa, nói:
“Tiểu Ngũ, đệ trở về trước đi. Gọi thân vệ của đệ mang con gấu mẹ này về. Tối nay chúng ta ăn thịt gấu”.
Tiểu Ngũ há hốc mồm:
“Tứ ca! Huynh chẳng phải vừa cứu con gấu kia ư, sao giờ lại muốn ăn mẹ nó?”.
Hắn lạnh lùng nhìn sang:
“Đệ không ăn nó, muốn gϊếŧ thêm vài con thú nữa chắc? Ngoan ngoãn trở về đi, lần này vốn Thục phi nương nương đã không muốn cho đệ đến đây, đệ còn chạy loạn. Nghe lời tứ ca, mau về đi. Tối ta tìm đệ đi uống rượu”.
Tiểu Ngũ gật đầu:
“Vậy đệ trở về trước, tứ ca nhớ cẩn thận”.
Gia Luật Sảo thở dài:
“Minh Ỷ, muội cùng ngũ hoàng tử trở về đi”.
Nàng ngẩng phắt đầu:
“Muội không về!”.
Tứ Thụy nhẹ giọng:
“Quận chúa, cùng Tiểu Ngũ về đi. Tối chúng ta cùng nhau uống rượu, được không?”.
Lúc này Minh Ỷ mới buồn buồn nhìn hắn:
“Vậy được, chàng nhớ đừng quên đấy”.
Hai “đứa trẻ” đi rồi, Gia Luật Sảo mới nhìn Tứ Thụy, giọng nói có sự lo lắng kỳ lạ:
“Thật ra đã là hội săn bắn, gϊếŧ vài con thú cũng không có gì. Huynh hà tất phải đắc tội với nhị vương gia?”.
Hắn lặng lẽ nhìn người đối diện. Tuy chỉ vừa quen biết, nhưng lại có cảm giác như hai người là bạn bè lâu năm, khẽ cười:
“Vậy Gia Luật huynh thì sao? Chuyện này vốn không liên can đến huynh, đâu cần huynh phải ra tay?”.
Tiểu Nhung đột nhiên thở phì phì, người trên lưng nó đưa tay nhẹ nhàng vỗ về, có chút lo lắng hỏi:
“Huynh trách ta gϊếŧ chết con gấu mẹ kia sao?”.
Tứ Thụy ngạc nhiên nhìn rồi cười to:
“Ta đâu có ấu trĩ như vậy. Huynh không động thủ, nó cũng sẽ bị gϊếŧ chết, lại kéo theo người vô tội bị thương. Nếu có người bị nó tấn công, nhị ca ta nhất định không bỏ qua cho con của nó. Chỉ là, huynh khoanh tay nhìn cũng đâu tổn hại gì?”.
Gia Luật Sảo nghe vậy thì thả lỏng:
“Ta với nhị vương gia không có xung đột lợi ích, có gì phải e sợ. Lúc đó ta thấy huynh rất tức giận, chỉ lo huynh nhất thời không nhịn được lại đắc tội với nhị vương gia nên mới hành động trước một bước…”.
Hắn sững người. Trong lòng dè dặt nghĩ, không phải ngươi đã xem ta là “muội phu” rồi đấy chứ, ta không hề có ý gì với muội muội ngươi đâu.
Thấy hắn im lặng không nói gì, Gia Luật Sảo khẽ gọi:
“A Thụy?”.
Hắn ngẩng đầu:
“Sao?”.
Người kia cười cười, gãi gãi mũi:
“Không có gì, chỉ muốn thử gọi huynh như vậy”.
Tứ Thụy nhẹ cười, rồi thúc ngựa chạy sâu vào rừng, đầu ngoái lại nói:
“Vẫn còn sớm, chúng ta đua thêm lần nữa”.
Sau lưng liền có tiếng đáp lời:
“Được!”