Trở Thành Vợ Của Tình Địch

Chương 15

Editor: Lin

Lưa luyến tiễn Nhan Tử Vi, Tô Giản thấy rất mất mát, cũng may Nhan Tử Vi đồng ý thường xuyên tới đây và liên lạc với anh, lại cho anh phương

thức liên lạc, lúc này Tô Giản mới cảm thấy được an ủi một chút.

Buổi sáng hôm nay, vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ nướng, Tô Giản phát hiện, An Dĩ Trạch vẫn chưa đi làm.

Nhìn ngày một chút, hôm nay cũng không phải chủ nhật, Một người luôn đi

làm đúng giờ như An Dĩ Trạch lại vẫn ở trong phòng khiến Tô Giản cảm

thấy có chút kì quái.

Nhưng ngay sau đó, anh lập tức tức giận với chính mình: Người này là

tổng giám đốc, có lẽ muốn ngủ bao lâu cũng được, muốn không đi thì không đi, sức mạnh của ông chủ, quả nhiên là đáng hận nhất!

Tô Giản tùy tiện ăn chút gì đó lấp bụng, lại mở ti vi xem một hồi, sau

đó lại không kìm lòng được nhìn sang cửa phòng đang đóng chặt của An Dĩ

Trạch một cái.

Trong nhà không có chút động tĩnh, An Dĩ Trạch còn chưa dậy?

Tô Giản không muốn quan tâm, nhưng tiếc rằng tò mò trong lòng giống như

móng vuốt mèo con, khiến anh hoàn toàn không xem được ti vi, vì vậy Tô

Giản đứng dậy, quyết định đi qua nhìn một chút.

Nhẹ nhàng dùng tay đẩy cửa phòng An Dĩ Trạch, Tô Giản rướn cổ nhìn về phía trước.

Quả nhiên, trên giường lớn của An Dĩ Trạch là một chiếc chăn nổi lên, An Dĩ Trạch vẫn chôn trong đó như cũ.

Tô Giản do dự một chút mới chống gậy đi tới.

An Dĩ Trạch nằm nghiêng trên giường, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt ửng hồng.

Tii Giản cảm thấy không đúng, An Dĩ Trạch… bị ốm?

Ngồi vào bên cạnh giường An Dĩ Trạch, Tô Giản chần chờ một chút, kiểm tra trán An Dĩ Trạch. Quả nhiên, da An Dĩ Trạch rất nóng.

Người này sốt rồi!

Vẻ mặt Tô Giản lập tức trở nên nghiêm túc, vội vàng đẩy đẩy An Dĩ Trạch: “Này, tỉnh! Tỉnh!”

An Dĩ Trạch mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Tô Giản nhìn anh chằm chằm, nghiêm nghị nói: “Anh bị sốt!”

An Dĩ Trạch mệt mỏi ‘ừ’ một tiếng, hai mắt lại từ từ đóng lại.

“Này!” Tô Giản bắt lấy cánh tay anh, một tay đưa xuống dưới, cảm thấy

thân thể người này rất nóng, nhiệt độ truyền qua áo ngủ mỏng, lập tức có chút luống cuống. “Mau tỉnh lại! Không được ngủ!”

An Dĩ Trạch mở mắt lần nữa, lập tức nhìn thấy cô nhóc trước mặt đang lôi kéo mặt mình nặng nề nói: “Anh sốt không nhẹ.”

An Dĩ Trạch cau mày, từ từ ngồi dậy, đáng tiếc thân thể không có hơi sức nào, lại bị Tô Giản lôi kéo, mà ngược lại ngã xuống lần nữa.

Tô Giản sơ suất không đề phòng, lập tức bị anh ngã đè ở phía dưới.

“Này!” Tô Giản vô cùng bực bội. “Anh!”

An Dĩ Trạch yên lặng nằm đè lên anh, vẫn không nhúc nhích.

Tô Giản rất không vui, dùng sức đẩy anh, nhưng dù An Dĩ Trạch là bệnh

nhân, nhưng anh ta vẫn nặng mấy chục cân, giờ phút này toàn bộ thân thể

lại đang nằm đè lên người anh, nặng nề như một ngọn núi lớn, lại thêm Tô Giản sức yếu đi đứng bất tiện, rất khó để đẩy anh ta ra.

Tô Giản bị hơi thở nóng rực của người đàn ông trên người phun lên cổ, cơ thể không nhịn được run lên, hô hấp không yên kêu lên: “An Dĩ Trạch,

anh! Có nghe hay không!”

Một bàn tay to lớn che kín miệng anh, bên tai là hơi thở nóng bỏng và âm thanh khàn khàn: “Ngoan, đừng nghịch, để anh nằm một lát…”

Chết tiệt, muốn nằm thì anh đi mà nằm, đừng có nằm trên người tôi! Bị

ngọn núi lớn ép đến mức không thể động đậy, Tô Giản khóc không ra nước

mắt.

An Dĩ Trạch ôm chặt anh vào lòng, lẩm bẩm: “Đừng rời khỏi anh…”

Ông đây căn bản không thể rời khỏi anh có được không! Tô Giản rất phẫn nộ.

Hổn hển vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng Tô Giản đầu đầy mồ hôi cũng bò được

ra khỏi ngọn nũi lớn này, vốn định cách xa An Dĩ Trạch ra một chút,

nhưng nhìn khuôn mặt mơ mơ màng màng của anh, Tô Giản lại cảm thấy nếu

thật sự mặc kệ, người này nhất định sẽ chết cháy.

Vì vậy anh đi làm ướt khăn, học như trên ti vi, đặt nằm lên trán An Dĩ Trạch.

Canh bên giường một hồi, phát hiện hình như không hiệu quả lắm, Tô Giản

không khỏi có chút nóng nảy. Suy nghĩ một chút, lại lấy một khối đá lớn

trong tủ lạnh quấn vào trong khăn.

Đang muốn đặt khăn lên trán An Dĩ Trạch, chuông điện thoại lại reo lên,

tay Tô Giản run một chút, khối đã trong tay thiếu chút nữa là nện xuống

mũi An Dĩ Trạch.

Cẩn thận đặt khối đá xuống, Tô Giản trèo qua người An Dĩ Trạch, bò đến

bên kia giường, cầm chiếc điện thoại đang vang lên trên chiếc tủ đầu

giường.

Nhìn ba chữ ‘Quý Minh Phi’ hiển thị trên màn hình điện thoại, Tô Giản có chút do dự, nhưng sau đó vẫn nhấn phím call.

“Này!

Sao cậu không đi làm?” Trong điện thoại là giọng nói có phần phách lối của một người đàn ông trẻ tuổi.

Tô Giản nghe giọng điệu tùy ý của đối phương, đoán quan hệ của đối

phương với An Dĩ Trạch cũng không tệ, vì vậy thành thực nói: “Anh ta bị

ốm.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó là giọng điệu dò xét của Quý Minh Phi: “Cô là… Tô, a, chị dâu?”

Tô Giản bị hai chữ ‘chị dâu’ chấn động không nhẹ, vội nói: “Ừ, tôi là Tô Giản.”

Quý Minh Phi lập tức nhiệt tình: “Chị dâu, em tên là Quý Minh Phi, là

bạn tốt nhất của Dĩ Trạch. ĐÚng rồi, Dĩ Trạch đâu? Sao hôm nay cậu ấy

không đi làm?”

“Anh ta bị sốt.” Tô Giản nghiêng đầu nhìn người đang nhắm nghiền mắt bên cạnh. “Hình như rất nghiêm trọng.”

“Phát sốt?” Quý Minh Phi rõ ràng rất kinh hãi, giọng nói lập tức nghiêm

túc. “Chị dâu, chị lập tức tìm trong danh bạ của Dĩ Trạch, tìm người tên là Chương Thanh Viễn, gọi cho ông ta, nói ông ta lập tức tới ngay.”

“A, được.” Tô Giản lập tức cúp điện thoại, bắt đầu tìm số điện thoại, quả nhiên trong đó có một người tên ‘Chương Thanh Viễn’.

Gọi đi, Chương Thanh Viễn nói sẽ lập tức tới, Tô Giản yên tâm, bình tĩnh đặt khối đá lên trán An Dĩ Trạch lăn qua lăn lại giúp anh hạ nhiệt.

Đang chơi vui vẻ, điện thoại của An Dĩ Trạch lại vang lên.

Nhận điện, vẫn là Quý Minh Phi.

“Chị dâu, chị gọi cho Chương Thanh Viễn chưa?”

“Rồi, ông ta nói sẽ tới ngay.” Bạn của An Dĩ Trạch thật sự rất quan tâm anh ta!

“Vậy thì tốt, sức khỏe của An Dĩ Trạch không tệ, không thường ngã bệnh,

có điều thể chất cậu ta rất đặc biệt, không thể phát sốt. Lúc trước học ở đại học, có một lần cậu ấy phát sốt, vô cùng nghiêm trọng, thiếu chút

nữa là mất mạng. Cho nên ở phương diện này, chị dâu chú ý một chút.”

“Ồ.”

“Hai ngày nay nhờ chị dâu chăm sóc cậu ấy thật tốt, làm cho cậu ấy một ít đồ ăn dễ tiêu.”

“… Được.” An Dĩ Trạch, đây thật ra là lòng tốt của bạn gay anh sao?

“A, không biết chị dâu có biết rõ tính tình cậu ấy không. Cậu ấy không thích những món ăn với cà, còn những món khác đều được.”

“Ồ.” Không trách được lúc trước làm cà, người này căn bản không chịu động đũa.

“Về những sở thích bình thường, cậu ấy thích leo núi và cưỡi ngựa, còn có Taekwondo, hiện tại đã là đai đen tam đoạn rồi.”

“Ừ…” Còn tưởng rằng người này thường ngày thích đọc các loại sác xuất sắc của nước ngoài chứ!

“Còn nữa, thật ra cậu ấy thật ra rất thích động vật nhỏ, bề ngoài không

nhìn ra phải không? Trước kia, khi lên đại học, người này còn giấu ban

giám hiệu trường đại học nuôi một chú mèo con lang thang.”

“… Quả thật không nhìn ra.” An Dĩ Trạch lén nuôi một chú mèo con lang thang, không thể tưởng tượng.

“Ha ha, người này là điển hình của người thích mềm không thích cứng!

Nhưng chị dâu nhất định phải nhớ điều này! Cậu ấy không có cách nào xử

lý những đứa bé thích làm nũng, với phụ nữ cũng vậy, mặc dù lúc phụ nữ

khóc cậu ấy rất nóng nảy, nhưng cậu ấy cũng vô hại trước nước mắt phụ

nữ nhất, lúc này căn bản dù có nói gì cậu ấy cũng sẽ đồng ý!”

“…” Một người phụ nữ khóc lóc nói với anh ta ‘thân ái, anh cho tôi một triệu đi’, An Dĩ Trạch sẽ cho anh một triệu sao?

“Chị dâu dĩ nhiên cũng không cần lo lắng, điều này cũng không phải đối

với tất cả phụ nữ, cậu ấy chỉ như vậy đối với người trong lòng thôi.”

“Ồ…” Lại nói, đàn ông như vậy đối với người phụ nữ mình thích, cũng

không có gì khác lắm? Mặc dù tên mặt than như An Dĩ Trạch cũng không dễ

gì nhìn ra.

“Còn nữa, nói cho chị dâu một bí mật này, lỗ tai Dĩ Trạch rất nhạy cảm, vừa chạm vào sẽ hồng, xấu hổ cũng sẽ hồng.”

“…” Tại sao anh ta lại biết lỗ tai An Dĩ Trạch rất nhạy cảm? hai người quả nhiên là bạn gay tốt nhất, không sai!

Trong điện thoại, Quý Minh Phi kể cho Tô Giản một đống thói quen không

ai biết của An Dĩ Trạch, Tô Giản vừa cảm thấy thú vị, vừa có chút nghi

ngờ, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: “Sao anh lại cho tôi biết những

thứ này?” Chẳng lẽ, vì hai người vốn có tình cảm riêng, An Dĩ Trạch lại

phụ lòng kết hôn, tình cảm của bạn gay vẫn sâu nặng không đổi, nhịn đau

nói cho người mới này, để mình chăm sóc tốt người yêu của anh ta? Nếu

thật sự như vậy thì ngược, thật sự quá ngược!

Quý Minh Phi nói: “Đương nhiên là vì giúp chị dâu hiểu Dĩ Trạch hơn, gia tăng tình cảm của hai người.”

Tô Giản: “Cảm ơn.” Quả nhiên là giống như phỏng đoán của anh sao? An Dĩ Trạch, kẻ bạc tình này!

Quý Minh Phi như đang cười khẽ ở đầu dây bên kia: “Chị dâu, cố gắng lên, em thấy Dĩ Trạch rất thích chị.”

Tô Giản có chút lờ mờ, sao bạn gay tốt nghe có vẻ vui? Chẳng lẽ anh đoán sai rồi?

Tô Giản lập tức không thể làm gì khác là cười gượng hai tiếng, nói qua loa: “Ha ha, cảm ơn lời chúc, tôi cũng rất thích anh ta.”

Lần này tiếng cười của Quý Minh Phi lại càng rõ ràng hơn: “Như vậy đương nhiên là tốt nhất, chị dâu, em rất quý chị đó.”

Tô Giản: “…”