Đại khái là khoảng cách quá gần nhau.
Trong nháy mắt Phó Cửu cảm thấy tư thế này không phải "Thân thiết" như vậy ngược lại nơi nơi đều tràn ngập nguy hiểm như thể chạm vào là nổ ngay.
Đặc biệt là ở thời điểm người đàn ông nói lời nói đó, hơi thở đánh vào môi cô, chứng minh cho cô biết lời nói của đại thần là thât.
Cũng may đại thần không có bị cô khi dễ đến mất đi lý trí.
Sau khi nói xong câu nói đó liền bắt kéo tay cô từ trên mặt mình ra.
Cả khuôn mặt trắng nón tuấn mỹ vẫn như cũ rất thanh lãnh quý khí, chỉ là trong cặp mặt kia hiện lên thâm trầm không thể thấy rõ.
Nhưng mà ở khoảng cách gần như vậy hơn nữa về vấn đề góc độ còn cả Tần Mạc đang nói chuyện lại tạm dừng.
Người ở bên ngoài nhìn vào chính là cảm thấy bọn họ vừa mới làm chuyễn không nên làm.
“Kéo tớ lại, giữ chắc tới đi, tớ muốn phun máu mũi!”
Mặc kệ là ở nơi nào, biểu hiện của hủ nữ cùng đều giống nhau.
Phó Cửu đứng hình một chút, tiếp theo, cười khẽ hướng sang người ở bên cạnh vừa nói câu đó,mười phần tiếc nuối nói: “Cái gì đều không có xảy ra, không cần phun máu mũi.”
Các em gái này sẽ tin tưởng sao?
Đương nhiên sẽ không!
“Cậu ấy thẹn thùng, cậu ấy nhất định là thẹn thùng!”
“Bộ dáng thẹn thùng cũng rất đẹp trai nha, còn khẩu thị tâm phi chịu đựng nha,trên mặt đã đỏ bừng rồi.”
Phó Cửu:……
Khẩu thị tâm phi…… Chịu đựng?
Chịu đựng?
Cô nhìn qua giống thụ thế sao?
Cô thực ra là công đó biết không?
Nếu là khi khác, cô nhất định sẽ cho họ thấy năng lực của cô.
Bất quá, bóng dáng của đại thần nhìn quá rất lạnh lùng, từ đầu đến chân đều viết tôi khó chịu tôi rất khó chịu.
Đoán là nếu hiện tại cô mà tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đại thần nhất định sẽ bạo phát.
Có thể sẽ đem cô như là bao tải ném vào thùng rác không chừng.
Phó Cửu luôn luôn cảm nhận độ nguy hiểm rất rõ ràng nên không có dám làm gì nhiều nữa, dù sao đại thần rất có khả năng là đã có bạn gái.
Đối với bạn gái của người ta không thể tùy tiện trêu chọc, đây là nguyên tắc.
Thời gian kế tiếp Phó Cửu đều rất ngoan, đôi mắt của cô bị nhiễm trùng đi theo phía sau Tần Mạc, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn như ngọc cùng với áo ngoài màu đen,cái mũ lông chồn trắng và mái tóc lấp lánh màu bạc làm cô thoạt nhìn giống như nhân vật từ trong thế giới anime bước ra,khuyên tai bên tai phải còn mang theo lấp lánh nhàn nhạt.
Tần Mạc lại có chút không giống với anh của ngày thường.
Hai tròng mắt trầm xuống thậm chí có chút đáng sợ.
Bởi ngay cả chính anh cũng không có nghĩ đến.
Trong nhát mắt ở lúc kia, anh…… anh thế nhưng thật sự có ý nghĩ muốn hôn cô?
Tần Mạc híp hai tròng mắt tay đặt ở túi quần nắm chặt lại, tiếp theo lại dần dần buông ra.
Khẳng định là do bị thổi khí.
Đối mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy của thiếu niên.
Anh không nhịn được cũng là rất bình thường.
Sau khi thông suốt được điều này, đôi mắt của Tần Mạc lại một lần nữa có ánh sáng, dừng lại bước chân đang đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng của thiếu niên.
Phó Cửu lập tức tiếp xúc với ánh mắt đang đánh giá của đại thần, câu lấy môi mỏng cười nhẹ.
Lần này, đại thần cho tên gia hỏa hướng tới anh phóng điện một chút lưu tình, duỗi tay túm lấy cổ áo người phía sau, cứ như vậy kéo thiếu niên vào bệnh viện.
Đăng ký xong trực tiếp đem người ném tới ghế đối diện bác sĩ, tư thế kia xác thật giống như ném rác rưởi.
Phó Cửu xoa xoa cổ mình, hướng tới bác sĩ người Đông Kinh đang nhìn mình đến ngây người cười một cái: “Người anh trai này của tôi ngày thường luôn rất bạo lục, tôi đây là đang nhường anh ấy."
Vị bác sĩ kia tuy rằng không hiểu lắm nhưng vẫn tận lực làm ra một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.
Tần Mạc bị cái người em trai tốt này chọc cho cười, bàn tay xoa xoa đầu của thiếu niên,ý cười ôn nhu lại mang theo hàn ý quen thuộc: “Nếu cậu nhường anh trai như vậy thì viện phí lần này cậu tự chi trả."
Phó Cửu:.....
Biết cô yêu tiền mà đại thần lại đối phó với cô như vậy.
Thật là không có đạo đức!