[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm

Chương 56

Thật ra thì Thanh ba tuổi đứng đắn thì cũng không nhận định được quá ba giây.

“Anh đi ngủ ghế sa lông!” Đại Vũ sau khi khôi phục thị lực mới phát hiện Vương Thanh vẫn là ở trên ghế bồi bạn hắn, chính là hắn luôn sợ hãi Đại Vũ bất cẩn một giây sẽ ngã xuống đất, Vương Thanh hắn đã thật lâu thật lâu cũng không có nghỉ ngơi thật tốt rồi.

“Anh không đi, ghế sa lông kia quá nhỏ.” Vương Thanh thân cao 193 hít một hơi thật sâu, sau đó xem xét chiều rộng và chiều dài của cái ghế kia một chút, vô cùng ghét bỏ hít hít lỗ mũi.

“Vậy em đi ngủ ghế sa lông?” Đại Vũ liếc mắt, một cái tát đánh vào cái tay không đứng đắn của Vương Thanh.

“Thật ra thì anh càng muốn ngủ trên giường hơn nha.”

“……”

Bởi vì Vương Thanh một mực gánh vác toàn bộ trách nhiệm nặng nề về việc chiếu cố Đại Vũ, cho nên song phương ba mẹ mới vừa yên lòng, liền bị Vương Thanh một phát đưa đi nước ngoài du lịch.

Nói cái gì mà tẫn tẫn hiếu tâm để cho ba mẹ hai bên đi ra ngoài du ngoạn cho khoay khỏa đầu óc.

Nói trắng ra thì chính là muốn có thời gian chung sống đơn độc cùng Đại Vũ nhiều hơn mà thôi.

Ba mẹ hai bên đồng thời lạnh mặt.

//

Nhà tam hoàn thủ đô Bắc Kinh.

Thời gian dài không có người khiến cả nhà phủ đầy không ít bụi. Vương Thanh nheo mi nhìn toàn bộ căn nhà bẩn thỉu, cảm thấy có chút nhức đầu.

Nếu để cho Đại Vũ quét dọn, mình sẽ đau lòng. Để chính hắn quét dọn, mình còn lười lắm.

Đang phân vân thì Đại Vũ đã tay bắt tay vào việc dọn dẹp.

“Đại Vũ,” Vương Thanh đứng dậy ngăn cản, đem Đại Vũ trực tiếp hãm vào trong ngực “Hay là chúng ta mướn nhân viên vệ sinh theo giờ đi?”

“Không muốn, nhà của chúng ta thì phải tự mình dọn dẹp, tự mình dọn dẹp thì mới có cảm giác thỏa mãn, anh có hiểu hay không?” Nghe thấy câu hỏi của Vương Thanh, Đại Vũ chỉ tỏ vẻ nhún nhún vai tránh đi cái ôm của hắn, tiếp tục cầm khăn lau lau chùi chùi.

Không để ý đến ý tứ trách móc trong giọng nói của Đại Vũ, Vương Thanh chỉ chú ý một điều trong câu nói kia.

Nhà của chúng ta.

Vương Thanh cười đến si ngốc.

Đúng vậy, đây là nhà của chúng ta.

Chúng ta.

Đây là một từ đẹp đẽ vô cùng.

Anh và em, chúng ta.

Không cách nào tách ra, không thể dứt bỏ.

Tách ra là vì muốn gặp lại tốt đẹp hơn, chúng ta yêu nhau thế nào anh một mực rất rõ ràng.

Chỉ bất quá, phần tình yêu này bị thế tục kiềm hãm thật lâu thật lâu mà thôi.

//

Mọi người đều nói, áo sơ mi trắng là nấc thang kiểm nghiệm tiêu chuẩn của nam thần.

Cho đến bây giờ Phùng Kiến Vũ chưa từng nhìn thấy qua người con trai nào mặc áo sơ mi trắng so với Vương Thanh đẹp trai hơn.

Mở ra cửa phòng bếp phong cách châu Âu, Vương Thanh một thân sơ mi trắng quần vải đen, dưới ánh mặt trời ban trưa rực rỡ, vẻ mặt nghiêm túc cầm chảo chiên trứng.

Dư quang chiếu đến Đại Vũ đang ngơ ngơ ngác ngác đứng cạnh quầy rượu đỏ, trong nháy mắt khóe miệng Vương Thanh kéo lên một độ cong đẹp mắt.

Đại Vũ cũng hé miệng mỉm cười theo hắn.

Vương Thanh, em đã từng nói với anh chưa, thật ra thì em rất thích thời điểm anh mỉm cười, trong mắt anh không bao giờ giấu được ánh sáng lấp lánh.

“Vương Thanh, em cảm thấy anh đối với em hình như có điểm hơi cưng chìu, phải không?” Đại Vũ tiến tới từ phía sau lưng ôm lấy Vương Thanh, đè trán dính sát vào lưng Vương Thanh, hô hấp nhẹ nhàng, cảm thụ hơi ấm không dễ dàng có được này.

“Không phải là cưng chìu.” Vương Thanh rửa tay, sau đó rút khăn giấy tinh tế lau lau ngón tay của mình, đưa tay đem người ở phía sau vòng ra trước mắt, hắn cúi đầu để trán chạm trán Đại Vũ, nhẹ giọng nói lời dụ dỗ “Mà là sủng ái.”

Không sai, thứ tình cảm này sao có thể là cưng chìu đây?

Loại tình cảm thời thời khắc khắc chỉ muốn đem em ấy đặt ở bên người bảo vệ thật tốt. Chỉ cần nhìn thấy em ấy cười lên, toàn bộ thế giới của hắn cũng đều trở nên sáng lấp lánh. Loại tình cảm như thế, sao có thể chỉ là cưng chìu.

Sủng ái, tuyệt không phải là cưng chìu, rõ ràng chính là sủng ái, là một người đàn ông đối với người mình yêu sâu đậm không có cách nào ức chế được sự sủng ái của bản thân dành cho người đó.

Hắn ôn nhu nói, nhịn không được hôn lên trán và mi mắt Đại Vũ.

“Vậy lời anh đã nói có được tính không?” Đại Vũ mở to mắt, ánh mắt giống như trước kia một dạng lấp lánh đầy sao, khuôn mặt tràn đầy nụ cười, hài hước hỏi Vương Thanh.

“Ân?” Vương Thanh một bộ không hiểu, dùng chóp mũi của mình cọ cọ lên chóp mũi của Đại Vũ.

“Provence?” Đại Vũ mở miệng nói toạc ra. Cậu thật sự cho rằng mình đã ngây ngốc ở trong cái vòng giải trí phức tạp này đủ rồi. Bây giờ mỗi lần nhớ lại cái lần bị chụp trộm lúc bị mù, trong lòng dường như có bóng ma, luôn cảm thấy rất sợ hãi. Cậu bây giờ chỉ muốn cùng Vương Thanh sống ở một nơi không ai biết đến bọn họ, trải qua một cuộc sống giản dị ấm áp.

“Chờ một chút nữa thôi, đợi đến fanmeeting mười năm ước hẹn kết thúc, có được không?” Vương Thanh đưa tay tự nhiên xoa xoa tóc Đại Vũ, “Dù sao chúng ta cũng đã phó ước a, hãy cùng người nhà của chúng ta từ giả cho thật tốt, được không?”

“Được.” Đại Vũ tựa đầu vào ngực Vương Thanh, hình như là kể từ sau khi khỏi bệnh, cậu càng ngày càng lệ thuộc vào Vương Thanh.

Vương Thanh nhẹ nhàng vuốt ve lưng Đại Vũ,

Dư quang trong mắt đong đầy một dạng **thế tại bất đắc.

(**ý chí quyết tâm lớn, nhất định phải đạt được mục tiêu)

Đại Vũ, tin tưởng anh, đợi đến khi kết thúc việc này, anh sẽ cho em cuộc sống mà em mong muốn.

Vương Thanh cúi đầu hung hăng hôn lêи đỉиɦ đầu Đại Vũ,

Sau đó ngẩng đầu nhoẻn miệng cười, ánh mặt trời ban trưa ấm áp sáng rọi vàng rực trên sàn nhà.

//

Lúc nhìn thấy Đại Vũ làm thành chữ đại (大) ngã xuống giường lớn, Vương Thanh rốt cuộc thở lớn một tiếng.

Đi một vòng lớn, cuối cùng cũng bắt trở lại được con sóc nhỏ này rồi a.

“Thật không dễ dàng a ……” Đại Vũ ăn cơm no, thỏa mãn oán thán. Vùi cả mặt gắt gao chôn vào gối đầu mềm mại, ngay cả thanh âm cũng kéo dài ra mềm nhũn, ít nhất cũng làm mềm nhũn luôn trái tim của người đang tựa vào cạnh cửa luôn rồi.

“Em cũng biết anh thật không dễ dàng a.”

Dù sao ngủ trên ghế sa lông ở bệnh viện cũng không tốt, cho dù mấy ngày cuối cùng được Đại Vũ đồng ý đem một nửa giường phân cho hắn, nhưng đó cũng là giường bệnh của bệnh viện, chất liệu cũng không khá hơn chút nào.

Hai đại nam nhân chen chúc trên giường bệnh một người, nếu như không phải được ôm Đại Vũ ở trong ngực, Vương Thanh đã sớm tức giận phá hủy cái giường luôn rồi.

“Em là nói em! ” Đại Vũ lật mặt lên, hung hăng trợn mắt trừng Vương Thanh một cái.

Vương Thanh người này diễn xuất bộ mặt lãnh đạm vô cùng cao siêu rồi, vẫn đang ở trước mặt Đại Vũ tìm kiếm cảm giác tồn tại.

Đại Vũ tính toán thời gian cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để oán thán Vương Thanh rồi nha.

“Mắt nhỏ của anh khi cười lên không có nhìn thấy anh biết không, vốn đã là nhỏ bây giờ cũng biến mất tiêu luôn rồi! ”

“Nếu như em chịu gả cho anh, không có thì anh cũng không quan tâm.”

“…… Cút ”

Nhìn hai cái lỗ tai ửng hồng của Đại Vũ, Vương Thanh gật gù cười hài lòng.

Mắt nhỏ thì sao, anh lại không muốn để cho tất cả mọi người đều thích anh đâu.

Chỉ cần em vĩnh viễn ở bên anh là tốt rồi, dù sao ai anh cũng không nhìn, anh chỉ thích em.