“Hôm nay bộ dáng của tu nhị bộ so với dĩ vãng càng hung ác hơn.”
“Ha, trước kia tôu có xem qua! Tu nhị mà hung ác lên, bốn người đều ngăn không được hắn.”
“Tu nhị đây là muốn đại khai sát giới sao? Thật là chờ mong!”
Fan nhiệt tình ngăn cản không được, liền lên tiếng ủng hộ, đại diện phong đại tươi cười bất biến cùng người đại diện của đối phương nắm tay: “Bắt đầu?”
Người đại diện của Anh chi lưu vốn đang muốn nói nhiều hơn hai câu, khoe ra một chút chiến tích bọn họ, ít nhất là nên hàn huyên một chút.
Nhưng phong dật vừa nói như vậy, những lời hắn định nói bị nghẹn trở về, lấy lại khí chất của mình nói: “Bắt đầu.”
Cũng không phải chính thức thi đấu, cho nên cũng không có cái gì trận 1V1 cùng trận đấu của hai người, chỉ có trận đấu 5V5 đối chiến.
Nhưng mặc dù là thi đấu hữu nghị, cũng là dựa theo quy tắc của điện thi đấu quốc tế.
Trong game《 anh hùng 》khi mọi người ở ngoài thành, mỗi người đều có thể chết không giới hạn, sau đó trở về thành sống lại.
Nhưng thi đấu điện cạnh chân chính, mỗi người chỉ có cơ hội chết ba lần.
Sau lần thứ ba, liền phải rời máy tính.
Cái gọi là trận đối chiến công thành, thực hiển nhiên công thành là trọng điểm.
Chỉ cần đem thành của đối phương phá vỡ, sẽ tính là thắng.
Đây cũng là điểm khác biệt giữa《 anh hùng 》và các trò chơi khác, vô cùng chú ý tới sự phối hợp của đoàn đội.
Tu nhị đã ngồi không yên, đem bao cổ tay màu đen đeo vào, liền đứng lên.
Đôi mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Phó Cửu.
Phó Cửu lại chỉ là cười một tiếng, ngả thân mình về phía sau dựa lên thành ghế, bộ dáng ngậm kẹo que, xác thật vừa đẹp vừa lười biếng.
Dựa theo tính tình tu nhị, liền lập tức phát hỏa!
“Tiểu hắc đào, cậu đang làm gì? Như thế nào còn ngồi ở chỗ đó?”
Lâm phong lên sân khấu phía trước, liền muốn đánh thú một chút.
Không nghĩ tới Phó Cửu thực nghiêm túc nói: “Người này tính tình nóng nảy, kɧıêυ ҡɧí©ɧ một chút, đối chúng ta có trợ giúp.”
“Muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, em cũng đừng ở chỗ này kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đi, trận đầu đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.” Lâm phong nói liền túm Phó Cửu lên.
Ngay lúc này Tần mạc lãnh đạm lên tiếng: “Hắn không lên sân khấu.”
“Cái gì?!”
Không chỉ là lâm phong, ngay cả ân vô dược bên cũng kinh ngạc lên tiếng.
Tiểu đội trưởng không lên sân khấu?
Tiểu đội trưởng có thể đánh người như vậy sao lại không lên sân khấu?
Có lầm hay không!
“Đôi mắt của hắn bị nhiễm trùng, trong vòng 3 ngày tốt nhất không cần chơi game.” khuôn mặt tự phụ của Tần mạc trước sau như một.
Nhưng là cảm giác áp bách vô hình, trước nay đều không có biến mất.
Lâm phong cùng ân vô dược không khỏi lo lắng, nếu hắc đào Z không chơi, vậy bọn họ tiến công……
Vân hổ trầm ổn hỏi: “Kia đội trưởng, vậy thì ai sẽ ra trận.”
“Cậu, tôi, lâm phong, ân vô dược.” Tần mạc một mở miệng: “ và Tiết Dao Dao.”
Tiết Dao Dao đều ngây ngẩn cả người.
Cô?
Cô có được không?
Chiến đội Đế minh có nhiều người giỏi như vậy sao đại thần lại chọn cô.
Cô…… cô thật không nghĩ tới đại thần sẽ chọn cô
Tần mạc còn không có nói chuyện.
Phó Cửu liền mở miệng, vươn tay đi, sờ soạng đầu Tiết Dao Dao một chút: “Cậu am hiểu chữa trị, đến lúc đó cậu phụ trách phụ trợ tiến công, ở trên đường đi ra ngoài thành, nhìn đến ai không được, liền cho thêm máu, yên tâm, không có vấn đề gì đâu
. Có anh mạc ở đây rồi, Tần thần chọn cậu có nghĩa là đối với cậu có tin tưởng.”
Mỗi lần đều thấy thiếu niên nói lời ác độc, khóe miệng lâm phong đều sẽ giật một chút.
Tần mạc nhìn động tác của thiếu niên, con ngươi rét lạnh, nhưng cũng không nói gì thêm.
Lúc sau Người giải thích cùng trọng tài đi vào chỗ.
Tần mạc đạm mạc đứng dậy, nghiêng hàm dưới tuấn mỹ, môi mỏng ngậm khóa kéo áo khoác, tay phải dùng một chút lực, đem áo khoác cởi ra ném cho Phó Cửu.
“Đi.”
Dáng vẻ kia, đẹp không ai bì nổi!