Sau khi Phong Thượng nhận được thông tin cuối cùng, liền theo ghế dựa đứng lên.
Bắt đầy nghiêm túc lựa chọn quần áo.
Lần trước gặp mặt quá ngẫu nhiên rồi.
Không giống như lần này.
Nghiêm khắc đi lên giảng, bọn họ đây là mặt cơ!
Hơn nữa không phải là một mặt cơ mà là toàn đội mặt cơ!
Mặc dù Phong Thượng cho tới giờ đều không có cùng người trong trò chơi gặp mặt, nhưng tiểu thuyết có đọc không ít.
Chiến đội mặt cơ, cảm giác giống như sắp được nhìn thấy nữ tử mà mình yêu thích vậy, trái tim đập so với lúc bình thường nhanh hơn rất nhiều.
Không thể không nói, Phong Thượng thực sự rất kích động, thế nên hắn phải đi trước một giờ.
Thời tiết phương Bắc, người sinh hoạt đều rất rõ ràng, sau cuối thu, cảm giác gió lạnh thổi trên mặt, mang theo một chút đau.
Chẳng qua điều đó không thể ngăn nổi nhiệt huyết của Phong Thượng.
Nhưng thật ra lái xe của hắn rất không yên tâm lại lái xe quay lại, hạ cửa xe xuống nói: “Nhị thiếu, nếu không cậu đi vào chờ?”
“Không cần.” Phong Thượng rất kiên trì: “Tôi muốn cho bọn họ một chút kinh hỉ, ông đi đi, không cần để anh trai tôi biết chuyện này.”
Lái xe bất đắc dĩ đành phải đem xe lái đi.
Bởi vì hai lần như vậy, ông chủ Võng Ba nhất định sẽ chú ý đến, đóng lại máy chủ, liền đẩy cửa đi ra: “Này, tiểu huynh đệ, lão đứng ở bên ngoài làm gì?”
“Tôi, tôi đang đợi người.” Phong Thượng lắp bắt nói.
Võng Ba ông chủ đẩy cửa: “Chờ người? Mặt cơ? Tiến vào đi, nơi này là của hàng của tôi, cậu đứng ở bên trong chờ, bọn họ cũng đến xem.”
Phong Thượng nghe vậy, hai mắt đều trợn tròn: “Cậu, cậu sao biết tôi là mặt cơ?”
“Nơi này là Võng Ba, mỗi ngày đều có ba bốn người bởi vì chơi Anh hùng mà hẹn gặp mặt, người thật vốn cũng không phải là cái gì mới.” Võng Ba ông chủ động tác ngậm thuốc lá mặc dù có chót lưu manh.
Lại thành công thuyết phục Phong Thượng, tựa hồ trong nháy mắt kia, hắn cũng rõ ràng, vì sao thần tượng sẽ chọn chỗ này gặp mặt, ông chủ là người không tồi?
Nửa tiếng sau, thời Phó Cửu và Tiết Dao Dao đi tới chỉ thấy Phong đồng học cầm một cốc trà sữa cùng với ông chủ nói chuyện.
“Xem ra tôi đến không đúng lúc, cậu lăn lộn không tồi.” Phó Cửu vừa đi tới vừa cởϊ áσ khoác ném trên sô pha, vào Võng Ba có chút nóng, không cởi không được.
Ông chủ nhìn thiếu niên vừa đến: “Hóa ra là bạn của cậu, chẳng qua nói trước, trà sữa này phải thu phí.”
“Được, bao nhiêu tiền, chờ tôi đánh xong trò chơi liền trả cho ông.” Phó Cửu nháy mắt trái, nhìn vô cùng đẹp trai.
Phong Thượng ngượng ngùng nói: “Tôi... lúc tôi ra ngoài không có mang tiền, nên... cho nên...”
“Lần trước cậu mời tôi, lần này để tôi mời lại, tí nữa còn phải liên bản, cơm chiều ăn ở Võng Ba, thức ăn nhanh ở nơi này ông chủ làm cũng không rồi.” Phó Cửu nhân tiện khen.
Ông chủ ngậm thuốc lá, rất vui lòng: “Được, muốn ăn cái gì liền viết đi, tôi làm cho.”
“Nghe thấy rồi đó.” Phó Cửu nhợt nhạt cười, tiếp theo quay đầu nói: “Quên mất không giới thiệu, Dao Dao, đây là Phong Thượng, cậu cũng có thể gọi hắn là Thưởng Ngươi Một Quyền Tiêu Tiêu Nhạc.”
Tiêu Dao Dao ngốc rồi, cô vốn cho rằng dựa vào tác phong của “Thưởng Ngươi Một Quyền Tiêu Tiêu Nhạc” trong trò chơi, dù sao cũng là một nam nhân bưu hãn có giọng nói trầm ngốc nghếch hoặc giống như bọn họ nói là một đại hán đào chân.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, hắn chính là bộ dáng này...
“Khụ.” Phong đồng học khụ một tiếng, rất nghiêm túc nói: “Tôi, tôi ở trong trò chơi có đầy đủ tiền, một... một lát nữa tôi mang cậu đi đánh phó bản, mang... mang cậu bay.” (bay gì cơ.-.)
Tiết Dao Dao:...