Bạn Thời Tóc Để Chỏm

Chương 7

Sầm Anh bởi vì đọc nhiều sách, học lực cũng xếp vào loại khá, liền coi mình như phần tử tri thức, làm sao làm ra được hành vi phóng đãng như này. Nhưng chung quy cậu cũng là đàn ông, bên trong đàn ông từ trong xương đã sinh ra du͙© vọиɠ nguyên thủy, ngoại trừ tính dục còn có du͙© vọиɠ chinh phục. Cảnh này khiến Sầm Anh giống như hồ ly, bề ngoài yếu đuối che mắt người ta, nhưng ai có thể lường trước, dưới sự ôn nhu ấy là bản tính hung ác.

Cậu thấy Lục Tử Chiêm nằm ngửa, nheo mắt nhìn mình, tay phải vòng qua eo cậu, ngón tay chạm nhẹ vào hậu huyệt. Hắn nhìn Sầm Anh đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, tay còn siết chặt ngón tay mình, hắn mới cầu xin tha thứ, nói. "Bảo bối, anh làm sai cái gì, sao lại phạt anh? Hậu huyệt em cắn anh như vậy, người ta không rút ra được này."

"Câm miệng. Ai là bảo bối của cậu? Tôi chỉ muốn mượn cây gậy của cậu dùng một lát, giống như trước đây chúng ta mượn bút của nhau. Trước đây cậu chỉ có thể gọi. "Này, họ Sầm, mượn bút", gì mà bảo bối, để lại lần sau gọi bạn gái đi." Hai tay Sầm Anh chống trên cơ bụng hắn, mượn lực trên dưới co rút, âm thầm cắn cắn gân xanh trên hầu kết Lục Tử Chiêm, bên dưới phun ra lại nuốt vào, bị nơi sâu xa nhất của hắn đâm chọc, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy đầy ra ngoài, còn không quên quở trách Lục Tử Chiêm một câu.

Lục Tử Chiêm bị nhiệt nóng của âm huyệt hút cả người xụi lơ, eo ngứa ngáy, hạ thể sảng khoái chi phối đầu óc hắn, nhường nhịn Sầm Anh, giảo hoạt nói. "Em ghen à?" Tay trái cũng sờ lên cái mông trơn nhẵn của Sầm Anh, sẵn sàng thêm ngón thứ hai vào hậu huyệt.

Sầm Anh nở nụ cười không nói gì, cúi người nhìn Lục Tử Chiêm không chớp mắt, làm hắn run rẩy một trận, hắn hôn cậu, đầu lưỡi thô bạo như dươиɠ ѵậŧ bên dưới, cuốn lấy lưỡi Sầm Anh đến mức không thở nổi, cậu nằm nhoài trên người Lục Tử Chiêm giống như sắp hóa thành một hồ nước. Sầm Anh véo véo chóp mũi hắn, nói. "Tôi không ghen, tôi mời cậu ăn đường ngọt."

Nói xong rút hết ngón tay của Lục Tử Chiêm trong hậu huyệt ra, chỉnh độ sáng của đèn bàn để Lục Tử Chiêm nhìn rõ eo cậu, dịu dàng nâng mông lên,  rút dươиɠ ѵậŧ ở âʍ ɦộ ra, lại mυ'ŧ vào qυყ đầυ khổng lồ, khi thì thả lỏng, khi thì mυ'ŧ chặt không tha.

Lúc Sầm Anh động tình, tiếng nói khàn khàn hỏi. "Đẹp không?"

Lục Tử Chiêm nhìn âm thần nở hoa như đậu khấu, bên trong giống như nhụy hoa, vội vàng nói. "Đẹp, anh xem nhiều phim như vậy, nơi này của em vẫn là đẹp nhất,  xinh nhất, màu sắc tươi mới nhất." Sầm Anh nghe vậy tức giận nói. "Có thể đem người trong AV ra so sao? Lần trước cũng lấy tôi đánh đồng, lúc này cũng nói thế. Cậu xem tôi như diễm viên AV à?"

Lục Tử Chiêm nhanh chóng thay đổi ý tứ, hạ thấp giọng nói. "Anh không biết nói lời hoa mĩ, em đừng để trong lòng. Mấy câu thơ anh còn không nhớ, làm sao anh nhớ mấy cô trong AV như thế nào?"Sau đó lấy tay Sầm Anh đưa tới môi, hôn hôn đốt ngón tay cũng mu bàn tay, nói năng ngọt xớt. "Chúng ta là trúc mã, bạn thân gần 20 năm, chuyện gì cũng làm rồi, lỗi cũng đã phạm qua, nếu em là người đê tiện, thì anh là người gì? Anh ngay cả người cũng không làm được."

Sầm Anh cũng không so đo với hắn, đem dây lưng quần pyjamas rút ra, quất lên mặt hắn, nói. "Cậu vốn là mặt người dạ thú."

Trên tay không có sức lực, dây lưng cũng đánh không đau. Cậu quất Lục Tử Chiêm một trận, nhìn hắn diễn vẻ đau đớn, biểu tình càng ngày càng qua loa. Eo mông chưa rời khỏi người Lục Tử Chiêm, lần thứ hai nâng lên. Âʍ đa͙σ mυ'ŧ lấy không thôi, có vài lần qυყ đầυ cọ lên cửa huyệt, Lục Tử Chiêm không nhịn được ưỡn eo, chỉ cảm thấy trong cơ thể Sầm Anh ấm áp,cuốn lấy côn ŧᏂịŧ của hắn đùa bỡn thì còn gì hơn.

Lục Tử Chiêm thừa dịp Sầm Anh bò trên người mình, len lén đỉnh cậu, dươиɠ ѵậŧ nhét vừa khít âʍ đa͙σ, hắn còn có thêm miêu tả được bên trong nhăn nhúm ra sao, Sầm Anh cũng có thể biết gân xanh của hắn phồng lên như thế nào, không nhịn được lên tiếng rêи ɾỉ, nghiêng tai nghe Lục Tử Chiêm nói. "Bảo bối, Sầm Anh, em có thể đem anh gϊếŧ chết trên giường đấy."

Sầm Anh nuốt dươиɠ ѵậŧ của hắn vào, Sắc mặt ửng hồng, mồ hôi tràn trề, cửa huyệt vẫn nuốt lấy qυყ đầυ của Lục Tử Chiêm, tưới nước lên côn ŧᏂịŧ của hắn. Ánh mắt cao trào của hắn nhìn thẳng vào Sầm Anh, thấy hai má cậu đỏ ửng, xuân tình dập dờn, khác xa với dáng vẻ chiều nay.

Lục Tử Chiêm khoát tay lên eo cậu cào cào sau lưng, Sầm Anh đã sớm phòng bị, mở miệng nói. "Cậu thử véo tôi một cái xem." Con ngươi đen nhánh bùng lên như cây đuốc, Lục Tử Chiêm phẫn nộ thu tay về, vâng lời chờ Sầm Anh xử lý.

Sầm Anh cho là hắn kinh hãi, mím môi cười cười, bóp nhẹ túi trứng của hắn, hỏi. "Trước khi cậu theo tôi lên giường, có lên giường với người khác rồi sao?""

Lục Tử Chiêm có chút không hiểu."Lần đầu tiên lên giường với em, anh vẫn còn độc thân, sao làm chuyện này với ai được" Đang nói, túi trứng đã bị Sầm Anh kẹp lấy, dươиɠ ѵậŧ bị dây lưng buộc chặt, hắn không khỏi hít vào mấy ngụm khí lạnh.

Sầm Anh hừ nhẹ, nói. "Cậu gạt ai? Khi đó rõ ràng cậu yêu Phương Uyển Lâm."

"Không có mà."Hạ thể Lục Tử Chiêm căng thẳng, hắn cuống quýt giải thích. "Anh và cô ta yêu nhau không được bao lâu, lúc đi xem triển lãm tranh, cô ấy khen anh đẹp trai, muốn làm bạn gái anh. Lúc đó cô ấy xinh đẹp, đùa một chút cũng không mất gì nên anh đáp ứng. Kết quả không tới 3 ngày, cô ấy liềm đá anh, trách anh không xứng với cô ấy." Sầm Anh liếc mắt một cái, chua xót nghĩ, nếu theo tiêu chuẩn này thì cô ấy hợp với hắn mà.

Sầm Anh bớt giận, nói. "Vậy cậu tìm tôi vay tiền, mướn phòng là sao? Đừng cho rằng tôi là con mọt sách, không để ý đến chuyện bên ngoài,  cậu đặt phòng chẳng lẽ là cùng bạn gái học bài?"

Lục Tử Chiêm thấy Sầm Anh rút dươиɠ ѵậŧ ra, dươиɠ ѵậŧ cao ngất gắng gượng, bị dây cột lại một bó, vừa khó chịu vừa cương lên, chỉ còn mỗi qυყ đầυ lộ ra bên ngoài, sợ lát nữa Sầm Anh lại trói lại toàn bộ, một tia hy vọng cũng không để lại cho hắn. Tiếp tục giải thích. "Cô ấy có bạn trai rồi nhưng lại xem anh như Công tử Bạc Liêu, đùa giỡn. Ăn của anh, uống của anh, lấy tiền của anh mua quà sinh nhật cho bạn trai, anh còn cùng với cô ấy thuê phòng được sao? Anh chê cô ấy bẩn, sau đó nói chia tay bạn trai cô ấy còn tìm anh gây sự, tiền kia là anh tiêu vào bệnh viện."

Sầm Anh bật cười, nhìn từ trên cao xuống chất vấn. "Cậu kêu người đến đánh?"

Lục Tử Chiêm cũng là do bất đắc dĩ. "Anh đánh bạn trai của cô ta đến mức phải vào viện, phải trả vài ngàn. Ngoại trừ bạn cũng phòng ra thì không ai biết. Em nắm nhược điểm của anh, cũng đừng nói cho mẹ anh nha." Hắn nắm tay Sầm Anh năn nỉ nói.

Sầm Anh nghe được chuyện này, tâm tình vô cùng sung sướиɠ, đáng đời, ai bảo cậu không biết kiểm điểm. Lại nhớ đến kinh nghiệm lão luyện của Lục Tử Chiêm, có lẽ là học từ bên trong đống AV, vẫn chưa thực hành ngoài đời, thả trói cho dươиɠ ѵậŧ của hắn, phong lưu liếc hắn một cái nói. "Tạm thời tin cậu, nhưng chuyện cậu cưỡng bách tôi, tôi vẫn còn nhớ, ngày hôm nay tôi phạt, không cho cậu bắn. Thù hận thanh gì thanh toán hết."

Lục Tử Chiêm muốn phản bác lại nhưng nghĩ lại, lần đầu tiên của Sầm Anh là bị hắn vạch hậu huyệt ra, đau đến mức kêu gào cũng không được, đôi mắt sưng thành hai quả đào, hắn đuối lý, bò dậy quỳ gối trước mặt Sàm Anh, nói. "Không cho anh bắn, vậy anh không bắn. Anh cách dây lưng thao hậu huyệt hoặc âʍ đa͙σ của em, làm em sướиɠ không ngừng nghỉ."

Sầm Anh khước từ, nói. "Đây rốt cuộc là tôi phạt cậu hay cậu phạt tôi? Không cho cậu vào." Thấy Lục Tử Chiêm như con gà chọi, nhìn cậu chằm chằm, vừa bực mình vừa oan ức, tay  cậu từ xoa xoa biến thành kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tách hai cái đùi ra trước mắt Lục Tử Chiêm cho hắn  xem huyệt phấn nộn đang ướt dầm dề, sai khiến hắn, nói. "Cậu lấy hộp sắt bên trong tủ đầu giường ra đây."

Lục Tử Chiêm tìm thấy một hộp anh đào đường tràn ngập tiếng Đức, mới tinh chưa mở ra, chợt nhớ tới hộp anh đào lần trước cô gái cho. Sầm Anh ra hiệu cho hắn mở ra, lấy một hạt có lớp áo đường như tuyết trắng, trước ánh mắt bén lửa của Lục Tử Chiêm, đem viên đường nhét vào âʍ ѵậŧ, dâʍ ŧᏂủy̠ bao bọc thêm một lớp ở ngoài viên đường, nhẹ nhàng nói. "Cho cậu liếʍ một chút."

Trong lòng Lục Tử Chiêm rục rịch, chờ cậu vừa dứt lời, hắn lập tức cúi người ngậm vào âm phụ của cậu. Trước tiên, cắn cắn âʍ ѵậŧ lưu lại một tia chua xót, thuận theo âm thần liếʍ xuống đầu lưỡi đâm vào trong âʍ đa͙σ, gảy gảy viên đường ngọt ngào kia, một bên mυ'ŧ lấy dâʍ ŧᏂủy̠ của cậu. Liếʍ đến khi Sầm Anh hai mắt mơ hồ, ấn gáy của hắn xuống, khó nhịn được sung sướиɠ rêи ɾỉ, thậm chí không tự chủ được nâng mông lên, muốn đưa vào trong miệng Lục Tử Chiêm.

Giây lát sau, anh đào đường hòa tan trong âʍ đa͙σ của Sầm Anh, Lục Tử Chiêm còn chưa từ bỏ ý định, đưa đầu lưỡi tới nơi sâu xa, cuốn lấy vị ngọt, thừa dịp Sầm Anh cao trào mà liếʍ láp âʍ ѵậŧ đang sưng lên của cậu kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kéo tới, ngón tay Sầm Anh nắm chặt, một cô thủy triều phun đầy mặt Lục Tử Chiêm.

Một chút thời gian rêи ɾỉ cũng không có, Sầm Anh bị kɧoáı ©ảʍ lấp đầy người, một lúc nữa, ý thức đã hơi rối ràng, cảm thấy hậu huyệt cũng ngứa, Lục Tử Chiêm liếʍ ướt miệng huyệt, tự mình nhét một khỏa đường, nói. "Em không bắn đằng trước, anh liếʍ đằng sau cho em." Mà cũng không xem vào hậu huyệt, chỉ liếʍ láp bên ngoài, khiến cho cậu cao trào.

Lục Tử Chiêm liếʍ viên đường thứ hai xong mới phát hiện Sầm Anh đã vô lực nằm ngửa, miệng cắn ngón tay, khóe mắt ửng hồng, tựa hồ đã đắm chìm vào kɧoáı ©ảʍ bên trong, không còn phản ứng. Hắn liếʍ đến túi trứng, một tay vuốt ve âʍ đa͙σ, tay kia lại vuốt ve hậu huyệt. Cuối cùng mυ'ŧ vào côn ŧᏂịŧ của Sầm Anh, đem cậu chảy nước tứ phía mới hài lòng.

Trưa hôm sau Sầm Anh còn đang ngủ say, hít mũi nói mớ rất nhiều. Lục Tử Chiêm ngáp dài, chậm rãi xoay người rời giường, dươиɠ ѵậŧ cương cứng bị trói một đem, giương cung mà không thể bắn, hắn ngủ cũng không ngon, mơ màng xuất hiện một đoạn mộng xuân, trong mộng hắn cũng không thể bắn tinh, làm hắn càng thêm hoảng sợ. Nhìn thấy Sầm Anh siết chặt góc áo hắn, mặt kề sát bên gối hắn, không nhịn được muốn trộm hôn cậu một cái.

Ai ngờ vừa mới tới gần, Sầm Anh đã nói mớ quở trách hắn, tất cả các loại nói xấu đều truyền vào lỗ tai hăng, sắc mặt Lục Tử Chiêm khẽ biến đổi, tàn bạo cắn cắn cằm Sầm Anh, hôn lên môi cậu, oán giận nói. "Sướиɠ xong liền trở mặt, em cũng không phải người tốt." Sầm Anh bị cắn đến nhíu mày, Lục Tử Chiêm sợ mà sửa lời, nói, ngủ mà cũng hớp hồn anh như vậy, hôn hôn má cậu.

Sầm Anh xoay người, đổi tư thế thích hơn để ngủ tiếp. Lục Tử Chiêm trong lòng thầm than, nguy hiểm thật, rón ra rón rén bò xuống nhà, trong nhà chỉ còn hai người họ, hắn liền không kiêng kị vào phòng vệ sinh giải tỏa trói buộc, tưởng tượng ra bản thân đang đâm vào trong Sầm Anh.

Cả ngày hôm nay tuyết rơi ít đi, vài ngày sau đã xuất hiện mặt trời. Bữa trưa vẫn là do Sầm Anh quyết định ăn cái gì, còn Lục Tử Chiêm phụ trách trả tiền. Giống như ký túc xa, khu bọn họ ở có bảo vệ, ra vào nhất định phải có thẻ, cho nên thức ăn chỉ có thể đưa đến dưới lầu, Lục Tử Chiêm chịu giá rét đi lấy, Sầm Anh chỉ cần ngồi xem ti vi là được. Lúc Lục Tử Chiêm xuống nhà, cậu dặn luôn hắn đi thêm một đoạn mua thức uống nóng. Chuyến này Lục Tử Chiêm đi, vượt qua thời gian bình thường. Sầm Anh gọi điện thoại di động, hắn nói đang ở trên đường, năm phút đồng hồ nữa tới nơi. Kết quả năm phút rồi năm phút nữa, Sầm Anh không chờ được nữa, nghĩ tới đầu bên kia điện thoại còn có tiếng của người khác, vừa sợ hắn bị bắt cóc, lại sợ hắn đυ.ng phải tình cũ, trùm áo khoác lên, giận đùng đùng đi ra ngoài.