Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 460: Ôm phát đường

Editor: Đậu Đậu

Lời này thật sự là vả mặt.

Vân Trung bên kia, liền có người muốn đứng dậy.

Lão Tưởng - người thuyết minh càng không phải nói nhiều. Khi camera quay đến mặt, chỉ hận không thể biến mất ngay tại chỗ.

Trên thực tế, từ khi kết thúc trận đấu đôi, Đế Minh đã chiến thắng.

Chỉ có thể nói rằng bọn họ đánh giá thấp đối thủ, hoặc là chiến đội Đế Minh có mưu kế.

Hiện tại bọn họ không còn gì để nói.

Thua ba trận liên tiếp.

Đế Minh căn bản không cho bọn họ cơ hội phản kích.

Lúc trước một số người còn nói rằng trận thi đấu này không đáng xem, giờ phút này cũng im lặng.

Ánh mắt nhìn xung quanh, thật sự không biết nên nói cái gì.

Đây chỉ là một giải đấu khu vực.

Đế Minh cũng đã trâu bò như vậy.

Sau này sẽ thế nào?

Sẽ là cái dạng gì đây?

Tất cả mọi người đều bắt đầu chờ trận đấu tiếp theo!

Có lẽ đây là lý do Tần Mạc được gọi là game thủ có giá trị nhất.

Mỗi một lần thi đấu, đều là làm cho nhiệt huyết sôi trào.

Phó Cửu đứng ở đó.

Không biết vì sao, ở thời điểm đó, cô cảm thấy Đại thần rất đẹp trai.

Ân, cô thừa nhận.

So với cô còn đẹp trai hơn.

Có lẽ là bởi vì sườn mặt đại thần, luôn tràn ngập sự thờ ơ lạnh nhạt.

Từ trước đến nay, Phó Cửu chưa từng như vậy, nói như thế nào nhỉ…… Làm cái gì cũng như là một người có học.

Mặc dù là đẹp trai như vậy, nhưng có chút ác ma.

Tính tình rất chính trực, thẳng thắn.

Phó Cửu nghĩ rằng đây là sự khác biệt giữa cô và đại thần.

Đại thần kiên trì như vậy, thật sự rất hiếm thấy.

Một thân thẳng đứng, rạng rỡ như ánh mặt trời.

Phó Cửu nở nụ cười, nếu là cô của trước đây, chắc chắn sẽ không liên hệ gì với đại thần.

Bởi vì, trong một số trường hợp.

Cô không muốn gặp một người như vậy.

Hâm mộ, nhưng không thể ở bên.

Cô chủ yếu là sống trong bóng tối.

“Còn không nhanh qua đây ôm ta, muốn nhìn bao lâu nữa? “Tần Mạc đi tới trước mặt thiếu niên, cười nhàn nhạt:” Ta đẹp trai đến phát khóc? “

Phó Cửu chợt cảm thấy nụ cười kia có chút quen mắt, cười nói: “Ân, đẹp trai đến phát khóc. Đúng rồi, Mạc ca, anh có anh chị em họ hay không? “

“Không có. “ Ánh mắt Tần Mạc lãnh đạm:” Tại sao lại hỏi như vậy? “

Phó Cửu cười nói:” Nếu em gái họ thì giới thiệu cho tôi. Tôi sẽ cưới về nhà, giống anh ba phần là được, chắc chắn rất đẹp.

“Hey, Tiểu Hắc Đào, kỹ thuật trêu người của cậu đúng là rất giỏi a.” Lâm Phong nhìn sang bên cạnh: “Ngay cả đội trưởng mà cũng dám trêu, hiểu chưa? Chú ý một chút!”

Tuy nhiên, tâm trạng Tần Mạc không tốt lắm.

Cưới về nhà?

Phải cưới con gái về nhà sao?

Tần Mạc nhìn thoáng qua thiếu niên còn đang cười, càng nhìn lòng càng buồn, đi lên tay xoa đầu thiếu niên một chút: “Ôm tôi, hiểu không?”

“Vâng, muốn ôm.” Phó Cửu cong môi, giang hai cánh tay, trực tiếp ôm lấy Tần Mạc, bộ dạng rất đẹp trai: “Anh Mạc, chúng ta thắng.”

Tần Mạc ừ một tiếng nhàn nhạt, hơi thở xung quanh toàn bộ đều là mùi cỏ pha lẫn vị ngọt của kẹo que. Thế nên, tay anh đặt ở sau lưng thiếu niên luyến tiếc buông ra. Bởi vì là quá thoải mái, như có một loại chăn bông sau khi phơi, làm mọi người muốn níu kéo.

Phó Cửu có chút cứng người, cô cho rằng ôm một lúc sẽ tách ra, giống như các đồng đội vừa nãy.

Cô cũng biết đại thần cũng không có ý gì khác.

Bởi vì đại thần ôm cô hoàn toàn giống như là ôm một người em trai.

Nhưng là ngực cô thật sự không thể ở gần đại thần quá……