Lục Tử Chiêm bình tĩnh, nheo mắt nhìn cậu ta, vẫn không tin tưởng. Dựa vào một cái nốt ruồi để chứng minh, sợ là cả nước này hơn một nghìn người có máu mủ tình thâm, quan hệ họ hàng. Hắn tưởng sinh viên này định trêu hắn, chợt nhớ ra dưới khán đài này, ngoài hắn và con gái hiệu trưởng ra thì tất cả đều là bạn học của Sầm Anh, nếu như có chuyện gì truyền vào tai Sầm Anh thì hắn hết đường sống, qua loa cười cười, chế nhạo nói. "Bạn thân tôi ở trên chóp mũi cũng có một nốt ruồi như vậy. Cậu sinh tháng mấy? Nếu là mùa thu tháng 10 thì bạn thân tôi cũng nhỏ hơn cậu hai tháng, cậu ấy sinh ra vào tháng 8 đúng hôm khí trời oi bức nhất. Rất tiếc tôi không nghe cậu ấy nói mình có anh họ."
Bạn cùng phòng không ngờ bị tóm nhanh như vậy, lặng thinh không nói chuyện cậu ta sinh đúng hôm Quốc khánh, tiếp tục nói hươu nói vượn. "Bạn thân cậu có anh họ không liên quan gì đến tôi? Tôi ở phương Bắc, chồng của bà nội của em họ tôi là quân nhân Tô Liên, dì tôi là con lai Nga Hoa, cậu nghe em họ tôi nói tiếng Nga, âm luật lưu loát, cậu nhìn xem có phải là rất giống gái Nga không? Thân cao, da trắng, bàn tay nhỏ, mắt vừa to lại tròn."
Lục Tử Chiêm bĩu môi, mắt to thì có gì lạ ? Sầm Anh nhà tôi là người Hán nhưng mắt cũng to như vậy đấy thôi, hừ nhẹ một tiếng, trên chọc nói. "Bà nội em họ cậu không phải là bà ngoại cậu sao? Chắc mẹ cậu cũng là con lai Nga Hoa phải không?"
Bạn cùng phòng của Sầm Anh ngửi được một chút mỉa mai trong lời nói, ám chỉ cậu ta không giống con lai Nga Hoa, giả bài tiếc hận, lắc đầu một cái, nói. "Mẹ tôi là do vợ 2 của ông ngoại tôi sinh, cho nên không đẹp bằng em gái. Bằng không tôi cũng không thi ngành Tiếng Nga, học diễn xuất đi cho rồi."
Lục Tử Chiêm đứng cạnh xem cuộc vui, giống như say mê cô gái dưới dân khấu nói nhỏ."Nhà cậu con lai nhiều lắm sao? Dáng dấp xinh đẹp như vậy làm sao lại học ngoại ngữ? Tôi nhớ có một nữ sinh Tô Châu, cùng bạn thân học ngoại ngữ, đẹp đến nỗi tên truyền sang cả trường tôi."
Bạn cùng phòng của Sầm Anh nói. "Tôi tên Đỗ Tuấn Hào. Tiếng Trung của em gái tôi theo họ của bà ngoại tôi, tên là Trình Tự Uyển, tên tiếng Nga là Aleksandra. Đợi lát nữa diễn kịch xong, tôi gọi cho cậu xem."
Thực ra Aleksandra là tên trong vở kịch mà Sầm Anh biểu diễn, Aleksandra là do Đỗ Tuấn Hào ý vào chuyện Lục Tử Chiêm không biết tiếng Nga mà gạt hắn, không lo Lục Tử Chiêm tìm người khác đối chất. Sầm Anh trong trường vô cùng có danh tiếng, thành tích vượt trội, khuôn mặt tuấn tú, mấy em gái năm nhất mới vào hơn nửa là thầm mến cậu, nhiều lần trường có chuyện, hội trưởng cũng đến năn nỉ Sầm Anh giúp đỡ. Nói ra tên Sầm Anh, chắc chắn là Lục Tử Chiêm đã nghe rồi, như vậy giấu đầu lại lòi đuôi.
Một lát sau, vở kịch đã diễn xong, đèn trên sân khấu tối sầm, màn che mở ra, các diễn viên nối đuôi nhau lên sân khấu. Đỗ Tuấn Hào và Lục Tử Chiêm không còn hứng thú xem, một trước một sau lần lượt rời khỏi ghế khán giả, phòng hóa trang được sinh viên phụ trách hậu cần trông coi, rất khó vào được, Đỗ Tuấn Hào bảo Lục Tử Chiêm đứng ngoài cửa chờ, còn hắn và mấy sơn viên hậu đài tẩy trang giúp mấy diễn viên, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng nói cười.
Bây giờ Sầm Anh đang ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt hai mắt nhắm chặt, tùy ý để bạn học nữ tháo trang sức và tẩy trang giúp mình. Không biết vô tình hay cố ý, Đỗ Tuấn Hào đứng bên trái cũng cậu nói chuyện, vừa vặn chặn lại khuôn mặt của Sầm Anh, Lục Tử Chiêm đứng ở phía xa ngóc đầu nhìn, chỉ nhìn thấy mái tóc xoăn và chiếc váy dài của "em gái Trình Tự Uyển". Đỗ Tuấn Hào lớn tiếng gọi Aleksandra, sau đó khen Sầm Anh. "Hôm nay cậu diễn quá tốt." Hắn hạ thấp giọng trêu ghẹo nói. "Dưới khán đài còn tưởng cậu là nữ, tìm tôi muốn xin số điện thoại."
Sầm Anh đánh hắn, cười mắng. "Chắc là cậu không cho chứ? Cậu ta cho cậu cái gì? Một cốc trà sữa sao?"
Đỗ Tuấn Hào quay lại liếc nhìn Lục Tử Chiêm, hắn không biết Lục Tử Chiêm và Sầm Anh có quan hệ, bởi vì Sầm Anh thường xuyên bận bịu chuyện học hành, còn Lục Tử Chiêm hay trốn học, nói chuyện yêu đương, chuyện ai người nấy làm, ở sân trường cũng rất ít gặp nhau. Thứ hai, Sầm Anh không lưu số điện thoại của Lục Tử Chiêm, bên ngoài cũng ít khi nhắc tới tên hắn. Đỗ Tuấn Hào ghen ghét Lục Tử Chiêm vì cưa đổ đối tượng thầm mến của mình, trong lòng cảm thấy tính tình Lục Tử Chiêm hạ lưu, khuôn mặt đáng ghét, chưa từng nghĩ tới "Bạn thân" của Lục Tử Chiêm là Sầm Anh, lầm tưởng hai người họ không quen biết nhau, đem chuyện xảy ra nói cho Sầm Anh nghe.
Sầm Anh vừa nghe hắn nhắc tới người tên Lục Tử Chiêm, lòng cậu giống như cắn phải quả mai vừa ngọt vừa chua xót, đáy lòng lại cất giấu mấy phần vui mừng, khuôn mặt lộ vẻ bất mãn, nói. "Họ Lục sát vách kia không phải chỉ theo đuổi nữ sinh sao? Cậu ta cam lòng theo đuổi tôi sao? Cậu nói đùa."
Đỗ Tuấn Hào từ ghế tròn đứng dậy, phân tích nói. "Tình cảm là giả, nhưng ý đồ là thật. Tôi nói cái gì cậu ta cũng tin, tôi bảo cậu ta chờ ở cửa, cậu ta cũng ngu ngốc nghe theo. Cậu phối hợp với tôi một chút, trước tiên câu cậu ta, thử một lần xem Lục Tử Chiêm đa tình với cậu đến mức nào, nếu quả thật cậu ta thích cậu, cậu sẽ có một món hời lớn, cũng không lỗ. Nếu như chỉ muốn vui đùa với cậu, cậu cũng giỡn lại cậu ta, hai người huề nhau, chẳng ai chịu thiệt. Cậu nói có đúng không?"
Sầm Anh nhớ lại thủ đoạn theo đuổi bạn gái của Lục Tử Chiêm, hận bản thân đối xử với Lục Tử Chiêm quá tốt, hắn không cần lao lực cũng có tất cả, cho nên không biết quý trọng. Được Đỗ Tuấn Hào khuyến khích như thế, trong lòng sinh ra tâm tư muốn dằn vặt Lục Tử Chiêm một trận, hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, nhỏ giọng nói. "Cậu biết thứ quý giá nhất trên thế gian là gì không?"
Đỗ Tuấn Hào không hiểu, cau mày nhìn cậu.
"Là thứ vĩnh viễn không có được." Sầm Anh cười nói, trong giọng nói lộ ra chút giảo hoạt.
Đỗ Tuấn Hào dựa theo lời dặn dò của Sầm Anh, ở lại trong phòng hóa trang mười mấy phút, kiếm mấy khoa khác tám chuyện, trong hậu đài tràn ngập tiếng cười, Lục Tử Chiêm đứng bên ngoài giống như kẻ ngu. Lúc lâu sau, Đỗ Tuấn Hào mới cầm một cái túi xách đi ra, bên trong chứa váy Sầm Anh thay, bởi vì bối cảnh kịch nói là ở nước Nga, bọn họ chạy Đông chạy Tây tìm khắp cũng không thấy cửa hàng cho thuê trang phục Nga, chỉ có thể dùng tiền đặt. May là số tiền kia do hội học sinh chi trả, chỉ là quần áo sau đó phải do sinh viên tự xử.
Lục Tử Chiêm thấy thế, đi theo sau, ân cần giúp Đỗ Tuấn Hào cầm giỏ xách, nói. "Tôi ở bên ngoài thấy cậu nói chuyện, xem ra nhân duyên cậu rất tốt, trừ em gái cậu ra, cậu cũng biết mấy sinh viên của khoa sao? Tôi nghe nói Sầm Anh lần này cũng tham gia."
Đỗ Tuấn Hào nói. "Không phải cậu muốn theo đuổi em gái tôi sao? Sao lại hỏi Sầm Anh? Tôi biết cậu ấy nhưng cậu ấy không biết tôi."
Lục Tử Chiêm nói. "Vốn dĩ tôi đến xem Sầm Anh diễn, lúc đến đã muộn rồi, trên sân khấu có ba người, hai nam, một người mập như Trư Bát Giới, một người thấp lại nhỏ, không giống Sầm Anh. Nữ chính kia cao gầy, có chút giống em ấy, thần thái cũng giống, em ấy lúc mắng tôi cũng như vậy. Âm thanh bén nhọn, nghe ra là nữ, tôi hỏi cậu, cậu bảo là em gái cậu, quả nhiên là không phải Sầm Anh."
Đỗ Tuấn Hào cười. "Đồ thấy sang bắt quàng làm họ, ai tin được lời cậu?" Lục Tử Chiêm không phục, nói. "Cậu không quen em ấy, sao biết em ấy không quen tôi?" Lại tiếp tục âm thầm nói một câu, Sầm Anh và tôi đâu phải nói có quan hệ là xong. Chuyện giữa bọn tôi mà lộ ra ngoài, biết bao nam nữ cũng phải tan nát cõi lòng. Bản thân em ấy giống như ma túy, vân xung quanh tôi. Tôi không nói với cậu là vì tôi sợ cậu thầm mến Sầm Anh, chẳng phải là sẽ đố kỵ sao?
Đỗ Tuấn Hào đang lo lắng thì bị Lục Tử Chiêm dội cho một gáo nước lạnh, từ chối tâm ý của hắn, hừ lạnh một tiếng. "Vậy cậu vào hậu đài tìm Sầm Anh đi, cậu ấy muốn ở lại dọn vệ sinh, tôi đi giúp em gái tôi đưa đồ, sau đó ăn cơm trưa. May sao em gái tôi không nhìn trúng cậu, tôi còn khuyên nó đi ăn với cậu bữa cơm." Hừ lạnh một tiếng, vô cùng kiêu ngạo giật lấy túi xách từ tay Lục Tử Chiêm.
Lục Tử Chiêm tức giận, nói. "Đây là em gái cậu thiệt thôi. Bây giờ tôi đi tìm Sầm Anh, hẹn em ấy đi ăn hải sản, cậu tự bồi em gái cậu ăn đi. Tôi đây méo thèm."
Sầm Anh nghe thấy hai người cãi nhau, một chốc vui mừng vì Lục Tử Chiêm bỏ ý nghĩ theo đuổi con gái người ta, một chốc lại buồn phiền vì thầm nghĩ mình là cái lá chắn của Lục Tử Chiêm, lúc cần mới đem ra dùng, hoàn toàn không yêu thương gì cậu. Thừa dịp gần tới trưa, kịch cũng đã diễn xong, mọi người đều đi về hết, vào hậu đài sẽ không bị cản, Lục Tử Chiêm nghênh ngang bước tới chỗ Sầm Anh, Sầm Anh lại cúi thấp đầu, cũng mấy vị bạn học quét dọn, mí mắt không nhấc lên nhìn hắn dù chỉ một chút.
Da mặt Lục Tử Chiêm quá dày, một bên cầm chổi quét rác, một bên nói với Sầm Anh. "Em dọn nơi này làm gì? Buổi chiều còn cần sao? Nếu xong rồi, anh mời em tới quảng trường ăn cơm nhé? Khoảng thời gian này em bận như vậy, cuối tuần cũng không về nhà, chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau rồi."
Sầm Anh không lên tiếng, quay mặt sắp xếp lại đồ trang điểm trên bàn, buổi chiều là khoa tiếng Nhật diễn kịch, sinh viên phụ trách hóa trang sẽ không mang mĩ phẩm đi, phấn nền, eyeline, chì kẻ mắt, bông mυ'ŧ rải rác trên bàn.
Lục Tử Chiêm mất mặt, nghĩ đến thời gian Sầm Anh đối xử lạnh nhạt với hắn, nói xin lỗi với cậu. "Xin lỗi, em đừng giận anh, buổi chiều anh đi chơi cùng em." Nhưng Sầm Anh vẫn bỏ ngoài tai, bị hắn làm phiền, nói. "Tôi mệt lắm, buổi chiều tắm xong rồi ngủ một giấc, không có sức đi chơi."
Lục Tử Chiêm dụ dỗ cậu, nói. "Cũng đúng, em diễn lâu như vậy, chắc là rất mệt. Mấy ngày nữa anh được nhận lương, không phải em luôn muốn đi chơi vòng quay ngựa gỗ sao? Chờ em rảnh anh dẫn em đi."
Sầm Anh châm biếm nói. "Vòng quay ngựa gỗ chỉ dành cho tình nhân thôi, tôi đi làm gì? Bắt gặp người quen lại nói chúng ta này nọ, cậu không muốn tìm bạn gái, nhưng tôi muốn."
Lục Tử Chiêm trầm giọng. "Em muốn tìm ai? Khoa các em còn nữ sinh nào vừa đẹp lại vừa độc thân?"
Trên khuôn mặt đang căng thẳng của Sầm Anh bỗng nhiên ánh lên nét cười, khác nào cánh hoa đào bay xuống phá vỡ sự tĩnh lặng của mặt hồ, tạo nên từng gợn sóng. "Có nói cậu cũng không biết. Nếu như nói chuyện hợp, tôi còn muốn kết hôn với cô ấy." Cậu nói xong, bạn bè bên cạnh cười vang. Nếu như hiểu nội dung vở kịch, Lục Tử Chiêm sẽ biết, bạn học Sầm Anh cười là vì Sầm Anh lấy nội dung vở kịch ra nói.
Lục Tử Chiêm đối với tiếng Nga ngay cả một chữ cắn đôi cũng chẳng biết, bình tĩnh nghe Sầm Anh kể về bạn gái, còn thấy bạn học trêu ghẹo cậu hồi lâu, khuôn mặt sa sầm xuống, đưa tay quăng lọ kem nền xuống, đóng sầm cửa, rời đi.
Mặt Sầm Anh không biến sắc, cùng bạn học quét dọn sạch sẽ, chẳng hề nói hắn câu gì, sau khi các bạn rời đi, cậu đóng cửa lại, sau đó nắm chặt chìa khóa, dựa vào bàn trang điểm đến ngẩn người. Lục Tử Chiêm ngu xuẩn dốt nát như vậy, sao biết được cái này?
Sầm Anh ngẩng đầu lên, thấy Lục Tử Chiêm quay lại, bưng theo một cốc trà sữa nóng và đồ ngọt gói trong cái hộp hình vuông tinh xảo. Hắn giống như chẳng có chuyện gì mà chạy đi mua đồ lót dạ cho Sầm Anh ăn.
Sầm Anh bỗng dưng mềm lòng, gọi tên Lục Tử Chiêm, chủ động cầu hòa với hắn. Ai biết Lục Tử Chiêm lại khóa trái cửa, đem trà sữa và bánh ga tô đặt trên bàn, mắt hừng hực lửa, nhìn Sầm Anh, nói. "Bạn gái em đâu, giới thiệu cho anh." Thấy cậu không trả lời, còn nói. "Hay là không dám giới thiệu. Loại quan hệ này của chúng ta, em muốn giải thích sao với cô ấy?"
Lục Tử Chiêm vừa nói vừa áp sát vài bước, khiến Sầm Anh dán vào bàn trang điểm lạnh băng, trơ mắt nhìn Lục Tử Chiêm áp chế cậu xuống mặt bàn, không cách nào nhúc nhích, hoảng hốt nói. "Lục Tử Chiêm, cậu muốn làm cái gì? Phòng hóa trang của trường chứ không phải nơi riêng tư, cậu đừng làm bừa."
Hắn cười nhưng trong không cười, nói. "Anh biết nơi này lúc nào cũng sẽ có người tới, cửa khóa trái cũng có thể lấy chìa khóa mở ra, cho nên em đừng dãy dụa, về chuyện này, anh chưa từng làm tổn thương em, hôm nay và về sau anh cũng không muốn em đau lòng cùng thương tổn."
Sầm Anh nghe được giọng nói uy hϊếp của hắn, lường trước chuyện Lục Tử Chiêm nổi cơn ghen, muốn dãy giụa lại gợi lên du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất của Lục Tử Chiêm, hai tay cậu đặt trước ngực Lục Tử Chiêm, nhẹ giọng nói. "Tôi lừa cậu, tôi bận như vậy làm gì có bạn gái. Cậu không phải nói đi quảng trường ăn cơm sao? Bây giờ chúng ta đi, sau đó ngồi vòng quay. Còn chuyện này, về nhà mới làm. Có được không?"
Lục Tử Chiêm đặt lên trán cậu nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, đôi môi đi xuống mí mắt Sầm Anh, rồi đến chóp mũi vểnh cao, ngăn chặn môi của cậu, đem đầu lưỡi đi vào trong, dây dưa với đầu lưỡi Sầm Anh. Mãi đến khi sắc mặt Sầm Anh đỏ lên, hắn mới kết thúc nụ hôn dài này, nói. "Vòng quay ngựa gỗ là tình nhân mới ngồi, em bằng lòng thừa nhận quan hệ này của chúng ta?"
Sầm Anh há miệng, đầu lưỡi bị Lục Tử Chiêm gặm cắn cũng đã bắt đầu tê dại, vừa định nói đã phát hiện cổ tay của mình chẳng biết từ khi nào đã bị Lục Tử Chiêm vòng ra sau, tức giận nói. "Cậu nhất định phải chọc tôi tức giận mới bằng lòng bỏ qua sao? Từ xưa đến nay cậu cũng chưa từng bình thản hỏi tôi một câu, trong lòng suy nghĩ cái gì? Muốn cái gì? Ngoại trừ chuyện này ra, cậu chẳng có ý gì với tôi cả... Lục Tử Chiêm, cút."
"Xin lỗi..." Lục Tử Chiêm không chút để ý, dùng dây buộc tóc trói chặt Sầm Anh, xoay người cậu lại đối mặt với gương. Kính hóa trang bị lau đến sáng như tuyết, nhấn công tác bên cạnh, hai hàng bóng đèn sáng lên, làm cậu nhíu mày.
Bốn tháng nay, thời tiết đã ấm áp hơn, Sầm Anh chỉ mặc cái áσ ɭóŧ mỏng, Lục Tử Chiêm ung dung mở nút buộc của áo dệt ra, ngón tay lướt nhẹ trên da Sầm Anh, đèn chiếu xuống, da thịt của cậu sáng như bạch ngọc, nhẵn nhụi, ngay cả một tí vết cũng không có.
Lục Tử Chiêm ngắt nhẹ đầṳ ѵú Sầm Anh, làm cậu nhíu mày, si ngốc nhìn phía trong gương, hắn nói. "Anh không để lại dấu vết trên thân thể em, nếu như em tìm người mới, lúc cởi hết đồ ra, cô ấy cũng sẽ không phát hiện em bị người ta thượng, còn tưởng rằng đời này của em đều thuộc về cô ấy."
Sầm Anh mắc cỡ, phẫn uất nói. "Tôi nói không có rồi. Giữa chúng ta là quan hệ gì, cậu phải rõ hơn tôi, lúc lên giường với tôi, cậu có chắc cậu không nghĩ đến ai khác không? Lục Tử Chiêm, cậu biến tôi thành như vậy, bây giờ lại hoài nghi tôi."
Lục Tử Chiêm cây ngay không sợ chết đứng, nói. "Em thật sự không có ý nghĩ tìm bạn gái? Bạn học em sao lại cười vui vẻ đến vậy? Em còn muốn cùng cô ấy kết hôn. Em nghi anh thích Liễu Diệp Nhi, nhưng anh không thích cô ấy, anh cũng không cởϊ qυầи áo cô ấy." Nói xong, hắn cởϊ qυầи áo của mình ra, lộ ra l*иg ngực tinh tráng, bắp thịt màu mật ong, còn có vài vết sẹo, là khi còn bé hắn nghịch ngợm nên mới có.
Sầm Anh không thể giải thích cho loại đàn ông ghen đến mất lý trí này nữa, chỉ cảm thấy hành động của hắn thật ấu trĩ, tẻ nhạt, khi nhìn thấy vóc dáng trần như nhộng của Lục Tử Chiêm làm người ta máu nóng sôi sục, tìиɧ ɖu͙© xông lên não, còn có chút hưởng thụ sự tức giận của Lục Tử Chiêm. Cậu hừ nhẹ một tiếng, trêu chọc nói. "Không có Liễu Diệp Nhi thì còn có người khác. Tính cách cậu như vậy, tôi không tin mấy lời hoang đường của cậu, tôi hối hận làm bạn thân hơn 20 năm với cậu, còn ngu ngốc đem mình dâng đến miệng cậu."
Câu nói này giống như tưới dầu lên lửa, Lục Tử Chiêm đẩy Sầm Anh xuống, ép cậu quỳ lên bàn trang điểm, cởi một bên quần của cậu, hiện lên trong gương là hai đùi và vùng tam giác ở giữa. Dươиɠ ѵậŧ cương lên, lại chảy ra mật dịch trong âʍ đa͙σ.
Sầm Anh dựa vào l*иg ngực Lục Tử Chiêm, eo bị hắn ôm lấy, thứ nhất là phòng ngừa Sầm Anh sẽ bị té, thứ hai là áp chế sự phản kháng của Sầm Anh.
Tính tình của Lục Tử Chiêm cậu còn không biết sao, cho dù không tình nguyện làm với hắn, hắn sẽ không làm sao. Con mắt cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, cảm giác được Lục Tử Chiêm đang chạm vào âʍ ɦộ của cậu, trong phút chốc lại gảy gảy.
Toàn bộ đũng quần Sầm Anh ướt đẫm, dươиɠ ѵậŧ cương lên như muốn xuyên thủng qυầи ɭóŧ, bên trong ướt nhẹp, có thể thấy được hai điểm đỏ hồng tươi đẹp. Lục Tử Chiêm mở túi đồ trang điểm ra, nhìn thấy rất nhiều mĩ phẩm và công cụ không dùng đến, tim Sầm Anh nhói lên một cái, nói. "Cậu là muốn chơi trò gì? Nếu như cậu nhét son môi xuống hạ thể của tôi, tôi sẽ giận cậu cả đời."
Lục Tử Chiêm lấy son môi trong túi ra, cười cợt nhả. "Anh biết, em chỉ cho phép dươиɠ ѵậŧ của anh ra vào trong cả hai cái huyệt thôi, son môi nhỏ như vậy, sao so được?" Nói rồi tìm được một con dao nhỏ, cắt thủng qυầи ɭóŧ Sầm Anh, xé rách nó ra.
Hạ thể Sầm Anh trần trụi lộ ra, vải rách không ngăn được dâʍ ŧᏂủy̠ lại, khiến nó chảy dài trên mặt bàn. Cậu nhìn âʍ ѵậŧ phồng lên của mình, hai đùi bị ép hiện ra một cái động phấn nộn, phun ra nuốt vào dâʍ ŧᏂủy̠, khát vọng muốn dươиɠ ѵậŧ vừa thô vừa dài ngăn chặn cái động này lại. Cậu ngượng ngùng nghiêng đầu đi, mặt chôn chặt vào bả vai Lục Tử Chiêm
Lục Tử Chiêm nỗ lực tìm mấy vật phẩm khác ở trên bàn, thấy một cái bình màu xanh lục quen mắt, biết là nha đam, hắn mở nắp, bôi lên trên âʍ ѵậŧ của Sầm Anh, trơn như vậy, hắn không bôi vào cửa âʍ đa͙σ, chỉ bôi trên lông mao của Sầm Anh.
Chờ âm mao kết thành một khối, Lục Tử Chi dùng ngón tay giả bộ cắt tỉa, một mặt lại dùng khăn bông lau chùi nửa ngày. Sầm Anh giờ mới ý thức được Lục Tử Chiêm muốn làm cái gì, cậu giãy dụa, cố sức chửi hắn. "Họ Lục kia, khốn khϊếp." Sau đó cắn bả vai Lục Tử Chiêm một cái.
Lục Tử Chiêm nhíu mày lại, không chịu dừng động tác, lưỡi dao lướt qua trên da thịt non nớt của Sầm Anh, làm rụng một đám lông cứng. Hắn xoa xoa con dao, lạnh lẽo nói. "Em mắng thì mắng nhưng không được dãy dụa, dao này mảnh như vậy, lỡ làm em bị thương anh sẽ đau lòng." Mấy câu nói ngắn ngủi đã có tính uy hϊếp Sầm Anh, cậu đờ người ra, hắn mới tiếp tục cạo.
Hai tay Sầm Anh chắp ở phía sau, hai chân quỳ xuống, mở lớn, muốn phản kháng nhưng lại không thể, cậu oan ức khóc lên, mũi dao đang còn di chuyển ở âʍ ɦộ, cậu cũng không dám khóc lớn tiếng, chỉ lẳng lặng rơi lệ, khiến người ta thấy tao nhã đẹp đẽ vô cùng.
Lục Tử Chiêm nhìn vào gương, thấy cậu nhẫn nhịn không muốn khóc, hai má và chóp mũi đều đỏ ửng đến đáng yêu, lén lút nức nở một hồi lại thôi. Có thể dùng câu "Hoa lê đái vũ" để hình dung, khiến dươиɠ ѵậŧ của hắn suýt chút nữa đã bắn ra. Lúc cạo lông cho Sầm Anh, hắn không nhịn được mà sờ soạng cậu, làm cậu run lập cập, chảy ra càng nhiều nước.
Sau khi âm mao được cạo sạch sẽ, Lục Tử Chiêm xoa xoa hạ thể cậu, hài lòng nói. "Nơi này lông mọc nhiều như vậy, làm anh không thể đánh dấu chủ quyền."Không còn đồ che chắn, âm phụ trắng như tuyết trần trụi lộ ra ngoài, nơi nào đó cũng đã nhìn thấy rõ ràng. Lục Tử Chiêm kéo quần xuống, lấy dươиɠ ѵậŧ ra, bôi nha đam lên, qυყ đầυ để trên âʍ đa͙σ của Sầm Anh, từ từ đưa vào. Sầm Anh đau đến nỗi cào trên bụng hắn một cái, thở gấp nói. "Khốn khϊếp, sau này cậu sẽ đoạn tử tuyệt tôn."
Lục Tử Chiêm muốn cậu đau đớn một chút, nhưng lại không nghĩ tới cậu đau như vậy, hắn cắm vào một ít, lại rút ra, đợi Sầm Anh thích ứng được rồi hắn mới vào sâu. Sầm Anh tức giận đến mắng người, Lục Tử Chiêm nói. "Em kẹp chặt chút đi, cắn đứt dươиɠ ѵậŧ của anh đi. Không thì hôm nay anh sẽ làm em đến mang thai, sinh con cho anh."
Sầm Anh mắng hắn chết sớm, rủa hắn sống không bao lâu sẽ chết. Cậu mắng hắn, hắn lại đem dương vạt cắm sâu vào trong cơ thể cậu, Sầm Anh bị thao đến mơ hồ, thanh âm mắng người cũng nhỏ dần, sức của toàn thân đều dùng vào việc mυ'ŧ mát dươиɠ ѵậŧ Lục Tử Chiêm. Lục Tử Chiêm rút ra lại đi vào, vừa đâm vừa thưởng thức huyệt nhỏ đỏ tươi ướŧ áŧ của cậu. Lúc này hắn mới phát hiện, lúc Sầm Anh động tình, không chỉ có da dẻ toàn thân ửng đỏ mà ngay cả nơi đó cũng ngượng ngùng không thôi.
Sầm Anh mở mắt ra đã thấy tư thế được thay đổi, cậu ngồi trên ghế, mông bị nâng lên, âʍ đa͙σ vừa cắn vừa hút Lục Tử Chiêm, qυყ đầυ cọ cọ vào bên trong, ý muốn cậu bắn tinh.
Làʍ t̠ìиɦ xong, Sầm Anh ôm lấy Lục Tử Chiêm, phát ra tiếng rêи ɾỉ khó chịu, vò chặt tóc Lục Tử Chiêm. Phía dưới là dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, khắp nơi bừa bộn.
Lục Tử Chiêm nằm nhoài trên người Sầm Anh, thay cậu lau cái trán ướt đẫm, ôn nhu hỏi. "Em có khát không?"
Sầm Anh không nói gì, ôm lấy đầu hắn, ngón tay xoa xoa mái tóc dày, một tay mò tới vết sao, tự lẩm bẩm. "Vết sẹo này của cậu. .."
Lúc nhỏ Sầm Anh hay bị Lục Tử
Chiêm rủ ra ngoài chơi, khiến cho cả người bẩn thỉu, khi tắm còn dính cả bùn. Cha mẹ cậu cuối tuần đi làm, sợ cậu lại cùng bọn nhỏ trong tiểu khu nghịch ngợm nên khóa cậu ở nhà. Khi đó Lục Tử Chiêm quăng chút đồ ăn vặt qua ban công cho cậu, sau đó chạy tới quảng trường xa nhà Sầm Anh tìm bà nội cậu, đòi chìa khóa dự bị, giải cứu Sầm Anh ra.
Có một lần Sầm Anh bị khóa trong nhà, bọn Đường Khai đều tụ tập dưới nhà rủ cậu đi chơi, Sầm Anh cắn ngón tay, nói. "Bố mẹ tớ đi làm, không ai ở nhà." Lục Tử Chiêm nghe vậy, nên đi lấy chìa khóa mở cửa cho cậu. Sau đó chờ Sầm Anh ôm bóng xuống, một đám người vây quanh chơi "Đùa Khỉ con". Quy tắc của trò này là một đám người vây quanh "Khỉ con", ai bị dính bóng của "khỉ con" sẽ trở thành khỉ con.
Bầu không khí lúc đầu rất vui vẻ, tất cả mọi người đều thua, Đường Khai nhiều lần làm khỉ con, lúc giành bóng đẩy Sầm Anh một cái, còn vu oan Sầm Anh đẩy hắn. Hai đứa nhỏ tranh chấp đến đỏ mặt tía tai, ai cũng không chịu nhường ai, Lục Tử Chiêm bao che cho Sầm Anh, dọa Đường Khai một phen, làm cho Đường Khai tức giận đánh nhau với Sầm Anh. Lục Tử Chiêm đánh Đường Khai mấy cái, đứa bạn chơi thân với Đường Khai cũng tức giận, nhào vào giúp Đường Khai đánh Lục Tử Chiêm.
Mấy người càng đánh càng hăng, ngoại trừ đứa con gái không dám manh động như Liễu Diệp Nhi, tất cả ở đây đều nhào vào đánh đấm. Nhưng bọn họ đều đánh không lại Lục Từ Chiêm, vậy nên Đường Khai mới cầm một cục đá vừa tìm được, đập Lục Tử Chiêm vỡ đầu chảy máu.
Vết sẹo này mãi mãi lưu vào sau đầu Lục Tử Chiêm, ghim vào đáy lòng Sầm Anh.
Lục Tử Chiêm giống như tỉnh mộng, "A" một tiếng, nói. "Đã lâu không đau rồi."
Sầm Anh lại hỏi hắn. "Cậu còn nhớ ai đập cậu không?"
Lục Tử Chiêm lắc đầu một cái: "Năm đó không nhớ là ai cả. Bọn họ đổ lỗi cho nhau, sao tôi còn nhớ?"
"Cho nên cậu nói tha thứ liền tha thứ cho Đường Khai và Tiết Bằng Khang, cùng bọn họ nối lại tình xưa, ra ngoài nướng đồ ăn với bọn họ? Mà tôi lại giống như vợ hiền ở nhà than oán, ngày đêm ghi nhớ mối hận này. Từ kỳ nghỉ đông đến bây giờ, cậu cũng chưa từng hỏi vì sao tôi giận?" Sầm Anh đột nhiên cảm thấy mấy trận cãi vã của cậu và Lục Tử Chiêm trước đây đều là lời nói từ trong lòng. "Xưa nay cậu cũng chưa từng hỏi tôi nghĩ cái gì? Muốn cái gì? Ngoài làʍ t̠ìиɦ, cậu chẳng có chút gì quan tâm tao cả. Lục Tử Chiêm, hôm nay chúng ta kết thúc đi. Tôi không nghĩ sẽ dây dưa thêm với cậu nước, cậu không hợp với tôi, tôi cũng chả hợp với cậu."
Lục Tử Chiêm lo lắng, luống cuống mặc quần áo giúp Sầm Anh, liên tục nói xin lỗi. "Xin lỗi, Sầm Anh. Anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ em, cũng không nên dằn vặt em, xin lỗi, xin lỗi..."
Sầm Anh đẩy hắn ra, tự mình mặc quần áo vào. Lúc gần ra khỏi cửa, thấy trà sữa và bánh ngọt trên bàn, nghĩ tới chuyện mình không thích đồ ngọt, Lục Tử Chiêm lại mua mấy thứ này cho cậu, tội sâu thêm một phần.
Ánh đèn trong phòng hóa trang tắt ngóm, đóng cửa lại, rời đi.