Trở Thành Vợ Của Tình Địch

Chương 49

Đám người từ từ yên tĩnh trở lại.

Mỗi người một vẻ mặt, lại cùng đưa mắt về phía hai người đang ngồi trước piano.

An Dĩ Trạch lẳng lặng nhìn về phía Tô Giản, ngón tay đặt lên những phím đàn đen trắng, sau đó nhấn xuống.

Những nốt nhạc nhẹ nhàng dần vang lên, dịu dàng lại thư thái, chậm rãi lại êm tai.

Tô Giản không nghe ra là bài gì, nhưng lại cảm thấy, dường như rất dễ nghe.

Tiếng đàn giống như nước chảy, chậm rãi đi vào từng góc trong đại sảnh, chảy trong đem hè tươi mát này.

Tất cả mọi người đều yên lặng, nơi đáy mắt mỗi này lại ẩn chứa nhưng tâm tư riêng.

Tô Giản vẫn nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch.

Trước kia anh chưa bao giờ chú ý đến, thì ra tay của An Dĩ Trạch thật sự rất đẹp.

Mặc dù còn kém bàn tay mềm mại của các em gái, nhưng ngón tay vừa thon vừa

dài, mu bàn tay hơi lộ gân xanh, lại khiến cho bàn tay lộ vẻ gầy gò

cường tráng, mà khi ngón tay linh hoạt rơi trên những phím đàn đen trắng lại như có thêm một chút sεメy mơ hồ.

Đến lúc để ý đến hai chữ

'sεメy', Tô Giản có chút như bị sét đánh. Anh lại cảm thấy bàn tay của

một người đàn ông sεメy, hơn nữa người đó còn là An Dĩ Trạch, nhất định

là do tối nay anh quá mệt mỏi, cho nên mới có thể dùng từ không đúng để

hình dung như vậy!

Tô Giản vội vàng rời mắt, phủi tay nhìn lên mặt An Dĩ Trạch, nhưng không khỏi lại ngẩn ra.

Vẻ mặt An Dĩ Trạch khi đánh đàn cũng không thay đổi gì, vẫn thản nhiên,

nhưng giờ phút này, dưới ánh đèn, anh mặc bộ âu phục, ánh mắt rũ xuống,

bộ dạng đánh đàn nghiêm túc, lại như hút hết ánh đèn từ những nơi khác

trong phòng lại, vì vậy ánh đèn những nơi khác có hơi tối, duy chỉ còn

trên đỉnh đầu anh, ánh sáng chỉ chiếu lên một mình anh.

Tô Giản không tự chủ được nghĩ: Trước kia cũng không chú ý đến, thì ra lông mi An Dĩ Trạch thật dài..

An Dĩ Trạch đang đánh đàn giương mắt nhìn Tô Giản, phát hiện vẻ mặt anh có chút ngơ ngác, khóe môi không khỏi nở nụ cười.

Cô nhóc này yên lặng đứng cạnh đàn dương cầm, vừa đúng tầm mắt của anh, từ góc độ của anh nhìn sang, chỉ có thể thấy một phần gương mặt cô. Một

lọn tóc rơi xuống bên má, khóe môi son hình như hơi mím, loáng thoáng lộ ra sắc môi mềm mại mà anh quen thuộc một chút, mà đôi mắt cô trong

trẻo, mà sâu trong đáy mắt có, không biết có phải là bóng dáng anh

không...

Phía sau cô, còn có đông đảo khách khứa, có điều, cô chỉ thấy anh, mà bộ dạng của cô giờ phút này, cũng chỉ có anh có thể nhìn

thấy.

Đầu ngón tay, giai điệu vẫn chậm rãi chảy ra, nhưng trong lòng An Dĩ Trạch, đột nhiên sinh ra một cảm giác thỏa mãn.

Rất lâu trước kia, anh cũng ngồi trước đàn dương cầm như vậy, ngày qua ngày luyện tập, ăm này sang năm khác luyện tập, có điều chỉ hi vọng người

gọi anh là hoàng tử bé kia, có thể nghe được tiếng đàn anh dành tặng cho cô.

Nhưng anh đợi rất lâu rồi, vẫn không chờ được.

Mà hôm nay, anh đã không còn là hoàng tử bé.

Lại không nghĩ đến, lúc tiếng đàn anh vang lên lần nữa, anh đã đợi được hoa hồng của anh.

Nốt nhạc cuối cùng lặng lẽ biến nhất như mặt nước, dư âm mềm mại lại vẫn rung động trong không khí.

Trong đám người bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay.

Nhưng An Dĩ Trạch cũng chỉ ngẩng đầu nhìn Tô Giản, đôi mắt hàm chứa ý cười, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng: "Hay không?"

Tô Giản hiền lành gật đầu: "Rất êm tai."

KHóe môi An Dĩ Trạch mở rộng, bình thường lúc anh cười rõ như vậy không

nhiều, vì vậy không chỉ khách mời kinh ngạc, ngay cả Tô Giản cũng không

nhịn được nhìn anh thêm mấy lần.

An Dĩ Trạch nói: "Sao vậy?"

Tô Giản lắc đầu một cái, trong lòng có chút chua xót: Họ An lộ ra bộ dạng

ngây thơ, thật đúng là... không trách lại có thể lừa được nhiều em gái

như vậy.

An Dĩ Trạch đứng dậy, cầm tay anh, khẽ gật đầu với mọi người, sau đó dẫn anh rời khỏi chiếc piano.

"Cậu ba đàn thật tốt!" Còn chưa đi đươc mấy bước, Hắc Nhân Quân bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Bước chân An Dĩ Trạch hơi ngừng lại, xa cách lại lễ độ nói câu 'cảm ơn'.

Đang định tiếp tục đi về phía trước, Hắc Nhân Quân đột nhiên mỉm cười nhìn

Tô Giản: "Cậu ba tặng mợ ba món quà lớn như vậy, không phải mợ ba nên

đáp lễ sao?"

Cái sức mạnh nhất quyết không tha này, thật ra Hắc

Nhân Quân cũng rất liều lĩnh! Tô Giản đột nhiên cảm thấy không thể lãng

phí một phen cố gắng của Hắc Nhân Quân.

Vì vậy lúc An Dĩ Trạch

cau mày muốn mở miệng, anh nhẹ nhàng kéo tay An Dĩ Trạch, sau đó cười

híp mắt nói: "Vị tiểu thư này nói đúng, Dĩ Trạch, em cũng biểu diễn một

chút, coi như cảm ơn vì bản piano của anh!"

Đang lúc An Dĩ Trạch

do dự, nếu anh muốn hát thì có nên ngan cản anh không, Tô Giản đột nhiên gọi quản gia dặn dò đôi câu, đợi đến lúc quản gia nghe lệnh rời đi, mới quay lại nói với anh: "Nhìn em làm một màn ảo thuật cho anh!"

An Dĩ Trạch cau mày, nhẹ nhàng nói: "Được!"

Chỉ một lát sau, Tô Giản liền mang một bộ bài lên cho Tô Giản. Vài ngày

trước anh lên mạng thấy có video dạy làm bài Poker, anh liền làm hai bộ

để thưởng thức, thỉnh thoảng lại lấy ra luyện tập, trước khi sống lại

anh có học vài màn ảo thuật với bài Poker, vốn chỉ là một trò chơi lúc

nhàm chán, không ngờ hôm nay lại có đất dụng võ.

Tô Giản mở hộp

ra, lấy bài Poker, đầu tiên là động tác xoát bài lưu loát liền khiến ánh mắt An Dĩ Trạch có thêm một tia kinh ngạc.

Thật ra thì ảo thuật

rất đơn giản, cũng chỉ là vài trò lừa nho nhỏ, có điều đối với người

bình thường chưa từng luyện qua mà nói, vẫn rất thần kỳ. Tô Giản biểu

diễn xong một cách hoàn mỹ, sau đó liếc sang An Dĩ Trạch một cái.

An Dĩ Trạch thấy rõ vẻ đắc ý trong mắt anh, đôi mắt lại hiện lên ý cười.

Tô Giản tự động xem ý cười trong mắt An Dĩ Trạch thành khen ngợi, trong

lòng vui vẻ, vì vậy bài Poker trong tay lại lưu loát trượt một cái, một

lá bài Poker khéo léo bay ra, bay tới trước mặt An Dĩ Trạch.

An Dĩ Trạch cầm lên nhìn một chút, trên lá bài Poker là một cái túi lớn đặt trên đỉnh đầu Hôi Thái Lang, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

An Dĩ Trạch: "..."

Tiếp Tô Giản lại lấy ra một tấm, lễ phép tặng cho Hắc Nhân Quân, mỉm cười nói: "Tặng cô."

Hắc Nhân Quân do dự nhân lấy, lật lại nhìn một chút, chỉ thấy trên mặt bài Poker là một người đầu trọc toét miệng cười hết sức khinh bỉ.

Hắc Nhân Quân: "..."

Mắt thấy Tô Giản và An Dĩ Trạch đã nắm tay đi xa, hai vợ chồng còn một

người cúi một người ngửa mặt lên nói chuyện gì đó, người đàn ông cúi đầu ánh mắt cưng chiều, người đàn bà ngửa mặt nói chuyện nụ cười rực rỡ,

sắc mặt của Hắc Nhân Quân cuối cùng cũng không giấu nổi nữa, thập giọng

nói: "CÒn nói biểu diễn ảo thuật cái gì, dáng vẻ còn làm bộ đứng đắn,

cũng chỉ là một con hát mà thôi!"

Kỷ Nghiên đứng bên cạnh nghe vậy sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Chẳng qua là cô chưa mở miệng, một giọng nói từ tính vang lên sau lừng Hắc

Nhân Quân: "Tôi cũng là một con hát, xem ra cô Hắc xem thường loại nghệ

thuật này của tôi?"

Hắc Nhân QUân hoảng hốt xoay người, chỉ thấy An Dĩ Hằng đứng sau lưng cô, nhìn cô cười mà như không cười.

Hắc Nhân Quân ngẩn ra, sau đó mặt từ từ đỏ, giọng nói có chút ngượng ngừng. "Cậu hai, tôi không có ý này! Thật ra thì, tôi là fan của cậu..."

Tô Giản đi theo An Dĩ Trạch không được bao xa, liền bị An Dĩ Nhu kéo lại

muốn anh dạy ảo thuật, An Dĩ Trạch thấy vậy liền buông anh ra, những vẫn đặc biệt dặn dò anh không được uống rượu.

Tô Giản trợn mắt nói: "Tôi biết rồi, chú An!"

An Dĩ Trạch: "..."

Nhìn anh trai mình nghiêm mặt rời đi, An Dĩ Nhu cười nói: "Chị dâu, vừa rồi

anh hai thổ lộ với chị, tại sao chị lại không đối xử với anh ấy tốt một

chút?"

"Tỏ tình?" Tô Giản rùng mình một cái, hồi phục lại vẻ 囧. "Lúc nào?"

"Lúc đánh đàn!" An Dĩ Nhu cười nói. "Vừa rồi không phải anh ba đàn bảo 'Mộng yêu' sao? Anh nói hết rồi, là tặng cho chị, đương nhiên là đang bày tỏ

với chị."

Tô Giản từ từ bình tĩnh, thầm nghĩ: Em gái, em suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi với anh ba của em, chỉ là bạn làm ăn ngủ trên một

chiếc giường mà thôi, vừa rồi anh ba em đàn 'Mộng yêu' cũng được, đàn

'Heo ca' cũng được, cái này chẳng qua là kỹ năng đàn mà thôi!

Tìm một góc dạy An Dĩ Nhu một lát, Tô Giản có chút khát, tìm nhân viên nữ

lấy nước trái cây uống, sau đó đột nhiên nhớ đến, chữ ký của anh còn

chưa có! Vì vậy anh lập tức lấy túi giấy đựng hình Kỷ Nghiên, bắt đầu đi tìm cô.

Chẳng qua anh nhìn trong đám khách mời một hồi lâu, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Nghiên.

Chẳng lẽ thiên hậu Kỷ đã rời đi rồi?

Tô Giản không cam lòng, bắt đầu đi tìm khắp nơi, đúng lúc gặp phải một

nhân viên nữ, cô ấy nói hình như thấy Kỷ Nghiên đi về phía Hồ bơi đằng

kia.

Hồ bơi? Tô Giản có chút không hiểu, dù thời tiết có chút

nóng, có điều bây giờ là tối khuya, thiên hậu Kỷ muốn đi bơi? Này không

phải do mất hứng chứ?

Tô Giản đầy bụng nghi ngờ đi về phía hồ bơi, đi qua một bụi cây, lơ đãng giương mắt nhìn, hai mắt đột nhiên trợn to.

Chờ chút! Nếu anh không nhìn lầm, thân hình cao gầy yểu điệu cạnh bể bơi

chắc là Kỷ Nghiên, có điều người đàn ông bên cạnh cô... không phải là

chồng anh, chú An chứ?

Để lại phòng tiệc náo nhiệt, hai người chạy đến hồ bơi làm gì vậy?

Thật kỳ lạ, nhất định có chuyện hay.

Tô Giản một lòng đầy tò mò, bản tính nhiều chuyện trong đầu lập tức dựng

lên, suy nghĩ một chút, anh cởi giầy cao gót, đi chân đất, khom lưng,

từng bước một lại gần hai người.

Bên cạnh hồ bơi đúng lúc có một khóm hoa, góc này không có ánh đèn, đơn giản là nơi tuyệt với để nghe lén chuyện người khác,

Tô Giản không khách khí trú đống tại đây,

Duỗi đôi tai dài, anh bắt đầu có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người.

ÁNh sáng hồ bơi chiếu lên khuôn mặt mê ly của Kỷ Nghiên, mà giọng nói của

cô cũng mang vẻ buồn rầu: "Tiểu Trạch, không ngờ em lại kết hôn sớm

vậy."

An Dĩ Trạch nói: "Em cũng không nghĩ đến."

Giọng nói của Kỷ Nghiên rất nhẹ: "Chị liên tục nghĩ em sẽ kết hôn với kiểu phụ nữ thế nào, làm sao cũng không nghĩ đến, em sẽ thích người như vậy."

An Dĩ Trạch lẳng lặng nhìn cô, trong mắt không rõ buồn vui: "Giản Giản rất tốt."

Nụ cười trên mặt Kỷ Nghiên có chút tái nhợt: "Cô ấy đúng là cô gái đáng

yêu." Ngừng một chút, cô nhìn An Dĩ Trạch, trong mắt có thêm vẻ không

đành lòng. "Cho nên, nếu như em thật sự không yêu nhưng lại kết hôn với

cô ấy, thật sự không công bằng."

An Dĩ Trạch nhíu mày một cái, nói: "Sao chị lại muốn biết chuyện này?"

Kỷ Nghiên cười khổ: "Tiểu Trạch, em còn giận chị đúng không? Chị biết,

thật ra em vẫn luôn giận chị ban đầu cự tuyệt lời cầu hôn của em..."

Tô Giản ngồi nghe lén sau bụi hoa, hai mắt thoáng chốc trừng lớn như chuông đồng.

Cầu hôn? An Dĩ Trạch từng cầu hôn thiên hậu Kỷ? Mẹ nó! Đây thật sự là một chuyện kinh thiên!