Nhỏ Khờ! Người Tôi Yêu Là Em

Chương 6

Nó cứ như thế, bỏ cả chiếc bánh mà lên phòng úp mặt vào gối. Rồi buổi tối cũng mau chóng đến, nó bị đánh thức bởi Stacy, cô gọi nó xuống ăn cơm rồi đợi lệnh. Nó cũng vâng dạ rồi xuống, lỡ đâm đầu vào thì chịu thôi chứ biết sao. Nó thay bộ đồ thoải mái rồi xuống lầu, hắn đã ngồi vào bàn ăn. Nó thụng thịu bước xuống, hắn cất giọng lạnh lùng:

- Ăn cơm. Ngắn gọn xúc tích, nói rồi hắn và mọi người cùng động đũa, thì ra nãy giờ là chờ nó.

Nó ngồi xuống ăn cơm nhưng thấy mệt rồi cũng chẳng ăn là bao. Ăn xong, hắn đứng lên trước gọi nó bước theo. Hắn dẫn nó xuống tầng hầm của biệt thự đây là nơi luyện tập và cũng là căn cứ ngầm trong ngôi nhà này. Hắn dẫn nó đến phòng luyện tập sơ cấp. Nơi đây chia làm 3 khu sơ cấp, trung cấp và cao cấp với các trang thiết bị đầy đủ, hiện đại. Hắn dẫn nó đến kiểm tra khả năng đấy mà đây là điều mà bất cứ ai muốn vào nhà đều phải vượt qua. Hắn nhẹ nhàng chỉ vào một lô hỗn độn máy móc đang chuyển động hỗn loạn. Thiệt ra thì đó là bộ kiểm tra cho người sơ cấp để chuẩn bị vào khóa huấn luyện. Nhìn hỗn độn vậy chứ toàn máy móc tiên tiến vả lại tốc độ khá chậm. Nhẹ nhàng, băng lãnh bảo nó:

- Thử đi.

- Gì................WTF tôi cũng phải thử á.

Nó bất mãn. Haiz khổ thật, nhà gì mà nhiều quy tắc,... nó trách thầm nhưng rồi cũng xuống. Vụng về né tránh và đỡ đòn, nó ăn vài quả đấm, tức khí nó liền tăng tốc độ, né tránh thế nhưng.......... ầm.....hắn nhìn thấy nó bị sượt 1 nhát dao qua mặt và ngã đập đầu vào cây tập. Nó thật khóc không ra nước mắt, hôm nay bị troll bao nhiêu lần rồi không biết sao mà bình thường không sao cứ vô cái nhà này là thương tích đầy mình. Hắn kêu người cho dừng máy tập lại, bước xuống, phán nhẹ 1 câu:

- Vô dụng

- Anh nói cái j thế, người ta lần đầu làm nha vừa phải thôi chứ tôi là đang bị thương đó, đúng là đồ vô cảm lần đầu tiên tôi gặp 1 người con trai như anh đấy. Nếu không phải tôi đã hứa với ba Vân thì từ sáng tôi đã đi rồi. Tức chết tôi mà.

Nó tuôn 1 tràng dài, tay ko ngừng xoa đầu và lau vết máu trên mặt tức khí đứng lên, hắn lần đầu tiên bị người khác chửi, phản ứng chậm chạp, ngây người ra nhưng rồi cũng phản ứng mà đáp lại:

- Vô dụng nghĩa là vô dụng, cô từ sáng đến giờ thấy mình có làm cái gì ra hồn không, nếu không phải vì ba tôi thì tôi đã tống cổ cô ra khỏi nhà từ lâu rồi, chứ đừng nói tới dẫn cô xuống đây. Không thích thì cứ việc đi không tiễn.

- Hứ đi được thì tôi đã đi rồi không chờ anh đuổi, cứ chờ đi xong việc tôi lập tức đi.

Nó nói rồi bỏ chạy đi, hắn hơi bất ngờ bởi cái ngữ khí ko sợ trời đất của nó nhưng rồi cũng bỏ lên phòng. Về phòng, nó tự sơ cứu vết thương, chỉ là vết thương nhẹ làm gì được nó chứ, chỉ là tức khí thôi mà nó cũng ko hiểu s lại chửi lộn với hắn như thế, đáng lẽ với người mới gặp nó phải như thế kia chứ sao lại như vậy, thế nhưng nó có cảm giác rất an toàn khi ở trong ngôi nhà này và bất giác đã đem người trong ngôi nhà này chuyển thể làm người thân cả rồi.

Về phần hắn, hắn bỏ về phòng mang theo bộ mặc lãnh băng như thường lệ. Vào phòng tắm, hắn vặn nước xối xả vào mặt rồi bước ra. Hắn không hiểu sao lại có thể bỏ qua cho nó dễ dàng vậy, chứ như lúc trước bất cứ ai thử làm hắn phật ý, hắn cho chết không toàn thây. lúc nó bị thương lòng hắn dâng lên 1 cỗ khó chịu, nhìn thấy nó, hắn cứ muốn nâng niu như một báu vật vậy, cảm giác rất dễ thân, lắc đầu, hắn bước ra ban công đứng ngắm những vì sao một chút nhẹ giọng, ánh mắt thân thương, bi ai ~ mẹ ơi là mẹ gửi cô ấy đến đây phải không, mẹ sợ con cô đơn phải không ~ nói rồi hắn bỏ vào phòng ôm Ipad làm việc đến tận khuya.

===================================

Vì viết đến đâu Mi đăng đến đó nên chương dài chương ngắn hơi lộn xộn mong mọi người thông cảm và đừng bơ truyện Mi viết nhá. Cám ơn mọi người nhiều.